Bà Thím Chịu Chơi - Chương 8
Nhìn thái độ tôi lơ láo không có vẻ gì hăng hái nên thím cau đanh mặt lại. Chợt nghĩ sao bà lại bải buôi ngay được, phải chăng bà sợ giở khùng với tôi lúc này thì xôi hỏng bỏng không mà bắt buộc phải vun vào chăng ?
Bà thím nói năng ngọt xớt : sẵn sàng hết cả rồi, anh còn chần chừ gì nữa, thím đang chờ đây. Vưa nói thím vưa dùng hai gót chưn lấy tấn, nhón bê cái mông cao lên, trong khi hai bàn tay thím bợ bên hai cái mu lông lởm chởm vạch banh ra cho tôi nhìn mãn nhãn.
Thím còn nhí nhẳng dụ nai như người mồi chài con cưỡng : anh nhìn con he đỏ lòm có đã hun, dọng đại cái đi cho biết mùi đời. Chưa gì tôi thấy cái cục lồi lồi ở giữa cái lỗ nhấp nhô mà phấp phỏng. Tôi chưa thấy ai lắm lông như thím, được cái là nó láng lẫy nên nằm ẹp chớ không dựng đứng lên cứng ngắc như bàn chông.
Tôi đành nuốt nước miếng cái ực, trong khi thằng cu con của tôi nháo nhác dòm chừng, căng tếu ra tức tức và đau bỏ mẹ. Cái da qui đầu bị vặt mạnh nên giờ nó bị dính cứng nơi đầu khấc không sao phục hồi lại vị trí cũ. Bởi vậy cái khúc lõ nó vêu vao ra xòe xòe như cái đèn pin. Tôi vẫn ngán vì sợ đâm vô đau thì khốn.
Thím lại nhỏn nhoẻn tán : tui nói hổng đau đâu mà, tui banh rộng ra nè, anh cứ đặt vô đi, cửa lỗ đang ngập nước, anh kè vô là nó lọt thỏm ngay thui, có gì anh đau thì tui phụ giúp cho, đừng lo. Tôi nghe khoái tỉ nên rón ra rón rén lết ập lên bụng thím.
Bà điệu hết xảy, xàng xê dê ngỗng điều chỉnh cho cái háng khớp với đầu cái dùi cui của tôi rồi nói ba hoa : chuối nè cưỡng, ăn đi cho cô nhờ. Tôi như cua rơ leo đầu dốc được tạt nước phụ vào nên đổ nhào đại vô cái lỗ cho rồi.
Quả bà thím kinh nghiệm thiệt, con chíp của tôi vừa đặt vô thì thấy êm re, tôi còn cố gượng nghe ngóng thì thím đã vội quàng hai giò lên quắp lấy mông tôi và kéo rịt vô cái ót. Cha mẹ ui, cái cùi bắp vô trơn lu các cụ ạ, ngon còn hơn người ta mút que kem.
Mặt tôi giúi vào cái rãnh sâu giữa hai vú bà thím, hương đàn bà xộc ra làm tôi choáng váng thêm. Thím xiết được tôi thì xuýt xoa rên gọn lỏn : đã ! Tôi còn hoang mang chưa tỏ cái gì làm cho bả đã thì bà đã ôm lấy tôi đòng đưa như ru con. Bà chưa cất tiếng hát lời nào mà tôi đã nghe như mụ mị : à ơi, con ngủ cho ngoan, để mẹ đi chợ mua cái khoan dzìa xài.
Tôi ngớ ngẩn tự hỏi trong đầu : bắt nhốt tôi trong cái lỗ chèn nhẹt như vầy thì ngủ nghê gì được mà còn kháo ngủ ngoan với ngủ ngoãn. Tôi lại tối mò mò vì hỏi thêm bả đòi mua cái khoan về làm chi, hay bả còn muốn cỡ cái khoan mới làm cho bả đã ?
Đúng là lần đầu được chơi gái nên tôi khờ hết cỡ. Còn đang tơ lơ mơ thì bà thím đã xiết chặt thêm, trầy trụa vùi mặt tôi lên hai bầu vú cứng chình chịch và hối : hổng đau thì nắc đi chớ, còn nghe ngóng gì nữa. Tôi tỉnh ra liền, cảm thấy cái hơi ấm đang dồn dập nơi khúc gân thừa của tôi và càng ngạc nhiên hơn vì thắc mắc không biết bà thím dùng thủ thuật gì mà tôi thấy hai mu của bà nó bóp bóp làm tôi run cật lực.
Tuy vậy tôi cũng thử nhắp nhắp vài cái, bà thím e chừng tôi còn sợ thì xúi dại : anh nắc mạnh đi, chết tui chịu, anh hổng bị chảy máu hay bể đầu ruồi đâu mà lo. Lại một lần tôi để lộ sự quê mùa của tôi, bà có vẻ cảm thông nên hun chí chát lên trán tôi mà đốc : chơi gái anh phải nắc ào ào thì họ mới đã, còn anh khìa khìa có khi nó đạp lọt giường vì anh làm ức chế nó đa.
Tôi nổi cáu ngang. Tự ái thằng con trai không cho phép tôi để đàn bà xỉ vả. Tôi chủ động ngửa phía ngực để khoản háng thím và tôi sát nhau ràn rạt, rồi hai tay tôi chiếm gọn hai vú thím và hô toang toang lên : bà muốn được nắc mạnh thì tôi nắc mạnh.
Thím có vẻ ngơ ngác nhưng lại hài lòng. Tôi nhồi thím như nhồi cối bột, tôi ngoáy lung tung thiên, cái miệng cối bị nong ra rồi ọp vào, kêu xịt xịt. Thím đò đưa theo nhịp : giỏi, giỏi, đụ thế mới gọi là đụ. Rôi hai tay thím bắt vít vào khoen cùi chõ tôi mà đu đưa bành người cho tôi giập chết thôi.
Trông dáng thím thì ọp ẹp, xọp xẹp, nhưng hai mắt sáng rực như sao, bà hết cất lời lên nổi mà chỉ riết róng xiết hàm răng như người ăn mía bị mắc bã. Tôi vẫn nắc đùng đùng, khí của thím trào ào ào, trơn tru làm tôi càng hăng tiết vịt.
Tôi bóp muốn nát vụn hai vú thím ra, cái chày tôi quết giòn giã làm đít cối cũng xê xịch không còn nằm nguyên một chỗ. Tôi làm nửa người thím bị méo mó, lôi như lôi con địu, lết như lết tấm da, thím chẳng trách chẳng cự mà còn đeo cứng cho tôi giã mới độc.
Giờ thì quen quá rồi, tôi hết chồm lại nằm sấp xuống, đâm vùi vùi vào cái lỗ, có lúc sướng hứng quá tôi cao hứng hét inh : đụ đã thiệt. Rồi tôi nhằng nhịt hỏi thím : bà có sướng hun ? Chả biết thực hay bỡn, thím nói rong rỏng : sướng, sướng chớ sao hổng sướng, đụ mà hổng sướng thì mần gì sướng nữa.
Lời thím làm tôi hách xì xằng nên dọng phát nào phát nấy như búa bổ. Hẳn nhiên là nhọc, quá nhọc. Thím thấy tôi mồ hôi mồ kê ướt đằm thì khuyên can : mệt thì nằm nghỉ đã, đừng cố sức, hết mệt nắc lại, em có chạy đi đâu mà sợ.
Tôi bàng hoàng vì tiếng xưng em của thím. Nó như lời mừng của con cái được nít đẫy, nít no nên nhỏn nhoẻn nghe mà thương. Tôi cũng ngạc nhiên về tâm tính phụ nữ vì ở họ toàn chứa nhiều của lạ. Họ có thể trịch thượng, lớn lối, kiêu căng, độc đoán, nhưng khi họ đã bằng lòng cởi truồng để mình leo lên bụng họ là y như bao tính khí trên đều bay mất.
Họ tự coi như nhỏ nhoi nên tiếng họ nhẹ tênh và sẵn sàng nhận vai làm em, bất kể với người nào. Bởi vậy tôi càng mặc cảm đầy người nên phân bua : sao thím lại xưng em với con. Thím à uôm một phát rồi nhanh như sóc nói trại đi : thì anh nằm lên người tui rùi, anh đã là chồng tui, anh nắc tui, hổng lẽ cứ gọi anh như trước thì còn ra ngọn ngành gì nữa.
Để vả lả, thím nói phát ngang : mà anh để ý chi ba cái vớ vẩn đó. Chỉ biết lúc này là lúc này, anh đang nắc tui, anh sướng, tui sướng thì hai đứa cứ hưởng cái sướng tột độ đó đi, hơi đâu kèn cựa, so đo ba cái chiện vặt vãnh.
Tôi tuy có hiểu ra hơn song vẫn lúng túng. Thím giải vây bằng cách tở mở : bớt mệt rồi, nắc lại đi. Chưa chi hai giò thím đã gọn như hai càng cua kẹp tiếp vào sau mông và kéo tôi lên cù cưa cú cứa cày tiếp.
Tôi nghe sống lưng tê rần rần, song vì ham nên lại tham gia cùng với thím vào cuộc đấu cờ ngay. Tôi đưa pháo sang sông, bắn òm òm xem địch trốn chỗ nào. Thím mở banh hầm ra cho tôi tha hồ lùng xục. Chừng tôi gặp một cục lù lù lấp ló thì tôi phang liền tù tì một băng đạn công phá, thím la chỏi lỏi : trúng ổ địch rùi, anh phang chết mẹ nó đi cho tui.
Thế là thím dang bạnh ra, tôi lồm cồm nhổm lên, hai tay vò cặp vú, còn súng thì lia tứ tang, trong ngoài, trên dưới, ngang dọc, thím óc ách như túi nước bị vỡ chảy tung tóe. Tưởng rằng bà sẽ la rầy, ngờ đâu bà khen chẻ hoe : anh chơi độc thiệt, đụ đúng là có nghề.
Tôi nào biết đếch gì đâu, chẳng qua chó ngáp phải ruồi, làm đại làm đến ngờ đâu hạ được địch. Phải nói là chơi thím thiệt hứng vì hai vú càng bóp càng nặng chừng chừng, cái núm thây lẩy ra và quầng vú thì đỏ au bóng loáng. Tôi có thèm vừa nắc vừa ngậm thì thím cũng để yên, thậm chí có khi nắc nứng quá tôi cạp cắn thì thím cũng chỉ than sơ sơ : ui, đừng cắn em đau chớ.
Các cụ nghĩ coi có phải cái số tôi được gọi là tổ đãi kẻ khù khờ không ?