Bà Thím Chịu Chơi - Chương 42
Mảng lo thả tâm hồn nghêu ngao nhớ lại dư âm của một thời dĩ vãng, tôi quên khuấy mất là đang cùng thím đánh ván cờ người. Chừng nghe thím hỏi dồn dập, tôi sực tỉnh, vội chối bay chối biến.
Thay vào đó, để lấp cái miệng la bải hải của bà, tôi vội giập liền một hồi hơn một chục cái vô cái lỗ há rộng đón chờ. Thím ưng bụng nên hết rầy rà, trái lại còn khen tôi rất mực : nọ, anh nắc vậy nghe mới đã, chớ méng méng hổng ăn thua.
Cả hai cùng lắng nghe tiếng hai thứ da thịt va vào nhau kêu chách chách, như một điệu ru êm dịu. Thím vểnh càng cua lên, dâng nguyên cái đì cho tôi tẩn băng băng.
Tôi cũng hăng tiết nên vớ lấy hai cổ chân thím mà hết dạng lại khép xập xình như cánh bướm mà chém thôi là chém. Thím hỉ hả ra mặt, bành hết giò ra cho tôi hưởng trọng cái nây và mớ lình xình bám quanh nơi háng.
Thím nhoi nhoi la lên từng đợt, hít hà chắc chót như thằn lằn, cái miệng lồn tham lam há to ngậm nguyên thằng củ lẳng của tôi mà nhá như xiết bã mía.
Mấy lần tôi phọt ra ào ào, thím sướng rạo rực nên kẹp lồn lại giữ cho tôi phóng hết tinh vào trỏng. Thím xiết tôi đau thắt cả lưng và móng tay thím cào nghe rát rát.
Tôi nhớ lại có lần thím kể : kỳ cục nha, sao chơi nhau sướng mà cứ muốn cào xước da xước thịt nhau ra mới ưng. Dường như đó là tín hiệu khi con người được thỏa mãn tối đa nên gây thương tích để nhớ lâu dài. Tôi lúc đó cũng bực chớ, nhưng đàn bà họ thích vậy thì có tránh né cũng không xong.
Tôi chỉ nhắc chừng chừng cho thím nhớ : thì ai hổng biết khi sướng nứng lên thì còn tường tận đâu là phải trái gì nữa, nhưng bà cào nhẹ nhẹ thui, làm chi như hận thù cào tới nỗi sâu và rát mấy ngày chưa hết.
Thím quặc lên nói sẵng : mà tui thích dzị, anh có ưng hay không, kệ anh. Tại anh chơi tui sướng thì tui làm rách da anh mới đáng. Luôn luôn tôi là kẻ thua trận trước người đàn bà, huống chi thím lại là ân nhân, là bậc thầy giúp tôi vỡ lòng trên con đường tình ái thì tôi nói năng chi được.
Tôi lóc xóc lo khiêng ễng thím lên, giúi giúi về đằng trước và phang vô lượng vô biên, nhìn thím xục xịch, cái đầu và mớ tóc vùi vùi nơi tấm chắn ở đầu giường, tưởng là thím sẽ cáu chửi um, vậy mà thím chẳng nề hà còn xúi tôi làm mạnh, làm tới mới đứt chến.
Một hai thím dặn chừng tôi : anh đánh mau đánh mạnh cho nó bầm dập đi cho tôi, để nó nứng hoài, tôi bứt rứt cả ngày không làm ăn gì được. Cứ muốn lôi anh vào bắt nắc một hồi cho bớt ngứa rồi ra sao thì ra.
Tôi ớn ợn, nghĩ thầm bà thím già giết giặc này hung gúm, sức trai như tôi mà còn tối mày tối mặt thì ông chú tôi còn ra cái thá gì. Cho nên, thôi thì một liều ba bảy cũng liều, tôi bưng thím lên, lồm cồm cố ngồi choàng dậy, để thím ôm chồm hổm nơi bụng mà tôi nắc bá cháy.
Thím xóc tung đùng đùng, cái lồn ngấu nghiến nhai con cu gọn ơ, thím lim dim cặp mắt, coi hết sức ấn tượng. Hồi này bả mập dữ nên nặng chình ình, tôi đeo bà cưa mà loạng choạng thiếu điều muốn đổ.
Thấy vậy, thím có vẻ xót nên khuyên : anh nắc tui thấy sướng rồi, đừng giở kiểu này kiểu nọ cho mất sức, ta cứ áp dụng kiểu cổ điển là tui cũng sướng điên lên. Ấy vậy khi tôi định đặt trả bà xuống nệm để quết như thường lệ thì bà đã nói chẻ ngoe : tui dặn là từ lần sau, còn giờ lỡ chơi kiểu này thì anh ráng chơi nốt cho tàn cuộc đi ha.
Đó, các cụ có thấy đàn bà nói quanh nói quẩn không ai bằng chưa ? Bởi nên có ông nào thoát khỏi vòng tay mấy bả được chớ. Tôi đành phải cố, phải ráng, dẫu mắt có mờ, tim có đập thì cũng phải è cổ ra mà chịu.
Tới chừng đó mới nghe bà thím chỉ vẽ cho : sao anh tối dạ vậy, ôm mỏi thì kê mông tui lên thành giường, đằn tui ngửa ra rồi giập có hơn không, mắc gì lịu địu ôm đồm cho khổ.
Ờ ! sao tôi bư dzị hổng biết ! Có nhiêu đó mà cũng tối dạ như gà mắc đẻ, hay là vì khoái nắc cái lồn mà đầu óc tản mác đi chơi mất tiêu ? Lần đó tôi đụ xong mệt phờ người. Tôi lấy hơi lên ồ ồ mà vẫn còn thiếu không khí thở.
Còn thím nào có hơn gì tôi. Đầu tóc xổ bung, người bã ra như tàu lá chuối khô, giòn, chỉ cần đụng khẽ là rách toạc. Còn ôi thôi cái lồn bầy hầy dễ sợ, lông quắn lại, hai mu sưng vều, cái lỗ dính đặc khe thứ gì trắng nhởn và chèm nhẹp.
Hai đầu gối thím rung khe khẽ, cái lỗ vẫn liên tục đùn cái mớ trắng đục phều phào ra như con cá bị thảy lên bờ nằm phun dãi nhớt, coi mà nhợn. Tôi nhìn ngước lên vú thím, chúng cũng bầm dập không kém. Bởi bàn tay và miệng mồm tôi khi nứng lên cũng tặng cho thím nhiều vết xước để đời chớ nào kém gì.
Thím vật vã, thảy đôi tay bên này chưa lọn một vài giây lại chuyển thảy sang bên kia, như nằm yên không nổi. Mấy lần tôi định xỏ vô ý kiến với thím : nằm im hổng ưng, mắc gì phải quơ quơ cho mệt, nhưng tôi coi có vẻ như thím muốn đổ quạu thì không dám bờm xơm mà lãnh đủ, chịu nín khe.
Ai bảo đụ đéo là món thuốc cải lão hoàn đồng, riêng tôi thì quan niệm đúng là một thứ tội vạ làm cho ta mất đi sinh lực và sức khỏe. Ấy vậy tôi đố cụ nào nhịn được cỡ vài ba hôm là tôi tôn ngay lên bậc thánh. Dồn bao công sức nắc khờ người, xong nằm thở hồng hộc, vậy mà chỉ sáng trưa hoặc chiều đã thấy nho nhoe đòi chấm mút lại rồi.
Thế mới gọi là thân làm tội đời và mới gọi đó là cái bệnh đàn ông ở cõi thế gian lường lọc này chớ, đúng không các cụ?