Bà Thím Chịu Chơi - Chương 24
Mãi tới khi nghe bà thím than nhong nhóng kêu mỏi khu, mỏi đít thì tôi biết là bả rêm mình thiệt. Tôi lẳng lặng đỡ và đẩy cho bả trườn mình nằm sấp lên nệm giường, y hệt con sáu trườn bãi. Bả lại kêu rêu là một giò trụ đứng dưới đất lâu, trong khi cái giò kia gác lên cạnh giường làm bả tê cóng, không còn cảm giác gì nữa nên tôi cũng lại phải bưng hổng giò bà lên, kẹp khệ nệ vô cạnh sườn, như anh biệt kích kè kè ôm khảu súng AR-15 sẵn sàng nhả đạn. Tôi nhìn bà thím lui cui mà thương.
Thế nhưng kêu thì kêu, than thì than, mà cái mông bả ngỏng hếch lên, đưa nguyên cái phao câu ra một đùm cho tôi giã mới dễ nể. Bởi vậy tôi cười sằng sặc khiến bả nổi cọc : cười cái đế gì mà toàng hoạc mồm ra như cái… song nghĩ sao bả thắng kịp. Tôi thủng thẳng cắt nghĩa cho bả thông : ai cấm bà rên, bà than, nhưng đã kêu mỏi thì nằm phục xuống cho nó phẻ, mắc gì bà đưa nguyên bàn tọa lên thì tôi sao chế ngự đừng cười được.
Bà thím cố chống chế : nắc hổng lo nắc, để ý chi ba cái chiện tầm xàm cho rắc rối con tim. Người ta mần chi thì kệ xác người ta, ông lo phận ông cho được việc, chuyện đàn bà con gái mà ông xét nét thì đời nào cho dứt. Tôi thông cảm nên vội bù lỗ cho bả một hồi đạn ghim, coi mòi bả chịu đèn, nên nằm xục xịch, xục xịch cho tôi bằm, tôi đâm, nhát nào nhát nấy kêu chách chách.
Hai mắt bả lim dim như mắt sấu phê, hai cánh tay bả duỗi thẳng, cào cào lên mặt nệm, làm nhăn nhúm một cục. Tôi cắn răng phang thêm một hồi nữa thì bà mềm èo như cái bánh bao, mặc cho ai muốn nhào, muốn nặn sao thì làm. Phải nói là bà thím sành đời tổ chảng. Tôi mệt đứ đừ mà cái miệng con ngao của bả mút da mút diết, vuốt từ trong vuốt nhằn ra, tôi chịu đời hết thấu. Tôi nghĩ là bả đang làm xiếc chớ hổng phải là đang được tôi chơi.
Tôi khen thành thực, nào dè bả gạt đi mà lớn tiếng : cha hổng lo dọng cho êm, ở đó léo nhéo nghe sốt cả ruột. Tôi lại vội vàng phục vụ bà, một bàn tay đè lên lưng lấy thế và một tay bưng giò bà mà ủi tới ủi lui. Bà bị xóc còn hơn xe xả ga xuống đèo, tôi thấy bả bốc lên mà tự nhận mình thua là cái chắc. Hứng chí tôi vả vào đít bả lấy nhịp, bả cong vồng mông lên hứng hổng một tiếng kêu ca.
Tôi đẽo tận tình như anh thợ rừng chặt cành, chặt nhánh, mặc dù cái rựa cùn đơ tôi cũng phang tới nơi tới chốn. Bà thím oặt xà lai nhưng lại thich chí kêu um. Tôi phải dặn chừng chừng : rên nho nhỏ thui, để bất chợt ai nghe thấy, dị òm. Bả tỉnh queo cự nự lại tôi : kệ tía tui, tui sướng thì tui rên, ai biểu rình mò nghe chi mà cười. Rồi bả gân cổ lên thách thức : nhà tui tui ở, húm tui tui xài, sướng thì kiu cho ngon, tội gì nín cho ấm ức.
Tôi lại thiếu điều năn nỉ : nhưng mà nó sướng ở trỏng, sao bà lại dùng cái miệng mà rên. Bà thím quặc lại : anh nói dzị mà nghe lọt tai ha, tui sướng ở dưới nhưng anh bít mẹ nó miệng thì kiu chỗ nào, hổng kiu bằng chính cái lỗ đó thì mượn cái lỗ khác kiu cho đã thì thôi. Tôi bàng hoàng ngẩn tò te, đúng là lý luận của mấy bà sướng khu kêu nhăng nhít. Còn đang te te chưa biết nói năng thế nào thì bà thím đã phun ra một câu xanh dờn hơn nữa : thì nào có khác gì mấy cha đâu mà làm dóc. Trời sinh ra cái chỗ để mấy cha đút mà có cha nào khư khư đút mãi một chỗ. Cha nào cũng hậm hẹ đòi đút vô miệng, vô giữa hai khe vú và còn có cha chơi khăm xài luôn lỗ đít nữa, sao mấy cha hổng nghiệm ra mà tự kiểm điểm mình.
Thiệt tình là bà già giết giặc, nói hổng còn nể nang bầu cua cá cọp gì ráo. Tôi nín thinh đẽo, phang cho bà khỏi léo nhéo nữa. Mặc kệ cho bả rên, bả rẩm, bả la, bả hét, bể nhà cũng được, điếc ráy cũng xong, cho nó qua đi cuộc đời đắng cay, đầy nghịch lý. Bà thím được tôi xài võ nghệ hết mình thì úp sấp ra thoải mái hết ga. Tôi kềm một tay nơi lưng, một tay bợ cái giò, thọt ngang, quơ dọc, đẩy lên, chặt xuống. Đôi lúc bà bị đẩy tôi vô sâu làm tôi muốn chới với trong cái thế đứng lồm cồm, tôi phải vội kéo lôi bà thím xuống cho cái bàn hậu đừng bị chông chênh, và còn bao nhiêu đạn tôi nhồi hết vô bắn một quả thấu đáy.
Bà thím ồ lên một tiếng và kẹp chặt hai mông lại, tôi bị bóp liên hồi và mấy ổ nhớt bị bể vụn, chảy è è ra lênh láng. Bà thím nhỏng cong đít lên, dùng thủ thuật vuốt để chặn không cho một giọt nhớt nào rớt ra ngoài. Bả im lìm chịu trận, coi như vừa lượm được một túi tiền toàn kim cương, vàng lá. Bả hí hửng ra mặt khen tôi nức nở : chơi một cú để đời, đú họ giờ có chết cũng sướng.
Tôi mệt bỏ bu, thở nấc lên như hớp hơi, bả còn õng ẹo hỏi : anh chơi như dzị đã chưa, hay còn muốn chơi nữa. Tôi bực cành hông muốn chửi cho bả một trận, song sợ mang tội loạn sòng đành nhịn cho qua. Bà lững thững nhìn tôi dò xét rồi nói như nói ở đâu : cha mửa cho cố rồi phều phào, coi tức cười tổ chảng. Tôi nhăn nhó như bị ai cho ăn quả ớt hiểm.
Tôi giục bà thím : lo đi rửa ráy hổng lo, nằm đó nói lăng nhăng. Bà thím choàng ngỗi dậy, chèn ui tôi thấy cặp vú bả bị đè có lằn có nếp mà xót xa vô cùng.