Bà Thím Chịu Chơi - Chương 6
Cả ngày tôi đi ra đi vào sốt cả ruột. Tôi hồi hộp mỗi lần giây phút qua mà nghĩ càng gần đến cái tội sắp phải chịu đựng cũng đủ vàng người. Xui là bữa nay chưa đi học nên càng điêu đứng hơn. Đã thế thằng cu con bị trật da qui đầu nên rát ui là bỏng, nó cạ vào sịp cái nào cái ấy đau điếng mà dẫu tôi có muốn cố kéo lớp da bọc nó lại thì nó vẫn ì ra nơi đầu khấc, nhất định không nghe lời.
Bà thím cũng chẳng hơn gì tôi, cũng đi ra đi vào, thở dài sườn sượt, kêu ô hay sao giờ giấc hôm nay đi chậm rì. Tôi khả dĩ còn cố chịu đựng được, nhưng thím kêu rầm lên là nóng chi nóng dữ, cứ lật vạt áo lên quạt phành phạch, tôi tối tăm mặt mũi vì cặp dzú của thím nó ưỡn ẹo chọc giận tôi.
Mấy lần tôi phải khuyên ran bà : thím vào nhà cởi áo ra nằm nghỉ cho nó khỏe, thìm ở đây múa men vậy, ai đi qua đi lại coi kỳ chết. Thìm sửng cồ cự tôi : dào, tui hổng sợ mà anh sợ nỗi gì. Dzú của tui ưng thì giở lên cho bớt nóng, còn cha nào nhìn là kệ chả, mất gì đâu.
Tôi thua luôn, cãi với mấy bà chỉ tổ khô cổ. Tôi lảng lảng định chuồn, thím hét lên : sắp tới giờ ăn rồi còn định nhỏn đi đâu nữa. Chưa chi thím đã ồ ạt mắng xéo tôi : hay là anh chê tôi vú mớm trông như buồng chuối héo, nên lỏn đi tìm nhánh nào căng mọng hơn nghía cho đã chớ gì ?
Tôi xẩu cả mình, đúng là bà thím cà khịa, nói gì cũng nghĩ bậy về tôi. Đã thế bà hết kêu mỏi lại than ngứa, rồi tay chân muốn đừ hết trơn, khiến cái đầu tôi càng không mấy được yên. Tôi bỗng cảm thấy mình bị chơi khăm, khi không bố giao tôi cho ác. Tôi những muốn quay về, chẳng học chẳng hành gì nữa cho thoát nạn bị bà chằn phong tỏa.
Thím thấy tôi im khe thì quậy thêm. Bà cởi toẹt áo ra, còn cuộn ống quần lên sát bẹn như dân lội ruộng. Khốn nỗi là từ lúc bà phụ rửa ráy cho tôi thì bà có mặc lót liếc gì nữa đâu, đến khi bà xắn quần lên thì nhìn ngược sáng tôi thấy rõ cái tổ chim cu lông quặm lùm lùm mà nản.
Tôi lấy tay bưng chặt hai mắt, bà thím hét như cái còi : phái tổ mẹ còn làm bộ, và chẳng cần hỏi han ý cò ý kiến gì nữa, bả tuột luôn cái quần thèo đảnh ra. Chao ui, lông lá đầy lòm thấy mà nhợn, còn con ngao thì nhép nhép cái miệng sùi cả bọt mép ra.
Bà hét bắt tôi phải thả hai tay xuống và hớ hênh bà ưỡn ngửa người ra, hếch phần mông lên, chìa cái bướm to duềnh thách thức : anh nhìn xem nó có phải là ngáo ộp hay con ma con tà gì không mà anh né nó dữ vậy. Tui cam đoan dẫu anh có sờ có cạ, hay dẫu anh có hít có hửi, nó cũng hổng cắn anh sứt môi, đứt miệng gì mà anh phải sợ.
Chưa chi bà phán một hơi ngon lành : tui chỉ sợ tới lúc đó anh úp tịt mặt vào đó lun và tui có hất đuổi ra thì anh cũng hổng nhúc nhích. Bà thím nói có phần nào y theo suy nghĩ của tôi, ngặt vì thằng cu bị bà vọc rách mất miếng da nên giờ chầng lẫng ra đau tận mạng, tôi chỉ sợ đam mê không giữ được hích lụi đại lỡ nó chảy máu chắc chết.
Phần bà thím thấy tôi im im thì nói móc : hay là anh chê tui già, muốn kiếm mấy cái hĩm non mới ưng. Thuở đời từ nhỏ tới giờ tôi nào có biết cái nào già, cái nào trẻ ra sao, nhưng bản tính con đực thấy con cái chè he thì ai hổng thích, song vẫn sợ. Giá như súng ống của tôi chưa bị mẻ đầu thì khả dĩ tôi còn dám chơi ngông nếu thím cho phép, đằng này nó thè le ra thấy ghê thì chọt đại dzô lỡ nó lại mẻ thêm thì khốn.
Trong khi còn đang lơ huơ thì bà thím lại cà kê dê ngỗng kể tội ông chú : tui đến khổ vì chú anh, đêm nào cũng đòi ngậm ti mới chịu ngủ, lắm lúc bực bỏ bu mà ông đeo bú ọp ọp, tôi muốn đạp cho ổng té xuống giường cho rồi. Đã vậy còn mồm bú mà tay lại ịn lên mò mò bóp bóp, tui nực ứ hơi.
Và chưa chi tôi lại nghe thím than : ấy vậy mà ổng đi lại thấy nhớ, làm như quen hơi rồi, ngủ một mình thấy chỏng lơ chỏng láo… Ấy thế là thím bặp vào tôi : cũng may có anh đến kịp lúc, vừa tiện cho anh mà cũng lợi cả cho tôi.
Thím nói mà nhướn nhướn cặp mắt lẳng lơ, tình tứ khiến tôi mềm cả ruột. Tôi ú ớ chưa biết nói chi thì thím đã hô hoán cao giọng : sướng nhé ! khi không có vú ngậm ngủ ngon ơ, lại còn muốn sờ thì sờ, muốn bóp thì bóp, chẳng sợ ai cự nự.
Đến đây thì thím chợt im bặt, hình như có ý thả lỏng để cho trí tưởng tượng của tôi phóng đi rất xa. Tôi lừ lừ nhìn cặp vú của thím, trong đầu hình dung chúng to và nặng đầy ắp thế kia chắc là bú cũng thích mà vê cũng đã.
Chợt thím như bắt gặp tà ý của tôi sao đó nên hỏi ngặt : thế anh có chịu không hay là còn muốn bày đặt giở quẻ. Tôi à uôm hắng giọng, bà thím chồm ngay vào : thích bỏ bu còn vờ vờ em chả, trông cái mặt đì đì của anh là tui biết tẩy hết trơn.
Quả là thím từng trải có khác, trăm anh liền ông anh nào được mò và ngậm vú mà chẳng ưng cái bụng. Khốn nỗi là tôi vẫn lo, chỉ sợ tận tình vần thím rồi bà nổi cơn bắt mần tới thì hỏng xôi hỏng chè hết. Phần tôi có lỗi nặng với chú, phần lại sặc mùi loạn luân, phần lại sa đà lạm dụng thím dữ quá, thế nhưng biết làm sao được vì tôi đang bị lâm vào thế bí.
Tôi đành buông lung tư tưởng để tới đâu hay đó, chứ có xoay sở cũng không xong. Tự dưng tôi đâm vui mà nhí nhảnh giao hẹn với thím : nếu được phép, con chỉ bặp bặp cho thím đỡ nhớ chú thôi, còn khoản khác thì con xin chịu.
Nói rồi tôi ôm bụm lấy chỗ háng mà xuýt xoa như đang đau ghê lắm. Thím bắt phì cười trêu : tưởng gì, vậy mà lo chi cho mệt, nó xót thế thôi, chứ cho nó chui vào tổ tò vò, nghe mùi ấm ấm nó hết đau ngay.
Chưa chi thím lại lửng lơ : chưa chừng đến lúc đó tui có cản thì anh cũng chẳng nghe mà huých cú nào cú nấy long mẹ nó chân giường kia đấy. Thím vừa nói vừa cười tồ tồ, nghe xóc như tay bồi xóc rượu, khiến tôi càng nghĩ đến nghĩ đại thêm.
Bao nhiêu ngượng ngập bay đâu mất. Chính tôi lại gạ thím : để con giúp thím tẩy ba cái mớ mệt mỏi đi nhen. Thím a tòng, rủ rê ra rít, một hai xăng xái, sợ tôi lảng. Thím cứ để nguyên người trơn tuồn tuột như thế mà hỏi tôi : anh muốn tui nằm sấp hay nằm ngửa để làm cho tiện.
Tôi làm vẻ lừng khừng, đưa tay mò mò cái cằm, nào có sợi râu mẹ nào đâu, song phải vờ như thế cho oai, xong tôi ậm ừ phán : thì nằm ngửa trước rồi tiếp nằm sấp sau.
Thím a la xô phăng lên giường ngay, nằm bò ra và xục xịch sửa thế cho ngay ngắn. Tôi run run thiệt sự vì dù sao lần đầu được chính tay sờ mó và văng vật trên thân hình người đàn bà, nên háo hức quá mạng. Nhất là của nả bà thím chả có thứ gì chê được, dẫu là nó cũng chẳng còn mới toanh gì, song với thằng trai mới lớn như tôi thì có mơ đến cả đời cũng khó gặp.
Cho nên có phần nào tôi lúng túng, bà thím lại có vẻ thích mới chết ! Bà khen búa xua : tui ưng mấy tay lớ ngớ như anh, chứ mấy bố lão luyện lục xục nghe cực hình bỏ mẹ. Rồi thím lim dim cặp mắt, thả lỏng người cho tôi nhìn ngắm bằng thích.
Tôi rà rà cặp mắt trên hai bầu vú căng của thím, nuốt ực một cái và giả lơ lơ cầm lấy hai cổ chân thím mở toạc ra. Cái húm đang dồn lên một cục thình lình há cái miệng đỏ lòm ra chóp chép, tôi thoáng thấy chưa chi nó lấp xấp ướt. Tôi lại xạng thêm chút nữa thì cái miệng phều phọt bọt nổi bong bóng ra và nhấp nhô tôi thấy có cái cục gì ngo ngoe giữa đám lông đen xì bóng nhẫy.
Tôi xòe rộng mấy ngón tay, nhuốm nhuốm đo đo quanh cái húm, rồi khe khẽ đặt lên để im một lúc. Tôi thấy bà thím nín thở nghe ngóng. Tôi hơi đằn đầu hai ngón tay lên cái mớ u u nổi cộm như đang bắt mạch, nghe bà thím thở phào ra như trút cơn đè nặng trong ngực.
Tôi day day nhè nhẹ xuôi theo chiều kim đồng hồ rồi lại xoay ngược và nghe lép nhép tiếng nước óc ách kêu nhẹ bâng. Hai cái mu ngoan ngoãn xê dích dưới ngón tay tôi, cố tình tôi nhấn vô thì thấy nó phì bọt.
Tôi xòe hết mấy ngón tay day day ồm ồm, thím xàng cái háng theo và có vẻ thư giãn khoái trá. Tôi vuốt dọc và đè day ngang, hai môi hĩm lăn tăn theo đà nghịch, có lúc cái miệng nó méo xệch đi và trào nước ra lênh láng.
Tôi mê say nên đưa một ngón tay đút vào cái lỗ nẻ hồi nào không hay. Tới chừng tôi móc móc, cào cào thì thấy thím nhướn hổng đít lên và phụ ngoáy theo trong khi miệng thím thì rít róng như cắn phải ớt hiểm. Tôi lên cơn rất lẹ nên tiếp tục mò nghịch cái lỗ của thím, trong khi một tay tôi đã leo lên chiếm ngự một bên vú mà bóp, lăn, se phụ cho thím thích.
Quả đúng như tôi nghĩ, thím quằn quại đẩy đưa hông và miệng rít giòn tan : ui, sướng dữ tợn, sướng ngọt ngào, sướng thấy ông thấy cha. Tôi mặc kệ cho thím rên la, cứ gồng ngón tay lên mà ngoáy mà vê làm cho thím bò lê bò càn như hai đầu đều cụng địch.