Bà Thím Chịu Chơi - Chương 3
Tới giờ phút này thì tôi hết còn ngượng ngùng gì với thím nữa. Trái lại tôi còn có cảm tưởng như đã quen biết thím từ lâu, đến độ coi nhau như người nhà thân thiết là khác. Thím vẫn để tôi năm ngửa trên đùi, hai cái vú nặng trĩu đong đưa mời gọi, trông bầu bĩnh no ức như hai trái chín tới trên giàn.
Tôi với bíu, xoa nắn, vò vần và bóp choét bằng tay lẫn miệng. Thím có vẻ thích ý nên thả lỏng cho tôi nghịch ngợm, trái lại còn chiều theo tôi mỗi khi tôi hứng chí lôi vít hai cái vú khiến thím phải chúi người xuống cho tôi ngậm hay nắm gọn chúng mới ưng.
Đam mê làm cho tôi trở nên mụ mị, tôi hít hà, cọ quẹt môi má lên khoảng tròn đầy nhất của từng chiếc vú làm thím say sưa nhắm nghiền cả mắt lại. Thỉnh thoảng tôi dùng răng cắn mạnh lên cái đầu vú nhay nhay thì thím đờ hẳn ra, bủn rủn và rùng mình.
Tôi áp dụng ma thuật vừa cắn, vừa nhay, vừa vê măn lần lượt các đầu vú làm chúng chẳng kịp thun mềm lại mà lúc nào cũng cương cứng như hòn sỏi. Thím thưởng công tôi bằng những cái hôn da diết và lời nói nựng đả đớt : cha anh, anh làm thím tuột dên hết trơn.
Tuy chưa nghe lời gọi đực của người đàn bà bị khích dâm lần nào, nhưng tôi đoán đó là lời thím ngả ngớn bày tỏ khi được người khác phái vuốt ve. Cho nên tôi cắn và vê một lúc thì lại dùng đầu lưỡi lám nhám liếm lên các đầu vú đang cần mơn trớn đó.
Nói để các cụ thông cảm, các đầu vú của thím hay đáo để, chúng quyện chặt lấy lưỡi tôi, khi tôi búng búng chúng đàn hồi nhanh phải biết, thế mà tôi vừa ngưng là chúng nghểnh tếu cả lên như chờ đợi được tôi liếm láp thêm.
Thím có vẻ xung lắm rồi vì tôi thấy mắt thím lóe lóe liên tục như sao hôm, sao mai trên trời. Nhất là nghe thím nói năng lịu nhịu, chẳng ra câu ra cú, cứ tắc tắc lưỡi, thở dài rồi chửi thế vung vít : con mẹ nó, sao mà nứng ư nứng dại.
Tôi nghe mà vờ tỉnh bơ, càng bóp chặt hai tảng vú mà hôn, cà, vê, bú, liếm, nút chót chót. Đến lúc nghe thím nói sẵng : đéo chịu được nữa và thím đùn đùn đầu tôi trên đùi, gập hẳn người xuống cho hai vú dí sát vào mặt tôi và lại nghe thím kêu : tóc với tai rậm rịt, đang nứng, nó cào cào làm tôi muốn trào nước ra.
Tôi ngơ ngẩn chả hiểu mô tê ất giáp gì hết nên mở tròn xoe mắt nhìn thím. Nào ngờ còn bị cự : nhìn gì mà thò lõ mắt thế, anh làm thím nứng bỏ bu, còn nhìn như thách đố. Tôi còn đang chênh vênh đoán mò thử xem nước ở đâu mà tôi chỉ cắn bóp nơi vú lại khiến thím trào ra thì đã thấy bàn tay thím chộp luôn lên chỗ quần giữa háng tôi.
Chẳng những thím chỉ chộp thôi mà bàn tay còn nhồi kinh, như đang nhồi bột cho nhuyễn. Tôi ê cả người vì tự nãy giờ cái sịp nó cấn làm cho chỗ đó căng lên và rưng rức khó chịu. Đúng là thím thuộc vào hàng thượng thừa lão luyện, có nghề ngỗng cao dày, bà mới úm mà chỗ đó linh nghiệm hẳn lên.
Tôi chưa kịp phản ứng thì thím đã hăm hở vừa đè, vừa để tôi bú bóp vú mà la bải hải : lột quần ra không thì tôi chết đến nơi bây giờ.
Ủa ! sao lạ vậy ta ! Cái gì mà bú bóp vú mà thím lại kêu sắp chết. Chớ tôi thấy các bà cho con bú thì có ai kêu chết gì đâu. Tôi đem ý ấy hỏi thím, bà đang rên mà cũng phọt cười không kịp bụm giữ. Bà nhồi nhồi tiếp tục nơi đũng quần trước của tôi vừa léo nhéo kêu : khổ thân anh, chả biết chó gì cả ! Con nít nó bú có đâu ma mò như các bố, bú còn cắn, còn vê, còn liếm, còn vần, ai mà chịu nổi.
Tôi ù cạc cả tai lẫn đầu. Thím lại cà kê than khổ : phương chi hai bữa nay chú anh bỏ thím nằm trơ vơ, nghĩ nhớ cái khoản thiếu thiếu, thím càng nực gà thêm nữa. Vậy là một thím đòi lột, hai thím cũng đòi lột, tôi quính quáng muốn điên người lên.
Chả là con cu tôi cũng đang biểu tình rầm rộ, tôi nghe nó nóng hừng hực giữa hai đùi, giờ bị lột ra, nhìn nó chắc là vô duyên dị hợm, nên tôi nhả miệng và buông tay ra bỏ nhỏ : thôi, không cắn bóp nữa, con đi ăn đây, đói lắm rồi.
Phía thím nào chịu nghe. Thím cự nự : anh nói dễ nhỉ. Anh bú nhay, lôi hết cả ruột, gan, mề, mật tôi ra rồi anh nghỉ ngang, đâu ăn gian vậy được. Anh có biết tôi đang chết vì nứng đây nè, anh mà bỏ đi thì tôi nắm chặt cái cán dao đếch cho anh chém vè.
Bỏ bu, vậy là tôi bị triệt đúng con bò lục rồi. Suy ra tôi thấy tôi dại ôi là dại. Nhưng nào phải từ tôi khởi xướng nên tôi thẳng rẳng cự lại bà : con có lỗi gì trong cái nứng của thím mà thím kể. Ai khơi mào cho con để rồi thím bắt chẹt con.
Bà thím kê ngay cái tủ buýt phê vào họng tôi cứng ngắc : ai biểu, ai biểu, cái đầu buồi. Mẹ họ tôi đưa thì đùng mò vào, đằng này anh dùng đủ, cả miệng, cả lưỡi, cả mũi thì bố ai mà nín cho xuể. Anh sục như chó sục, anh gặm như gặm lồn, rồi anh định lỉnh sao đây.
Đến đây tôi mới nhận ra một chân lý ngàn đời không đổi là khi các bà lên cơn nứng thì nói tục bất kể, cặc lồn gì đem ra phang tới tấp, nên khi tôi nhận là dại thì chẳng còn kịp. Tôi đành tìm cách hoãn binh nài nỉ : thím phải để con ăn tí gì vào bụng đã, để đói mà thím quần thì chết ngắc còn chi.
Thím cười quặn ruột : chèn ơi, đói đến nỗi quần mà chết thì ai quần làm gì. Chỉ sợ tôi quơ quơ một đỗi, chẳng những anh không hề hấn gì mà còn vật tôi téc béc teng beng ra mới lạ chớ. Mười ông gái cho chơi thì rón ra rón rén, thế nhưng lúc được nằm lên bụng gái rồi là bắn như điên.
Song để tôi yên tâm, thím long trọng hứa : tôi không lôi anh lên bụng đâu mà anh lo. Tôi chỉ muốn cầm lấy cây gậy của anh trong tay để thấy không bị lêu vêu, một lúc chờ cơn nứng hạ là tôi ngưng liền. Tôi nghe có vẻ bùi bùi tai mà dẫu có eo xèo ngăn cản thì cũng không xong nên nói dỗi : thím muốn làm gì thì làm đại làm đến để còn đi ăn, đói ứ hơi mà còn bị hành.
Mặc, thím tỉnh queo như không nghe gì hết. Thím lần mở hột nút ở thắt lưng quần tôi, kéo cái phéc mơ tuya xuống rồi lôi quần ra. Tôi hồi hộp tổ chảng, cái sịp nghiến chặt con cu nên nó gồ lên một đống, thấy mà ớn.
Thím xuýt xoa : cũng bự đó chớ. Của này mà đâm vô mấy bà giá chắc bả kêu bể làng, bà nào giàu của dám cho anh làm vốn để còn tới lui phụng sự bà ta. Tôi ghét cay ghét đắng lối nói xỏ xiên của thím, nhưng lỡ làm mặt ngầu với bà nen tôi chẳng lý gì đôi co cho mệt.
Bà thím xăm xoi nhìn cái sịp của tôi, tấm tắc khen : giái anh to lại bọc bằng loại vải ngoại càng tôn thêm vẻ quí phái. Gớm, sao thím giỏi tán và giỏi nịnh thế. Tôi còn đang lần xần chưa dự đoán thím làm gì thì thím đã nghếch một bên mép sịp của tôi trật thằng nhỏ ra.
Chèn ơi, đến tôi cũng thấy ớn và mắc cỡ, bởi nó đỏ rần như cục sắt nung và cái đầu ngo ngoe như đèn pin rọi soi tìm kiếm trong bóng tối. Hai tay thím vội bụm và nâng niu thận trọng, miệng thì tán líu lo : ui, cưng quá, to quá, trùi trũi cả đùm, dài thoòng thấy kinh. Và chưa chi hai bàn tay thím đã kè hai bên và xe xe rạo rực.
Tôi phải kiễng chân lên chỉ dùng mấy đầu ngón trụ vững. Thím nhồi nhồi, bóp bóp, nắn nắn, xe xe, tôi nhợn và tức tức ở bìu giái cật lực. Thím nhắm tịt mắt lại, giờ thì vò và xục chứ không còn đưa đẩy như vừa rồi. Lớp da qui đầu tuột ra tuột vô thập thò như chuối bị lột, may mà tôi thủ dâm nên nó lòi sẵn chớ không bị thím làm dám rách lắm.