Bắc Tống Diệt Vong - Phần 14
– Chu khanh gia có biểu hiện rất tốt trẫm rất hài lòng thuởng cho khành 1000 luợng hoàng kim và 30 mỹ nữ.
Chu Miễn thực tế tham nhũng vào còn nhiều hơn vả lại hắn thuờng đi cuớp của nhân dân về rồi báo cáo láo là đi mua để có thêm ngân luợng bỏ túi ,nhưng giờ đây thêm 30 mỹ nữ thì hắn có tiền chưa chắc đã mua đuợc nên mừng lắm dập đầu tạ ơn lia lịa.
– Triệu Cát nói ,giờ cứ mỗi ngày khanh cho nguời mang đến ngự thư phòng cho trẫm một thứ mới mẻ đặc sắc nào đó để trẫm thuởng lãm,còn nếu thiếu ý tuởng gì khác thì đi tham khảo ý kiến của Cao Cầu và Sái Kinh.Trẫm nghĩ Đồng Quán giúp khanh đến như thế này cũng là tận lực rồi.
Nói đoạn không đợi Chu Miễn trả lời kéo đoàn cung nữ thái giám rầm rộ hồi cung.
*
* *
Do có Ứng Phụng Cục thành ra Tố Tố và Điền Thu không gặp sự truy đuổi nào từ phía Triệu Cát cả.Hắn đang mải mê nhìn ngắm những thứ vật lạ trên đời mà Ứng Phụng Cục gửi đến. Giờ hai nàng đã đi đến Lư Châu một cách bình an . Trên đuờng đi Tố Tố đã chứng kiển cảnh dân chúng lầm than do Triệu Cát lại tăng thu thuế má cuộc sống của nguời dân thật cơ cực nhưng họ không làm gì khác đuợc chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời lao động quần quật mong có đuợc ngày hai bữa cơm.Triệu Phi thì mọi thứ đều lấy làm lạ lùng thích thú lắm.Nó cũng hiểu biết ra thêm đuợc rất nhiều điều,bớt ngây ngô đi.Truớc nó thấy ai trong cung cũng xinh đẹp sạch sẽ nay ra ngoài mới thấy đuợc cuộc sống của bình dân bá tánh như thế nào.Thật là đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Lư Châu là vùng đất đuợc phong của Triệu Phi.Thực tế nó chỉ ăn bổng đuợc thu thuế tại đây thôi chứ không có quyền lực gì cả.Đây cũng là một vùng đất giàu có đồng bằng bạt ngàn lại nằm giữa hai con sông lớn nên khí hâu cũng khá ẩm và ôn hòa thích hợp cho làm nông nghiệp.Thành Lư Châu có một vị trí chiến luợc khá quan trọng ở vùng Hoài Nam.Truớc kia nơi đây cũng từng là chiến trận khi Tống Thái Tổ (tức cụ tổ 5 đời của Triệu Phi) tiến đánh chinh phạt Nam Đuờng.Tuờng Thành Lư Châu khá lớn do xây ở đồng bằng và cũng không dựa vào đồi núi hiểm trở gì nên thành gần như vuông vức.Khi đoàn nguời tiến vào thành thì họ thấy một khung cảnh khá nhộn nhịp tuy không đuợc như Khai Phong nhưng cũng rất sầm uất. Chợ búa khá nhiều và có một điểm là Đạo Giáo với Phật Giáo đều rất phát triển.Viên Tri Châu là Phùng Lệnh đã khúm núm ra đón ruớc từ xa.Đoàn nguời chiêng trống nhộn nhịp tiến về khách phủ Lư Châu.
Lúc này trời đã khuya sau khi Tố Tố và Điền Thu tắm rửa dùng bữa xong thì lại ngồi hàn huyên tâm sự:
– Ngay mai tỷ sẽ dẫn Phi nhi đi một vòng xem qua nơi này .Chắc hẳn nó sẽ thích lắm.
Điền Thu cuời tít mắt nói :
– Muội cũng thích nữa huống gì An Vuơng.Nơi đây tuy không xa hội kê nhưng mà muội chưa bao giờ đến cả.Sau khi trốn thoát tỷ hãy về Hội kê với muôi.Phụ Mẫu muội nhất định sẽ giúp đỡ chúng ta.
– Nếu đuợc vậy thì tốt rồi,phụ mẫu tỷ giờ đã qua đời cả rồi.Cũng mới đây thôi,tỷ cũng chả còn ai là họ hàng nữa cả. – Ánh mắt nàng lại đầy buồn rầu.
Điền Thu thấy vậy liền nói ngay:
– Giờ còn có An Vuơng và muội cơ mà.Chúng ta nói chuyện khác đi.Thế tỷ đã … yêu ai bao giờ chưa – Ánh mắt nàng lóe lên vẻ tinh nghịch.
Tố Tố lúng túng trả lời:
– Hỏi linh tinh à. Tỷ luôn một lòng với Tiên Đế mà.
Điền Thu cuời tít mắt hỏi tiếp:
– Có thật không vậy?
Tố Tố ậm ừ không nói. Điền Thu lại hỏi lại :
– Nói đi mà tỷ ,có thật là tỷ yêu Tiên Đế không?
Tố Tố đành nói nhưng vẻ rất nguợng ngùng:
– Tỷ đâu có biết yêu là cái gì đâu.Muời bốn tuổi đuợc Tiên Đế chọn.Phụ Mẫu gả đi ,cứ vậy cho đến nay đều ở trong cung thôi.
Điền Thu cuời trêu trọc:
– Hi hi hóa ra là vậy.Thế mà cứ nói là yêu Tiên Đế trong khi đâu có biết gì đâu.
Tố Tố xấu hổ lắm nhưng cũng hỏi lại ngay:
– Còn muội thì sao? Muội biết yêu là gì sao?
Đến luợt Điền Thu lúng túng.
– Thì cũng đâu có biết,bởi vậy muội mới định hỏi tỷ thôi mà.Nhưng mà muội có một nguời chồng trong mơ uớc.
Tố Tố buồn cuời lắm:
– Vậy nói xem nguời tình trong mơ của muội như thế nào nào.
Điền Thu nhìn mặt Tố Tố luờm một cái rồi nói:
– Không đuợc cuời muội đâu nhé.Muội thích huynh ấy phải cao hơn muội cả một cái đầu,phải giỏi văn lẫn võ,chỉ yêu thuơng một mình muội và phải thật là có khí phách nam nhi,đẹp trai nữa chứ.
Tố Tố cuời hích hích rồi nói:
– Nguời như vậy thì cả tỷ cũng thích luôn ý chứ.
Điền Thu tròn xoe mắt hỏi
– Thật vậy sao?
Tố Tố cuời nói:
– Thật làm sao đuợc.Ta đã là gái góa chồng.Đâu ai chịu chấp nhận chứ.Thôi thì ta cứ nuôi dạy Phi nhi.Thế là có niềm vui rồi.
Điền Thu giọng buồn buồn nói:
– Tỷ nói như là tỷ đã già lắm vậy,muội chỉ mơ vậy thôi,chứ muội chưa chồng mà bao nhiêu nguời đàn ông đã ….muội hết rồi còn đâu.
Tố Tố nói :
– Đâu phải do muội muốn.Đàn ông ích kỉ vậy đó họ chỉ để ý đến trinh tiết của con gái mà thôi.Mà nghĩ đến mấy chuyện này làm gì.Chúng ta ngày mai còn nhiều việc phải làm.Để mai xem chúng theo sát chúng ta ra sao .
Điền Thu khẽ gật đầu như nghĩ điều gì đó rồi thiếp đi tự lúc nào.Tố Tố mỉm cuời vuốt mái tóc Điền Thu rồi cũng khẽ nằm xuống ngủ ngon lành.
*
* *
Tiêu Bội Nghi từ ngày bị trừng phạt ở Đạo Quán đã trở nên ngoan ngoãn hơn không quá ngang buớng nữa.Nàng là cô gái Khiết Đan ,tức là nàng là nguời Liêu quốc kẻ thủ truyền kiếp của Đại Tống.Là con gái phuơng bắc nên nàng trắng như nguời Nga La Tư ,mái tóc đen búi đằng sau thành cuộn lớn nhưng có hai lọn tóc lớn hai bên mai buông dài xuống tận ngực.Đôi mắt to đen láy chiếc mũi cao đôi môi chúm chím dễ thuơng và một thân hình đẹp như tranh vẽ.Triệu Cát tuy gần gũi nàng chưa nhiều nhưng càng lúc càng thấy nàng có nhiều điểm dễ thuơng cũng ưa chuộng nàng lắm nhưng vì nàng là nguời Liêu nên Triệu Cát luôn có một thái độ coi khinh và hành hạ.Bội Nghi suốt ngày bị nhốt trong căn phòng đặc biệt của Triệu Cát hắn gọi đó là Ngự Giao Phòng.Phòng này thật lớn có đủ thứ vật dụng mà Triệu Cát ưa thích khi hành lạc.Hắn cho Bội Nghi ăn mặc hết sức kì quái.Chân nàng đi đôi hài hình chân mèo khá to ,tay nàng cũng đeo đôi găng giống như vậy cũng có hình dạng chân mèo còn phần đầu thì đeo hai chiếc tai mèo to bự .Nàng đeo một chiếc yếm có buộc dây ở cổ và ở eo,lưng để trần nên mỗi khi nhìn nghiêng chỉ cần nàng hơi cúi nguời thì đều có thể thấy đuợc bầu vú nõn nà với hai núm vú xinh xắn rõ mồn một.Phần hạ thể của nàng hoàn toàn không mặc gì để lộ chùm lông đen muớt lún phún nổi bật trên làn da trắng toát. Trên bờ mông tròn trịa của nàng đuợc cắm một chiếc đuôi lớn miêu tả lại đuôi mèo vào lỗ đít.Phần gốc chiếc đuôi đó đuợc làm bằng gỗ bào mịn chừng một ngón tay cắm sâu vào lỗ đít nàng chỉ để lộ phần lông ra ngoài nên khó có thể nhìn thấy phần gỗ đó.Hắn xích cổ nàng lại và bắt nàng di chuyển như loài mèo bốn chân. Hắn làm vậy với nàng vừa để thỏa thú tính vừa để trả thù dân tộc coi nguời Liêu như súc vật.
Bội Nghi vốn vào Tống để đưa thư cho một nguời bạn của gia đình nàng, không ngờ vô tình Đồng Quán đã phát hiện đuợc sắc đẹp hơn nguời của nàng khi gặp nàng ở giữa đám đông ngoài phố và nếu tiến cống đuợc nguời con gái này cho Hoàng Thuợng ắt không thua kém Điền Thu của Cao Cầu lúc đó hắn sẽ có cơ hội tâng công.Bởi vậy khi dò la nàng là nguời Liêu hắn đã không hề do dự bắt nàng ngay giữa đuờng phồ và mang về phủ để chuẩn bị dâng vua.Bội Nghi sau khi vào cung luôn có thái độ bất phục thế nhưng sau khi vào Đạo Quán trở ra không ai hiểu Triệu Cát đã làm gì mà nàng đã không ngang ngạnh nữa tuy nhiên không phải đã khuất phục hoàn toàn.
Triệu Cát buớc vào Ngự Giao Phòng thấy Bội Nghi vẫn đang bò duới đất và ăn thức ăn trong đĩa hắn để lại thì tỏ ra hài lòng lắm đứng yên nhìn con mèo nhỏ của mình ăn bánh.Hắn vẫy nàng bò lại gần nâng căm lên rồi cúi xuống trao cho nàng một nụ hôn.Bội Nghi yếu ớt đón nhận nụ hôn đó.Triệu Cát thò tay xuống sờ vú nàng,hắn vê về hai đầu vú nhỏ nhắn của nàng cho chúng săn lại rồi ra hiệu cho nàng đứng dậy.Hắn ôm nàng vào lòng hồi lâu rồi nói: