Nội dung truyện
– Dì nói thiệt, dì chán lắm, nợ nần lung tung, mà ba con Thoa cứ suốt ngày bê tha, nhậu nhẹt. Nhà thì dột trước dột sau.
Mẹ của Thoa, ngồi tâm sự với Huy, giọng thở dài, nước mắt cứ chực trào, người đàn bà ngoài tứ tuần buồn bã dựa lưng vào tường, quần ống cao ống thấp, lam lũ, mắt nhìn xa xăm. Phía trong nhà thì ba của Thoa đang chén chú chén anh.
Thoa học xong 12, cũng ôn thi Đại học, nhưng kết quả không như mong muốn, nên đành ở lại Sài gòn, kiếm sống để lo cho bản thân và tương lai. Em trai Thoa bỏ học, làm thợ đụng, công việc ngày có ngày không, hễ ngày nào ai kêu gì thì làm đó, tiền công thì nướng vào lô đề, banh bóng. Hôm nào Số đỏ thì còn đem một ít về cho mẹ, hôm nào thua tuột quần thì tá túc bên phòng trọ của người yêu.
Mẹ Thoa kiếm sống bằng công việc lựa hàng thanh Long cho mấy Vựa chuyên xuất khẩu, mà cũng ngày có ngày không, vào mùa thì làm cắm mặt từ sáng đến khuya, còn những ngày thanh long lên giá thì hàng cũng ít, nên cũng không có thu nhập, lại tất tả ra cảng để mua mớ cá đem ra chợ bán kiếm ít lời để lo bữa cơm hàng ngày, vài xị rượu cho người bạn già cùng nhà.
Thỉnh thoảng, hàng xóm lại chạy ra xem cái cảnh ba của Thoa vừa đuổi đánh mẹ của Thoa;
"Bớ bà con, thằng Hùng nó đánh tui nà bà con ơi, báo Công an bắt chết mẹ nó đi bà con ơi, cứu tui đi bà con ơi"
"Con đĩ già, có cái tiền mua rượu cho tau mà mày cũng không có, mày chết mẹ mày đi, tau đánh chết con đĩ mẹ mày nè"
Một hai lần đầu, hàng xóm nghe thấy còn chạy ra mở cửa cho mẹ của Thoa vào tá túc, nghe tâm sự, vài lần sau, cánh cửa cổng chẳng ai thèm mở, người ta chỉ đứng trong sân nhà nhìn, mỉm cười rồi lắc đầu ngao ngán. Cám cảnh cho phận đàn bà, căm phận cho kiếp đàn ông như ba Thoa.
Đâu chỉ ba mẹ Thoa diễn cho hàng xóm xem vở kịch đó, lâu lâu cũng có những chàng trai xăm trổ, kéo tới nhà, vác tivi, tủ lạnh nhà Thoa đi, vì thằng em trai trời đánh vay nợ bên ngoài để nướng vào những con số, những trận bóng vào lúc trời gần sáng.
Cuộc sống gia đình Thoa là những chuỗi ngày âm u, lẩn quẩn với cơm áo gạo tiền, với những lần cãi nhau, với cái bạc tai trời giáng của ba Thoa dành cho mẹ Thoa, những tiếng khóc trong đêm của Thoa.
Sài gòn, đất chật người đông, cuộc sống bon chen nhộn nhịp, Thoa cũng chật vật lắm mới có một chân bán hàng ở Trung tâm thương mại Quận 1. Để có chổ đứng ở TTTM, ngoài sắc, ngoài dáng thì Thoa còn phải thảo mai, giả trân để không bị đồng nghiệp ganh ghét, để lấy lòng cửa hàng trưởng thì Thoa phải một dạ, hai vâng.
Huy, là thằng bạn thân thời cấp ba của Thoa, hai đứa ở gần nhà nhau, nên thời gian đầu Huy cũng giúp đỡ Thoa nhiều, để giờ Thoa tạm gọi là ổn giữa Sài gòn.
…
– Kìa, ông Hùng lên chở bà về kìa bà Oanh. – Mấy người làm cùng mẹ Thoa nhìn thấy ba Thoa chạy xe máy lên đón mẹ Thoa về.
– Nó lên kiếm tiền mua rượu thì có. – Mẹ Thoa vừa nói vừa cười với mấy bà bạn. Rồi quay ra cửa nhìn. Trong lòng đầy thắc mắc, sao hôm nay tóc tai gọn gàng, râu ria cắt ngắn dữ vậy trời. Đã vậy còn quần jeans, áo thun lịch sự. "cha nội này, nay làm trò gì thế" mẹ Thoa nghĩ thầm, đầy thắc mắc.
Ông Luân bước vào trong, nhìn mẹ Thoa cười, rồi đi thẳng vào bên trong, bà Oanh lật đật đứng dậy, chạy theo:
– Đi đâu mà vô đó vậy cha nội?
– Kệ tui. – Ông Luân hất tay bà Oanh rồi đi thẳng vào phòng làm việc của bà chủ.
Ngồi lựa thanh long cho vào thùng, lòng nóng như nước đang sôi, không lẽ ông nội này vào mượn tiền bà chủ hả trời, hèn gì mấy ngày hôm nay thấy ổng khác, xài điện thoại cảm ứng, hay cười một mình, cũng ít có say xỉn. "Chết mẹ tui rồi, đua đòi rồi mượn nợ thì tiền đâu mà tui trả hả trời." Suy nghĩ một lúc, bà Oanh lật đật đứng dậy, chạy ngay vào phòng làm việc của bà chủ, vừa gõ vừa mở cửa thì đã bị khóa bên trong, bà kêu to:
– Chị Thanh ơi, Chị Thanh, mở cửa giúp em với.
Nhưng không thấy động tĩnh gì, bà áp tai vào cửa, cố lắng nghe bên trong đang nói gì, thì chỉ nghe tiếng máy lạnh, tiếng nhạc và cả tiếng ú ớ nho nhỏ xen lẫn vào nhau.
…