Bà Thím Chịu Chơi - Chương 36
Từ trước tới giờ tôi vẫn ngây thơ ngộ nhận rằng chỉ có cánh liền ông chúng ta mới tìm cách gạ gẫm các bà vạch áo cho nhìn vú, rồi lân la nhích từng bước để được sờ, bóp, bú và cứ thế lấn đất dần để thiếm xực luôn cái tam giác ngược của các bà mới thôi.
Cũng là bởi vì tôi nhận xét trong mười ông hết chín rưỡi đều giành bú vú vợ/mẹ với con. Còn nói chi lắm ông lại chủ trương độc quyền cái hũ mắm là của riêng mình, lúc nào thích cứ đè ngửa ra hết bú liếm lại nhét vô nắc xật xật.
Chả thế mà phương ngôn có câu nhả nhớt chọc các cụ : con chưa kịp chui ra thì bố đã lấn đòi chui vào. Phải phục các bà mẹ đảm đang đáo để, chồng dê cụ đòi một hai khi “ đang tắt lửa cơm sôi “, ấy mà các bà vẫn vén khéo, cơm vẫn không khê khét, mà chồng cũng được đánh chén tì tì.
Ai dám bảo đàn bà Dzịt Lam ta dở ? Mãi sau này khi gặp thím, được thím tận tình dạy dỗ và chỉ vẽ cho, tôi càng nhận ra chỗ bé cái lầm tai hại của mình.
Tôi nhớ có lần nghe tôi thắc mắc chuyện cánh đàn ông sao ưng đòi bú vú và bú lồn vợ thì thím đã giảng giải cho tôi nghe : bộ anh nghĩ chỉ có các anh mới thích nhìn đàn bà thôi sao, trời đã sinh ra hai phái khác nhau thì phận nữ nhi cũng có nhu cầu chứ sao. Có điều cái khát khao và mong muốn của các mợ không ồn ào như mấy ông nên cóc tía nào hiểu thấu đáo.
Tôi còn ngơ ngác mở to mắt và vểnh hai tai lên nghe/nhìn thì thím rành rọt nói cho tôi hiểu thêm như thế này : đàn ông mê vú và bim tụi tôi thì trái lại đàn bà chẳng mê vú và bim các ông ngược lại sao. Bằng không nếu chẳng có đòi hỏi như thế thì chúng tôi cam lấy chồng làm gì. ?
Vậy là thím kêu ca tán thán, nghe dài ngoằn và nhức nhối phải biết. Thím vạch tội đàn ông chúng ta, quả cũng thấu đáo và đầy thuyết phục ra phết. Thím bảo : phụ nữ chúng tôi cực bỏ bu, suốt ngày bận tay bận chân vừa làm vừa chạy. Hết lo nhà lo cửa, lo nấu lo nướng, lại còn bưng ra dọn vào, tự mình nhẫn nại rửa tất tần tật. Còn các bố về là hoạnh, ăn đã rồi ngồi xỉa răng, ngó lơ lơ.
Thấy cái mặt tôi đực ra, thím vặn hỏi : chứ không phải thế ư mà còn ngồi ca cẩm như bị nói sai. Mà nào đã hết, con hết đứa này lại đến đứa khác thi nhau chui ra, có khi bọn tôi mướt mồ hôi vì đứa ị, đứa đái, đánh nhau chí chóe.
Rồi thím than tiếp : cả ngày mệt đứ đừ, vào buồng chưa kịp thở ra, các bố đã tí toáy đòi xin hết món này, món khác. Chưa kịp cho thì mặt xị ra, mới hé xun xoe cởi khuy áo thì các bố đã hầm hè như hổ vồ nuốt sống. Ui chao, cơ thể bã ra mà các bố hết vần lại soạng, chưa hiểu ra mô tê ất giáp thì các bố đã ngoạm đầy họng, móc muốn bể hang tụi tui ra.
Tôi nghe cũng nhận ra cái khoản bất nhẫn của giới mình. Định mở miệng phân bua thì thím đã kê luôn cái tủ đứng vào chặn : tôi nói không đúng sao mà anh định giở dói phản bác. Mẹ họ, các ông đè chúng tôi còn hơn ăn cướp, lấn át như đạp lên con sâu con bọ.
Và thím dồn dập nói văng ti lê : tụi tôi cố chịu đựng, các bố ôm xiết rồi vật đùng đùng, đâm muốn lún nệm giường, có khi vừa thấy bén bén kích thích thì các bố đã trút ào ào, rồi ngả vật ra kéo cưa, thấy mà chán.
Bất giác tôi cười khì khì thì thím nạt bạo : tui kể trúng tim đen các anh đã chẳng biết nhận lỗi thì chớ, còn ở đó nhe răng ra cười. Thím nói ràn rạt : bởi vậy chúng tôi bàn nhau bữa nào cho các bố nhịn một phen cho đỡ xấc láo.
Tôi nghe bắt kinh hồn, kinh vía. Nhưng thím đã chẳng để tôi kịp i a thì đã trở lại đầu đề câu chuyện : làm đàn ông sướng thiệt, lấy vợ về hành tới chiều, trên người vợ có món gì thì các bố tóm hết. Làm như chỉ các bố biết thưởng thức, còn chúng tôi hẩm hiu ra sao thì cũng hổng khe.
Thím nói mà giọng nghe sùi sụt càng làm tim tôi tế tái : các ông lên cơn thì đè sấn đè sổ tụi tôi một hai nhét bằng được cái cùi bắp vào lỗ mới chịu. Còn chúng tôi có thèm thuồng lăn vào gạ thì các ông xua như xua tà ma quỉ dữ. Bà nào thèm quá trây trúa bu ập vào thì các ông chửi thôi là chửi.
Tụi tôi nài nỉ ỉ ôi thì các bố thí cho xong, ạch đụi nắc quơ nắc quào, rồi lăn chiển ra đó thấy bực. Tỉ như chú anh, tôi cố vò bóp lắc rung mà thằng củ lẳng cứ trơ ông cụ ra. Tôi há mồm to để bú cho chú anh ngóc đầu dậy mà ông vẫn cưỡi ngựa xem hoa vườn nhà người.
Bởi thế bảo sao mà thím tôi chẳng hận. Tôi chờ thím ngưng một lát thì tôi ỏn ẻn thưa : cháu biết vậy rồi nên cháu thương thím vô cùng. Chú dở ẹc thì có cháu thay, thím yên tâm cháu sẽ bù lỗ cho thím cái khoản thiếu thốn đó.
Để chứng tỏ lời nói đi đôi với việc làm, tôi đưa tay nựng luôn hai bầu vú thím, tưng tưng như người ta đong mớ sương sa hột lựu, thím để mặc cho tôi tiến hành công việc.
Dù đang ngậm cu tôi chà như chà răng, thím cũng khẽ run đùng đùng. Tôi mò trúng hai cái núm vú xinh xinh thì kẹp mỗi bên hai ngón tay bật qua bật lại, rồi hẩy hẩy cho chúng tụ máu. Y như rằng chúng nhanh chóng sưng phều lên như hạt na, rồi hạt bưởi và dần dần thì to và cứng như hạt nhãn.
Tôi lừ lừ áp luôn miệng vào, dùng môi chạm, rà rà lướt tròn tròn trên quầng vú thì thấy chúng xật xừ, tôi đợp ngay và kéo lôi sâu vú thím vào nút lâu thiệt lâu.
Thím gia tăng đà thụt con cu tôi nhoáng nhoàng, đâm túi bụi cái đầu rùa vào hai bên má thím làm độn lên một cục như trái ổi. Thím da diết ôm gọn hai bàn tay xục phụ và bóp bóp dưới hòn dái tôi.
Cảm thấy hơi tức tức, thốn nhưng đồng thời tôi lại nhận ra nó choài choãi vươn ra dài. Thím cũng cảm thấy thế nên vừa bú nút vừa ề à liếm dài theo con cu tôi. Nước miếng thím và chất nhờn của tôi kết thành từng sợi lòng thòng quanh miệng thím, song thím lại có vẻ say mê mới lạ.