Bắc Tống Diệt Vong - Phần 19
– Mọi nguời vẫn gọi nô tì là tiểu Băng.
– Chà nghe cũng đặc biệt lắm chứ.Bản vuơng sẽ nhớ cái tên này.Đến khi nào quên thì mới thôi.
Nghe đến đây cô gái có vẻ buồn cuời lắm nhưng gắng không cuời,chỉ thấy đôi bờ vai khẽ run lên.Còn Cao Cầu thì tỏ rõ bản chất vô học cuời khèng khẹc rất khó nghe.Triệu Cát quay lại luờm Cao Cầu một cái khiến tiếng cuời của hắn im bặt mặt mày trở nên lấm lét.Ngay lập tức Triệu Cát lại nhe răng cuời với Cao Cầu làm hắn chưng hửng mặt mày méo mó,không hiểu ông Vua này đang làm cái gì,nghĩ cái gì,phải làm gì mới phải.
Tiểu Băng dẫn hai nguời vào một gian sảnh lớn nhưng lại tối mịt chỉ đủ nhìn thấy có những bóng nguời sang trọng đang ngồi uống trà đàm đạo với nhau mà thôi.Những chiếc ghế và bàn ở đây đều thấp nhưng đuợc bọc nhung và rộng rãi mềm mại nên tạo cảm giác thoải mái khi ngồi.Triệu Cát và Cao Cầu đuợc ngồi bàn trên cùng bên trái.Có lẽ chủ nhân theo vai vế mà sắp xếp như vậy.Cũng chưa hiểu có trò gì hay mà chủ nhân cứ tỏ ra thần bí.Cao Cầu khẽ nói với Triệu Cát:
– Ở đây toàn là những nhân vật danh giá cả, thành ra không thể sáng rõ như những kĩ viện thuờng được.Nhưng đến lúc vui thì chả biết thế nào.
– Lúc này trẫm có nghe tiểu Băng nói là những cô nuơng ở đây không bao giờ xuất hiện hai lần.Vậy thì dùng xong giết bỏ họ à?
– Ấy,ai lại như vậy.Cứ sau khi dùng xong thì mang ra bán.Ai giả giá cao thì sẽ thuộc về nguời đó.
– Hà hà, thực tế cũng là làm ăn thôi.Nhưng mà cách làm này quả là có sáng tạo lớn.
– Bởi vậy thuơng gia mới có phần tham gia.Chứ theo thứ tự Sĩ Nông Công Thuơng thì đến đời nào thuơng nhân mới có phần.Chính vì thế chỉ những Thuơng nhân nào có danh thì Sài Vuơng mới để cho vào Di Huơng Viện.
Trong gian phòng có khoảng 12 nam nhân chia làm 6 bàn xếp thành hình tròn ngồi đàm đạo.Không ai nói to cả,không ai nghe thấy bàn bên kia nói gì và cũng khó nhìn thấy rõ nhau bởi các bàn cách nhau khá xa tạo một khoảng trống rất lớn ở giữa.Ai cũng tỏ ra bình thuờng không nhìn quanh quẩn.Chỉ có mỗi Triệu Cát ngó bên này ngó bên kia.Tấm thảm lớn hình tròn đuợc đặt ở chính giữa các bàn và tại mỗi đầu mép thảm lại đuợc đặt những ngọn nến lớn ,bởi vậy mà lúc này tấm thảm trở nên sáng rõ còn xung quanh nơi những nam nhân kia đang ngồi thì vẫn mờ mờ ảo ảo.Các cột đình trong gian sảnh này cũng đuợc xếp thành hình tròn tổng cộng sáu cột lớn,mỗi cột cách mỗi bàn về phía sau không xa tạo thành một không gian đối xứng tròn trịa hài hòa trong gian sảnh ấy.Tại mỗi bàn đều bày đủ thứ rượu ngon trái ngọt sắp đặt rất tinh tế. Một tiếng nhạc réo rắt vang lên tại chính giữa sảnh đã xuất hiện một mỹ nữ tự bao giờ.Nàng ăn vận thật đoan trang ,xiêm y tinh tế nhưng mỏng tanh ôm gọn tấm thân kiều mỵ , đôi tay nàng thoăt thoắt trên những phím đàn nhìn xa tựa như một tiên nga giáng thế.Triệu Cát mải mê ngắm nhìn mỹ nhân miệng khẽ du dương theo điệu nhạc dường như ngỡ mình đang ở chốn bồng lai.Ánh sáng giữa sảnh sáng dần lên nhờ những ngọn nến mới được bọn qui nô đưa vào càng làm mỹ nhân thêm rực rỡ muôn phần .Triệu Cát sảng khoái lắm ,đưa tay toan với chén rượu thì đã thấy một bàn tay ngà ngọc đỡ lấy chén rượu đó ,thì ra các mỹ nhân đối ẩm cũng đã ra với khách ,nàng mỹ nhân đối ẩm đưa chén rượu lên đổ nhẹ cả vào miệng rồi nhẹ nhàng ôm quấn lấy Triệu Cát miệng mớm từng ngụm rượu nhỏ cho hắn.Triệu Cát sướng run quay sang nhìn Cao Cầu xem hắn ra sao thì đã thấy tên lưu manh này đang ra sức cợt nhả với mỹ nhân của hắn rồi.Nàng mỹ nhân của Triệu Cát sau khi mớm rượu xong cho hắn liền sà vào lòng Triệu Cát như một con mèo nhỏ ,tấm thân thật mềm mại yểu điệu như múa.Triệu Cát nâng cằm nàng lên nhìn cho kĩ khuôn mặt lòng lấy lằm vui mừng lắm vì nàng vô cùng diễm lệ lại đa tình.Hắn khẽ cắn vào tai nàng làm nàng chợt rùng mình rồi hỏi:
-Mỹ nhân chẳng hay danh tính là gì?
Nàng thỏ thẻ đáp lại : – Mọi người vẫn gọi thiếp là Khương Chi.
-Tên nàng thật xấu và khó nghe quá . – Nói xong hắn liền ôm xốc chặt nàng lại rồi cười thật khả ố. – Nhưng ta thích gọi nàng là Tiểu Khương ,vậy có được chăng?
Mỹ nhân ko hề tỏ nét giận mà cười tươi như đóa hoa hàm tiếu đáp lời : Công tử gọi thiếp là gì ,thì thiếp là như vậy.
– Thật là ngoan ngoãn dễ thương,trách chi ta vừa nhìn thấy nàng đã mang lòng yêu mến.
– Thiếp là thân gái chốn phong trần được công tử yêu mến quả là vạn hạnh thiếp xin mời chàng một chum.
Nói đoạn cả hai cùng nâng ly cười nói vui vẻ.Triệu Cát ôm nàng trong lòng hai tay luồn vào trong xiêm y của nàng sờ mó cặp nhũ phong còn mắt thì nhìn mỹ nhân đánh đàn ra chiều thưởng thức cầm nghệ lắm .Nàng mỹ nhân gảy đàn lúc trầm lúc bổng khiến thần thái của mọi người trong gian sảnh thật thoải mái say mê,thân thể nàng tráng muốt những đường cong được thể hiện rõ qua làn áo hồng nhạt mỏng tang.Dứt khúc nhạc nàng đứng dậy lễ phép cúi chào rồi một qui nô tiến đến gần nàng vén cao xiêm y nàng lên để lộ đôi chân dài và bờ mông trắng mịn màng ra.Tên qui nô thò tay rút ra khỏi âm hộ nàng một thứ hình thoi rung động liên hồi to gần như dương vật thật giơ lên làm ai cũng thắc mắc đó là thứ gì và vì sao mỹ nhân tuyệt sắc kia lại đút vào âm hộ mình như vậy.Đến khi cái thỏi hình hoi đó được mở ra thì khoảng 10 con châu chấu nhả ra chạy đi tứ tán mọi người mới vỡ lẽ : thì ra dù âm hộ luôn bị kích thích bởi cái dương vật giả luôn cử động bởi những con châu chấu húc nhau bên trong nhưng mỹ nhân vẫn có thể giữ tâm lắng đọng phô diễn cầm nghệ thì quả là một tuyệt kĩ.Không ai bảo ai mọi người cùng vỗ tay khen hay.
Riêng phần Cao Cầu thì đắc ý lắm vì hôm nay hẳn Triệu Cát sẽ rất hài lòng với hắn về chuyến đi này.Qua màn biểu diễn vừa rồi các khách quan đều đã cảm thấy nổi hứng lột truồng mỹ nhân trong tay mình ra xoa nắn hú hí,những tiếng cười dâm dật ko ngớt vang lên.Nàng Tiểu Khương bị Triệu Cát lột bỏ xiêm ý nhưng ko hề có ý thẹn vẫn đon đả phục vụ hắn.Nàng khẽ luồn mình xuống hai chân Triệu Cát hai tay nhẹ nhàng xoa nắn dương vật hắn và khẽ ngậm lấy ,mút thật ngon lành.Chiếc lưỡi của nàng quấn quít lấy dương vật hắn dường như ko muốn rời .