Bà Thím Chịu Chơi - Chương 5
Nhìn tóc tai, mặt mũi, mồm mép, má môi của bà thím dính tèm lem cái món ngầu ngầu trắng đục, chỗ thì đơm đơm như đính hạt bẹt, chỗ thì chảy dài như ăn phải que kem bị chảy nước, tôi bắt cười ứ nhựa mà không dám, chỉ sợ thím xi nẹc lại chửi tục um lêm thì bể mặt bầu cua hết.
Thế nên tôi cố nén, cái mặt chù bụ ra như thăng ăn vụng bị bắt tại trận, vậy mà bà thím bắt mạch được ngay. Một tay bà cầm cái sịp vét lau quanh miệng, còn rau rảu phán mà kinh : đú họ, anh xịt tùm lum tà la lên mặt tui, còn đứng đó cười miếng chi cọp nữa hả. Tui chỉ muốn nắm bố nó cái lòi tói của anh mà cạp một miếng cho nó tóe máu ra để anh bớt nhơn nhơn.
Tôi khiếp quá, ai chớ bà thím là dám làm ẩu xị, chớ hổng phải chỉ dọa thôi đâu nhen. Bởi thế, tôi lí nhí thưa : con lạy thím, tha cho con, nào con có dám thế đâu, chẳng qua tại thím hăng quá làm con té đái nên không ngăn chặn kịp.
Bà thím đang lồm ngồm mà cũng cười khanh khách lên được : hay chưa, người ta té đái thì xịt ra nước, còn anh té đái mà xịt khí ra, mẹ nó, nói dzị mà cũng nghe được. Rồi thím lườm lườm nhìn tôi làm tôi muốn điếng luôn.
Tôi ê càng cua và điếc con ráy nên càng nín khe, không dám nhúc nhích. Bà thím rình rình thằng cu của tôi, nhìn thấy nó cũng tòm lom dính đầy cái món trắng đục thì lắc lắc đầu lẩm bẩm gì tôi nghe không rõ. Tôi càng lo thêm, không biết liệu thím sẽ xử tội tôi ra thế nào.
Mãi tới khi nghe bà la : hổng lo đi rửa ráy sạch sẽ, còn ở đó, bộ muốn triển lãm cho bà con cô bác coi sao chớ. Tôi mừng húm, đùm nguyên con một bọc và chạy re vô buồng tắm, nghe bà thím léo nhéo nói vói theo : ở trỏng chờ tui dzô phụ một tay, để mò mẫm rủi bể mẹ ống khói thì cụt vốn.
Tôi ngơ ngẩn hổng hiểu gì hết, nhưng trước mắt thoát được bà thím cũng mừng. Tôi vô cài chặt cửa buồng lại, định bụng cấm vận bà thím khỏi lộn xộn chen vô, nhưng chưa kịp nóng đít thì đã nghe bả truyền lịnh : mở cửa cái coi, còn mắc cỡ gì mà khóa với chẹn.
Tôi riu ríu mở cửa, bà thím giờ trần truồng như nhộng, lừng lững bước vào, ào ào như gió. Nhìn cái tướng bả đi nhún nhảy, cặp vú tưng tưng và cái bùi nhùi ở háng xỉnh vỉnh, tôi bảo bụng dạ : phen này chắc chết nữa, bả bận đồ kín mà xỉa răng mình đã ê càng, cháo gì cũng đổ tóe ra, giờ bả lại hiện thân làm bà E Và mà hành tội mình, chắc là tía má gì cũng văng hết.
Cho nên tôi mở lời năn nỉ : thím để con tự lo được mà, thím nghỉ đi cho đỡ mệt. Bà cười hích hích có vẻ ngạo đời : tui làm gì mà mệt, anh chẳng mệt thì thui, chớ tui ăn thua gì. Rồi bà trầm ngâm nhận xét : mười anh cu mới lớn, anh nào cũng làm vẻ sành đời mà đụng trận bù trớt, có cái lỗ cũng chui lộn, hổng có tụi tui hướng dẫn e mấy khứa đâm đại xuống chiếu, súng ống bể toe toét và nòng trợt mất luôn.
Thế là thím lôi tôi băng băng vào cái vòi hoa sen đang mở mạnh. Bà đùn tôi vào dưới làn nước tỏa, lật qua lật lại cho nước thấm khắp nơi, tay chụp lấy khúc cùi bắp xục và vặt như vặt bờm ngựa. Thằng nhóc óc ách lùi xùi, bà bị trợt, nên bụm luôn hai tay giữ chặt. Bà đẩy như xạ thủ đẩy đạn cà nông, tôi nghe nhói nhói. Có lúc rát và đau quá như bị xé rách ra, tôi la lên : chết con, thím ui ! Bà thím cười hì hì : đau còn hơn là để bẩn nó thành bệnh, vô nhà thương người ta còn làm đau tợn nữa.
Chả biết bà thím làm thủ thuật những gì mà cái khúc bùi nhùi càng lúc càng cứng và lúc lắc, lục lặc coi cũng hay. Còn hai hòn dưới bìu thì tựa như người chạy thi nhọc, mắc đái mà rặn hoài không được. Tôi phải mấy lần nhón nhón đầu chân lên mới đỡ bị kéo vặt kinh khiếp.
Mãi đến khi thím trật cái mớ da lướm rướm máu ra xăm xoi nhìn thì tôi thấy thằng cu con của tôi giống như quả chuối bị lột vỏ, đỏ hỏn và nghe rát. Tôi há tròn miệng ngạc nhiên, bà thím xáng cho một câu phê bình nghe mà chói : ở dơ như cú, ke đóng đầy mà tởn.
Để chứng tỏ lời bà là xác thực, thím dứ một mớ lụn vụn khô đóng như cái vảy vào mũi tôi thúc : hửi đi, coi tui nói có đúng không ? Quả kinh thật các cụ ạ, nó khăm khẳm như cứt thối tai và hăng hăng như mẻ thiu làm sao ấy, tôi phải quay phắt mặt ra tránh, thím lại giúi thêm cái nữa : đấy của nợ của nhà anh nó thối như thế đấy. Ấy là tôi vặt nó ra trước mặt anh, chớ không, anh dám đổ vấy là của tôi rồi chê ỏng chê eo là khác !
Tôi quê vàng người, chỉ ước giá có cái lỗ nẻ nào chui xuống trốn cho xong. Đang khi đó tôi liếc thấy cái lỗ húm của thím há há ra, khiêu khích cật lực, tôi nghĩ chả biết liệu chui vào có lọt không thì đã nghe bà thím hỏi gắt : anh nhìn cái gì mà chăm bẳm thế.
Tôi ú ớ ngang nên nói nhăng nói nhít : con vừa thấy con ruồi bay ngang nên nghĩ thử xem nó là con đực hay con cái. Thím cười sặc sụa, cong cả người lại như con tôm cự tôi : anh ngu bỏ mẹ, chả biết gì sất, anh thấy con nào nó có cái vòi dài dài như thế này là con đực (nói xong bà thụt thằng em tôi một cái thật mạnh), còn con nào chỉ có cái lỗ thôi thì là con cái đích thị.
Tôi còn chưa lấy kịp lại sự bình tĩnh thì lại nghe bà thím trêu : chưa chừng anh lại nhìn lầm rồi cũng nên, con mà anh thoáng thấy là con rùa, nó to tổ bố chứ có đâu nhỏ nhít như ruồi. Tôi đúng là thua nặng, càng mở lời là càng hố nên nín khe cho xong.
Nào dè bà thím đâu đã chịu buông tha nên càng ngoáy mông tợn. Tôi nhìn cái lỗ húm nhoang nhoáng mà ớn, lúc nó méo méo, lúc nó tròn tròn, nhưng dù ở trạng thái nào thì nó cũng no úc núc và lùm bùm trông thiệt đã.
Bất giác tôi nuốt nước miếng ực ực. Bà thím liếc xéo tôi hỏi bâng quơ : thích lắm hả, ừ thích thì chiều. Tôi sảng hồn chống chế : không, tại hơi nước nóng quá nên con ngộp, phải nuốt lấy giọng. Thím lại lên gân : thích thì đã sao, đàn ông nào nhìn mà chẳng thấy thích.
Chưa gì bà đã than : buồn là ông chú anh cà đẫn bỏ mẹ, có tí của chả giữ cứ lông bông đi suốt ngày. Hen về hôm qua mà nay vẫn chưa thấy tăm hơi. Và đang từ trạng thái vui, bà quay sang nghiến răng trèo trẹo và hăm : về chuyến này tớ khám, mất dấu là chết với tớ, tớ thì tiện cụt lủn luôn.
Tôi sợ bàng hoàng, ngữ này lỡ tôi vớ phải một bà có máu Hoạn Thư như thím chắc là tiêu. Nên tôi phải lí nhí bênh ông chú : thím nghĩ thế, chứ con biết chú bận nên chưa về được. Rồi không biết khẩu khí nào nhập vô mà tôi nói băng băng khen thím : dại gì mà lánh người như thím, đến cháu mà còn phải mê !
Bỏ mẹ, tôi líu la líu lo nên nói buột miêng ra cái câu ba vạ, chăn lại không kịp, giờ đâm lo, chỉ sợ thím đập cho một trận. Nào dè bà cười vui đáo để : ừ, anh mà cũng mê thì càng tốt, vậy tối nay thím sẽ vào nằm cạnh anh để ta nói chuyện cho vui.
Tôi lo bằng chết, thế này là tự tôi đem dây cột vào người rồi. Bà thím mà bò vô, có nước ngủ nghể gì được, rồi chuyện đâu chẳng nói mà lục đục đánh cờ cả đêm, có cái xương lưng nào cũng bị vặn vẹo thì đúng là thân làm hại người. Tôi bây bẩy xua : con nói vui thôi, thím đừng để ý làm gì.
Thím càng bò lăn bò lóc ra cười. Bà nằm ngửa ra sàn buồng tắm mặc cho nước tủa rào rào lên người và cười đến rung cả vú vê, háng và cả con rùa cũng khua lên nhặng xị. Tôi tối tăm cả mày mắt vì những chỗ u, chỗ lõm, vì những đoạn dốc đoạn đèo và cả cái mớ đen đen mướt rượt.
Thiếu điều tôi muốn chắp tay xá thím. Đến lúc này tôi vừa chợt nhận ra là thằng cu con của tôi ham vui cũng đang ngóc đầu ra thô lố nhìn thím gục gặc như khen bà đẹp hết xảy.