Bạn Cùng Lớp - Phần 25
Con Li hay ở chỗ là không khi nào nói xấu bạn. Trái lại nó còn có vẻ binh con Syl nữa. Nó kể lể : đàn bà có thương mới ghen, tại mày bay bướm lăng nhăng nên nó sợ, muốn giữ riết. Đáng lẽ mày phải hãnh diện chớ sao lại chê trách nó.
Tôi mượn dịp này để thử bài toán xem con nhỏ Li liệu có ưng chia xẻ tay đôi cái củ lẳng của tôi với con Syl hôn nên tôi cà khịa : mày nói vậy, để tao cũng đưa chỗ ở của tao cho con Syl luôn cho công bằng. Mạnh đứa nào tới thì trước “ phớt côm phớt sợt “, chậm chân ráng chịu.
Con Li giãy nảy lên : ý đừng, mày mà để con đó tới thì mày tiêu tùng. Mày từng than nó bắt mày đụ tưng bừng mà mày còn cho nó lết tới liệu ống khói mày bể rụm là cái chắc.
Tôi càng chọc con Li : mày nói ngang cũng được mà nói ngược cũng xuôi. Mày binh nó chầm chập mà lại xúi tao đừng cho nó tới nhà. Vậy mày thương nó cái lỗ miệng, chớ mày có chịu nhường nó cái lỗ khác đâu.
Con Li nhỏn nhoẻn mắc cỡ, đấm tôi thùm thụp và kêu lên eo éo : ý, mày cà rỡn với tao. Thấy tao hiền, mày lấn lướt còn con Syl hung thì mày sợ. Tôi bực nên gắt gỏng hỏi : mày nói tao sợ con Syl là sợ chỗ nào ?
Dè đâu con Li đem hết những điều tôi than vãn về con Syl ra đía với tôi : mày chẳng càm ràm là con Syl nó ăn hiếp mày sao. Mày vừa há miệng định nói, chửi nó là nó tọng ngay cái vú đầy họng mày cóc còn ú ớ gì nữa. Mày có ráng đạp vung nó té ra thì nó dùng cái thân gần tạ của nó đè mày dẹp lép. Mày nói giống như thằng “ wrét lơ “ bị địch thủ đè dưới sàn chờ đếm một, hai, ba vậy.
Tôi quê thấy mẹ. Đúng là có vậy thật. Chẳng những con Syl nó đè tôi hết cục cựa, nó còn khóa chặt tay chưn tôi rồi lết ngồi đặt nguyên cái mâm đít của nó lên mặt tôi chà lồn lia lịa bắt tôi bú đền tội. Nó rửa sạch sẽ còn đỡ, gặp khi vừa đái xong chả lau chả chùi mà xục vô thì có nước đầu thai hết nổi.
Lồn con nhỏ dầy cui, thịt ú na ú nần, xếp tầng xếp lớp, nước đái ứ vô khai rặc mùi vô biên, rúc mũi miệng vào đó khác nào quậy hũ mắm thúi. Đã vậy con nhỏ chưa chi đã xuất nhớt, chui cha mùi khai lẫn mùi khắm nó mới khiếp đảm chừng nào.
Nói về con Syl thì không còn sách vở nào tả hết. Dân nó khoái ăn đậu nên chất béo nhiều, đến lồn đoi cũng béo ngậy, khí xón ra đục ngầu, nút không cũng muốn ngộp, còn nói gì gặp thứ lợn cơn như ke, như bột, nó đã gờn gợn nước sông lại còn khắm hết biết.
Tôi bị mấy lần nên tởn. Mà con nhỏ đã xử là xử tàn nhẫn, cóc cho ngáp ngáp lấy hơi, bắt nút xùn xùn, còn kêu lấy tay bành mu lồn nó ra để nút tận bên trong mới chịu. Chu choa, bú nó chừng nào thì khí ộc ra chừng đó, mẹ kiếp, lồn nhóp nhép như lồn trâu.
Vậy mà nào nó đã chịu để yên cho tôi. Bú mỏi miệng bằng chết, nó còn đòi phải bóp măn hai vú thành ra đúng là tội vạ. Bú dưới thì nó hắc hắc nhổm lên, bóp trên thì nó đặt phọp phọp háng mông xuống, tôi ọp ẹp còn hơn khúc gỗ trong tay mấy thợ đẽo.
Cũng tại tôi ngây thơ nên đi kể cho con Li nghe, giờ nó lôi ra hoạnh tôi kẹt cứng. Nói nào ngay, hồi đó tôi cố ý hạ con Li bằng được, nên tôi “ phăng te di “, bịa ra nhiều, có một tôi nói quá thành hai ba, chớ con Syl ngựa gì thì ngựa chớ của đâu mà có thứ lồn vú “ sấp pơ “ cỡ đó.
Bởi vậy mà con Li mới tội để cho mò bóp, bú biếc rồi còn “ bô nớt “ cho leo lên bụng nằm nắc sương sương. Ừ thì tôi cũng chịu chớ sao, dè đâu khi thằng cu con rúc vô cái lọ của nhỏ, chị chàng sướng quá dạng bố nó hai giò hồi nào, tôi nắc kìn kìn thì chị kêu : ủa, mày nắc thiệt sao.
Tôi nắc đâm mạnh, sâu còn lắc qua lắc lại cho buồi cọ vô hai bên khe lồn làm nhỏ quíu thằn lằn. Tôi bóp hai vú chẹt nhẹt, nắc đổ mồ hôi hột, nhỏ bèo nhèo như mớ giẻ lau nhăn nhúm. Lúc đầu còn nhèo nhẹo kêu, sau thì chỉ nghe tịch tang im thin thít.
Tôi ngó xuống, mặt nhỏ nhòe nhoẹt, chỉ còn thấy hai mắt sáng như sao muốn băng đi. Tôi xuống tấn, vác hai giò nhỏ lên mà nện như chày đâm cối, như dùi đào hang, nhỏ lắc lư đảo theo, lồn đoi gì mồ hôi tháo ướt nhoẹt.
Tôi thỉnh thoảng hỏi nhỏ : mày sướng hôn, nứng tới chớ. Nhỏ nũng nịu : biết rồi mà, hỏi hoài, nắc dùm cái đi, đang ngứa sượng mà còn léo nhéo hỏi. Tôi cũng sướng tận mạng, con cặc chui mau mắn cà vô cà ra ở cái lỗ bầy hầy.
Tôi nắc mà lâu lâu lại cắn bú vô từng cái vú để tạo thêm nứng khoái cho em, làm nhỏ như điên, như dại, kêu ông ổng như chó. Tôi vác chưn lên vai đã, lại bắt em quặp chưn vào sau cổ tôi, tôi quặp chưn vô sau mông em, hai đứa dồn thành cục như cái mở rượu cuốn lấy cái nút li e mà xoắn.
Em vừa xiết vừa ngoáy đít, lồn cọ rào rào vào khúc cặc của tôi, lông lồn em đâm túi bụi vào bẹn tôi. Có cách gì gây sướng nứng hơn là đụ đúng con nhỏ cũng ham da diết được đàn ông chơi như nhỏ nên tôi nhấc ôm em tựa lết bê bao gạo mà đằn, mà nện cho hả thì thôi.
Chừng tôi bắn tùm lum tinh trùng đầy lồn em thì nhỏ Li nằm chết lịm, khép chặt hai giò nhốt con cu tôi trong lồn, để còn chút nước nhớt nào thì đổ vấy hết luôn. Tôi lo ứ nhựa, con nhỏ sướng uống thuốc liều, đếch giữ gìn gì hết trơn, lỡ có con cung quăng nào chui lạc bậy vô tử cung em úm luôn ở trỏng rồi nắn ra thằng cu hay con lồn thì bỏ mẹ.
Tôi đem ý này ra hỏi nhỏ, nó cười rầm rầm : tao hổng sợ mà mày sợ làm đếch gì. Mày chơi tao sướng thì lỡ có đẻ con cu hay cái lồn thì nó cũng là của mày hay của tao thôi. Tôi thua con Li là phải.
Sau khóa đó, tôi nghỉ học và không hề lảng vảng đi ngang trường, sợ con Syl chộp được. Riêng con Li thỉnh thoảng ghé thăm tại nhà, nó kể chuyện con Syl chửi tôi tới tát, nhưng mặc kệ, chỉ biết sau đó con Li và tôi đụ nhau tanh bành.
Thiên hạ vẫn cười tôi dại gái. Tưởng gì, chớ dại gái thì đã sao, nhất là gái đẹp. Nhưng cũng vì dại gái mà tôi chẳng bao giờ dứt khoát được bất cứ chuyện gì đến nơi đến chốn.Nghĩ một đằng nhưng luôn làm một nẻo khác. Tỉ dụ, tôi tính trong bụng lẳng lặng bỏ trường mà đi, vậy mà cái miệng lại toon toon đi kể vào cái ống nhổ của con Syl. Nó tròn xoe mắt nhìn tôi sửng sốt, chất vấn tôi đủ điều.
Nó cho rằng vì nó ghen tương với con Li nên tôi giận. Rồi nó tự vả vào mồm nó đôm đốp, miệng tía lia xin lỗi. Tôi nói hết nước hết cái lý do tại sở cũ gọi đi làm việc lại nên không thiết học hành nữa. Vả lại, kinh nghiệm cho thấy học mãi ngu vẫn hoàn ngu.
Con Syl lại càng khóc rống lên vì cho rằng tại nó bu tôi không hở nên đầu óc tôi lúc nào cũng ám ảnh đến chuyện ăn nằm với nó mà lơ là chuyện học đi. Nó lăng xăng hứa là từ nay sẽ giữ điều độ, chỉ du dương khi nào tôi thích, chứ không lu bù như trước nữa.
Tôi suýt phì cười vì cái mồm loa mép dải của con bé. Nhưng xá kể gì, được người đẹp hiểu lầm càng vui, tại nó hay không tại nó thì cũng thế thôi. Cho nên tôi vuốt ve nó : mày phải để tao đi, có việc làm có đồng lương thì tụi mình mới tha hồ ăn tiêu vung vít, tao có sức mới thỏa mãn mày được.
Con nhỏ ôm tôi nhèo nhẹo : tao đếch cần, mày có tiền hay không có tiền thì tao lo hết. Miễn mày ở với tao. Rồi nó ôm cứng lấy tôi, giụi hai cái vú to tù vù của nó váo cánh tay tôi làm tôi chưa gì cũng muốn nứng.