Bà Thím Chịu Chơi - Chương 25
Hẳn nhiên cuối năm học tôi làm bài thi không được nên hỏng cái đụi. Điều này tôi đã hình dung biết trước nên không lấy gì làm lạ, tuy nhiên với bố tôi và gia đình thì không dản dị như thế. Gần ngày thi ba tôi lên trông chừng và đốc thúc tôi. Trong tâm trí ông cả một sự hãnh diện và tin tưởng là thế nào tôi cũng sẽ tốt nghiệp. Bởi vì vùng quê chỉ riêng một mình tôi lên tỉnh học và cũng chỉ riêng gia đình tôi mới đủ khả năng làm chăm chút đầy đủ cho tôi như thế.
Mấy hôm tôi cố tình lánh mặt thím, nhưng ngược lại thì thím ngang nhiên tận tình vào ra chăm lo cho tôi như để khuyến khích tôi chu toàn việc thi cử. Miệng thím oang oang dễ làm ai cũng nghĩ là thím cũng muốn dự phần vào sự thành công của tôi. Chả thế mà ba tôi hí hửng khuyên bảo : mày được thím chu toàn lo lắng mà mày không làm nên cơm cháo gì thì hỏng, con ạ.
Ba tôi đâu có ngờ rằng một khi thím vào phòng, thay vì lo cho tôi ăn miếng cháo hay các món tẩm bổ thì thím lại đè tôi ra bắt ngậm ti. Tôi năn nỉ thiếu điều gãy lưỡi xin tạm thời tha cho để đầu óc tôi tỉnh táo ôn bài, nhưng thím gạt phăng : dào, lo gì cho mệt, năm nay chả đậu thì sang năm, sang năm nữa, hay là bỏ quách cũng có sao. Học lắm có lợi lộc gì, chi bằng thím cháu mình ôm ấp nhau thấy lợi cả hai trước mắt.
Có lúc tôi đã gài khóa cửa phòng, nhưng thím da diết kêu gọi, tôi lại thua. Tôi vừa mở chốt là thím len vào khóa nghiến lại và đè tôi ra hôn hít. Thím tốc cái váy ngủ lên, tôi nhìn thấy nguyên con he của thím đỏ lửng, nhe răng cười tềnh hệch. Tôi chóa mắt nên còn biết né vào đâu, vậy là thừa thắng xông lên, tôi bê nguyên thím lên choàng chân ngồi dạng háng trước mặt và tôi mút ôi là mút.
Thím tôi rất nhạy, mới bặp bặp vài cái đã đổ tháo tóe nước ra. Tôi cố tình mút nho nhỏ, nhưng thím khích bác gào mút mạnh vào mới đã. Tôi nghe tiếng nước kêu róc rách, chỉ e bất chợt ba tôi tìm vào, song thím nói chắc như bắp rang : hai anh em nhà nẫu lâu ngày gặp nhau, họ lo tán hươu tán vượn, thì giờ đâu mò vào mà anh ngại. Thế là thím ắc ê ngồi nhún tới nhún lui, vừa đủ để cái húm ướm vào miệng tôi, ra dấu cho tôi mút mạnh bạo.
Tôi nhìn lông, mu, môi yếm của thím mà thèm rỏ dãi nên bao nhiêu e dè trôi biến hết. Tôi xạng chưn thím ra và bú ôi là bú. Những sợi lông của thím dắt vào kẽ răng tôi nghe nhột nhột, tôi mút phều phào, hai mu bóng lưỡng và sưng đại lên, ướt và múp rụp làm tôi nôn quá xá. Thím cũng sướng nên bẹt hết hai giò ra cho tôi bú nút hả hê. Có lúc rôi rúc như cú rúc, thím tê dại đi, đổ kềnh bật ngửa ra, thả lỏng con sò cho tôi muốn mần chi cũng được.
Tôi làm thím lấn cấn nên thím rạo rực cả người, nào đâu chịu ngồi yên, hai tay vơ đùm vơ núm, quào quào hốt đại vào sịp quần tôi, thoăn thoắt lột nhanh lột đến, rồi cầm con cu tôi mà lắc đảo như vẫy khúc côn. Tôi cũng rần rần cả người, bú thì bú mà phải gồng lấy tấn, nhích hổng người lên mới chịu trận được. Thím hành thằng cún của tôi nghe rát rát, thụt như thụt dầu, tha như tha mỡ, vuốt như lau ly, tôi căng người lên vừa bú vừa rên hừ hừ.
Thím bặm trợn vừa xục vừa chà bóng, làm cho tôi quặn tê hết khúc háng hết trơn. Tôi phải kêu cho hả : nứng quá, thím ui, nứng con cu quá. Thím tựa như được cho nước khi đang lên dốc nên dùng luôn hai tay mà nựng thằng cu con ngất ngưởng. Một bàn tay thím thụt cái đầu rùa, một bàn tay thím bụm hai hòn giái, mằn mằn giống như bẻ vụn lớp bột vón thành cục hồi nào vậy.
Tôi càng rên thì thím càng hùng hục mần, thím chuốt cái da qui dầu y hệt như ta vặn đáy cây viết kaolo để cái ngòi chỉa ra. Tôi tức giái nên phải bóp hai vú thím và nắc nắc gió, trong khi miệng toạp toạp bú cho thím chạy hột. Thím cũng rên theo tôi : mẹ nó nứng đì quá, sướng muốn chết ngất luôn, cái miệng anh bú ác chi là ác. Tôi sung sướng vì được khen nên càng moi móc tợn. Tôi cong đầu lưỡi ngoáy vào những chỗ mềm làm thím đổ ngửa đổ nghiêng và co co hai đầu gối vì nứng thốn.
Tôi làm thím chênh vênh, tuột dốc, giống chiếc xe xuống đèo bị đứt phanh. Xe tuôn bất kể, nhớt dầu nhễu chừng chừng. Tôi phải kềm tay lái, gạt cần số, banh chỗ ngồi để giữ xe khỏi lọt hố. Thím lảo đảo bật kêu : nứng, nứng quá, nắc, nắc dùm cái đi, nắc đi, đừng nút nữa, tuột hết ra rồi. Tôi nhìn thấy mớ nước đục ngầu, đặc sệt phun ra có vòi và dính lam nham lên lông, mu, mà thấy thương cho thím.
Tôi còn chưa kịp làm gì thì tự thím đã đạo diễn nhảy phóc lên ngồi banh giò và nhét vội nhét vàng khúc gân vào cái lỗ đang phun bọt phì phì. Thím thở mạnh và giập ạch đụi không cần ai chỉ vẽ. Thằng cún lút tuồn tuột vào cái lỗ, nhầy nhợt và hung hăng hích đâm chí chát. Thím càng banh rộng chưn và cù cưa cú cứa cho hạ cơn bấn bíu đang làm giông làm gió trong người.
Thím la nhoen nhoẻn : nắc sướng cách chi là sướng, vầy hỏi tại sao không ưng được nắc hoài. Tôi nghe thím oang oang nên phải dặn chừng chừng : nói khẽ chứ, nứng mà cũng la. Thím càu nhàu với tôi : anh thì biết củ kiệc gì mà cản tui, đú họ để anh thử bị nứng sâu hoắm như tui coi anh có xách quần chạy la làng khắp xóm, chớ ở đó mà lên giọng phách lối. Tôi đến chịu mấy bà già trầu, trông điềm đạm mà khi nứng thì nói năng chẳng còn ra sổ sách gì ráo.
Thế rồi dẫu tôi cố tình dấu diếm thì đến ngày treo bảng ba tôi cũng biết. Ổng mắng tôi mắng tàn mắng hại, lôi xềnh xệch tôi một hai về quê ngay. Bà thím năn nỉ hết nước hết cái mà ba không nghe, lầm bầm : nó làm mất mặt tui, để về dưới trị cho nó một mẻ. Tôi buồn vì ba nư thì ít mà áy náy vì một điều ba xưng với thím là vai vế, trong khi tôi lại là đứa đã ăn nằm với thím hà rầm, tưởng rằng không còn thứ gì của thím mà tôi chưa biết rõ.
Tôi xa thành phố bất chợt cũng vì tình cờ tôi tạt đến. Bà thím xốn xang khi nhìn cảnh tôi riu ríu theo gót chưn ba. Thím muốn giữ tôi hết sức nhưng vô phương. Ông chú thì lừ lừ không nói không rằng. Tôi bước đi mà đau nhói trong lòng. Rồi đây mỗi khi nhớ thím, lấy đâu ra vú và húm để tôi rờ, moi móc hay bú nút đây hè.
Hết Chương 1, xin mời đón xem Chương 2