Bà Thím Chịu Chơi - Chương 39
Ngón tay giữa của tôi vẫn dựng đứng chĩa lên trời như cái cọc gai nhọn, xoáy vào cái lỗ nhờn của thím, làm thím càng lúc càng nhảy nhổm như bị cứa ngọt. Khốn nỗi tôi chẳng nghe thím than van, trái lại bà còn xàng mông và nhắp tới nhắp lui, cứa hai mu và cái lỗ vào ngón tay gồng cứng của tôi mà trào nước ra tăm tắp.
Giờ tôi nghiệm ra nó trơn, dù hơi sền sệt nhớp nhớp, cái lỗ như nở to ra thêm, hai mu bóp bóp liên tục, nên tôi châm thêm một ngón, rồi một ngón nữa, vị chi là ba ngón úm nguyên vùng lồn của thím mà xọc tới tấp.
Thím há miệng ra tớp gió và bóp hai mu, rặn ì ì cái lồn rồi kêu lên : ui, nứng quá, nứng quá. Tôi biết mười mươi thím nứng gì cơ mà, nhưng tôi lại thích muốn nghe từ miệng thím nói ra tình cảnh nứng ngặt nghèo của thím mới chịu.
Tôi xun xoe ba ngón tay vào nhau như đang bóp vụn mớ bột bánh bẻng kích thích khắp bên trong lồn thím, làm thím nhón nhón, kêu lên á á và thở nặng hơi mà thôi.
Nghĩ trong bụng tôi làm thế cốt để thím sướng bật ra cái tiếng dân gian mà thím còn e ngại gì cứ vờ vỉnh nói loanh quanh. Thế là tôi chụm cả ba đầu ngón tay lại và ấn luôn vai thím mà ngoáy xọc cật lực.
Giờ thì thím không còn giống như ngồi trên cái gai mà như đang ngồi trên cái đèn khò thu gọn ngọn lửa, nên thím cà lồn, nhún tới nhún lui, xàng qua xàng lại, khí đùn ra cả giề. Tôi vẫn lắng nghe, thím lì thiệt, một hai chỉ xuýt xoa và cắn lấy môi chịu đựng.
Tôi nghĩ bụng cứ cù cưa kiểu này thì không xong, nên cong mấy ngón tay lại thành một chùm móc câu mà cào, xoáy, nạo, vét nơi thành lồn thím quạp quạp. Đúng là hiệu nghiệm cấp kỳ, thím cố dùng tay đè đẩy mấy ngón tay tôi ra, nhưng sao bà làm được.
Tôi cào một hồi nữa thì thím quị rõ. Thím kẹp hai đùi nhốt mấy ngón tay tôi không cho nhúc nhích để giảm bớt cơn nứng đi. Song thím khôn mà thiếu ngoan nên khi cùi tay tôi bị đè chứ mấy ngón ngàm sẵn trong lồn thì vẫn hoạt động thênh thang.
Tôi khiến cái lồn thím tanh banh tan bang hết cỡ, khí đùn ra nồng nồng, thím phải khệnh khạng ngồi banh giò ra cho đỡ thốn. Tôi khều, vuốt và lôi móc cái hạt le, xoa tròn đầu cục cồi, vét sạch cái lỗ thì thím ớ lên, nắc nẻ nói như la cướp : ngưng, đừng móc em nữa, nứng lồn lặc lè rồi, anh móc nữa chắc em chết mất.
Tai tôi nghe êm cách chi, nhưng tôi lại vặn : em nói gì anh chưa nghe rõ. Thím biết mười mươi là tôi hỏi xỏ, nhưng quính quíu thì cũng giữ phận thua mà nài nỉ tôi : em nói em nứng lồn, nứng lồn, anh nghe thủng chưa, tha em đi móc nữa chắc nhão hết lồn em ra.
Tôi cười mỉa phê phán : có nhiu đó mà cũng hà tiện hổng nói sớm. Giờ tức lồn mới chịu phun ra. Tuy nói vậy chớ tôi cũng còn ham móc vét thêm vài lần nữa. Thím nhổm bê cái lồn lên mà kêu rống : em nói em nứng lồn triệt để rồi mà anh bức bách em chi lạ.
Thì ra lúc anh đực chị cái mà nứng lên thì chẳng còn biên giới, vai vế cao thấp gì nữa. Một hai thím ngọt ngào xưng em với tôi, còn tôi cũng quên béng phận làm cháu mà cũng thong dong xưng anh với thím.
Ý hẳn tôi nghĩ là dù sao tôi cũng đã đụ thím rồi thì tôi thành chồng thím chứ có đâu vẫn là bé nhỏ như trước. Nên tôi làm mặt nghiêm cự nự : muốn sướng thì để anh làm cho sướng, khi nứng thì nói mẹ nó ra, đằng này cứ ỡm ờ ai biết đâu em nứng tới chưa mà hạ độ hay ngưng.
Thím lụ bụ trong miệng : chớ hổng phải anh muốn tui phải nói ra cái tiếng nứng lồn réo rắt thì anh mới khoái lỗ nhĩ mà tha cho tôi sao. Và thím cà kê kể tội tôi : đú họ, tại tui hết, đi chỉ cho anh mọi nẻo gây nứng, nên anh học mau thuộc rồi ra tay trấn áp tui.
Tôi ngầm hãnh diện trong lòng, nhưng làm như còn khờ để thím bớt xung. Tôi hun lên vú, lên môi thím mà lí nhí như đứa trẻ : anh biết lỗi rồi, cằn nhằn hoài, tại em chứ, anh ngoáy chưa tới thì em không ưng, còn khi tới thì anh muốn nghe em xác nhận đang nứng lồn cực độ, em hổng nói làm sao anh biết.
Như được trả đũa, thím kéo sát vành tai tôi lại gần miệng thím mà hét : giờ anh muốn nghe thì tui hét cho anh nghe tui nứng lồn, tui nứng lồn, tui nứng lồn, anh chịu chưa ?
Chịu quá đi chứ, sao không chịu. Nhưng tôi giả vờ trách cứ : sao thím ưa câu mâu chi cho mệt thân, vui vẻ hòa hoãn đi cho mọi việc dễ dãi và khỏe khoắn.
Thím chồm lên xỉa xói : khỏe cái lồn tui chớ khỏe nỗi gì. Đú họ, anh quậy nát bét bên trong, nứng lồn da diết, tui thiếu điều khùng lên chớ thong dong với nhẹ nhàng chỗ nào.
Tôi nhận ra mình tệ thiệt, nhưng chuyện lỡ rồi, gỡ cũng đâu xong. Nên tôi càng dịu giọng xin tha và mớm cho thím câu lãng xẹt : cháu biết tội rồi, giờ thím muốn cháu làm nốt theo ý thím hay thím mệt thì để thím nghĩ.
Tưởng bà sẽ mau mắn ưng theo đề nghị của tôi, dè đâu cơn giận quay lại quá nhanh. Bà xìa ngón tay di vào trán tôi mà mắng : anh đừng bức hiếp tui quá nha. Anh chọc cho tôi nứng lồn lên rồi anh muốn tôi nghỉ bỏ cuộc ha, sao anh khôn dzị. Tôi đang tức cái lồn nháo nhào ra mà anh còn muốn lơ không đụ, bộ anh muốn tui chết mới hả dạ chắc.
Tôi nghe muốn lạnh gáy, kiểu này là phải đụ thím tới nơi rồi, có chạy đâu cũng không thoát. Tôi tìm cách hoãn binh hỏi nhóng : giờ thím muốn đụ liền hay để hạ bớt cơn nóng rồi chơi.
Thím trợn tròn mắt lên nhìn xoáy tôi hỏi ngang phè : tui hỏi anh đang đói bụng, tui biểu anh chờ chút ăn, anh có nhín được hun ? Giờ tui đang nứng lồn mà anh bãi buôi dặn tui nghỉ rồi mới đụ thì còn ra cái đếch gì.
Tôi đành chịu trận hú : ờ muốn đụ thì tui đụ, có gì đâu mà la nhoi, hổng biết. Thím sửa lại thế nằm đàng hoàng và nhắc cầm canh tôi : đó, tui nằm sẵn sàng rồi, anh leo lên đụ làm sao cho tui hết nứng coi.