Bà Thím Chịu Chơi - Chương 22
Ngoài cái nết chịu chơi, thím tôi còn có thêm nhiều chiêu khác khiến tôi phải luôn luôn bái phục bả. Bà chẳng ra man man cũng không ra tỉnh táo, thích gì làm đó, bất kể lúc nào, ở đâu và trước mặt ai cũng mặc. Lắm khi tôi cũng chột dạ vì lối nói luông tuồng của thím, vì có ông chú ở đó, nhưng thím vẫn tỉnh oeo. Đợi lúc chú đi khỏi tôi căn vặn thì thím cười hề hề, còn lên giọng thầy đời : ai biểu già ham cưới dzợ trẻ thì ráng mà nhịn, chịu hổng nổi thì bứt, đây khỏi lo.
Đã thế thì thôi, càng ngày thím càng có vẻ lộng. Ai đời chồng sờ sờ ở đó mà bả bận thứ quần áo gì hổng có lót bên trong, mới khiến thiên hạ đau đầu. Tôi nhìn thích ý bằng chết, nhưng trước mặt chú phải giả lơ để ổng khỏi xi nẹc. Nhiều lúc tôi đã nghĩ chắc là ông sẽ méc lại ba tôi để lôi cổ tôi về, chớ con trai con nứa mà để sống chung với một bà tơ huơ như thế thì tránh sao không khỏi gây đại loạn. Thế mà chú cũng chẳng càu nhàu, nói năng hay trách cứ gì, trái lại ông còn nói tiếu lâm khiến tôi nghe cũng nhột nhột : hay đa, thím cháu bay coi tuồng ăn ý nhau dữ, tao già rồi nên kệ để sắp nhỏ mần chi thì mần.
Tôi ể mình vì tính bạo dạn của thím. Mười đêm như chục, thím mò vào phòng tôi, một hai đòi ngủ chung. Tôi thiếu điều năn nỉ lạy lục bả mà bả lăn đùng ra hổng nhúc nhích gì hết. Bà ôm cứng lấy tôi, cạ vú, quặp chưn làm tôi muốn điếng. Tôi cảm thấy những sợi lông hứng tình của bả cứng òm, xỉa xỉa lên, cù léc bắp vế tôi châm chích muốn chết. Tôi nói nhỏ xin bà về bển để ổng lên cơn ghen sang làm thịt tôi thì bỏ bu.
Bà cười khanh khách chê là tôi đàn ông đàn ang mà nhát òm, muốn chơi lại sợ. Rồi bà giải thích : người sợ là tui nè mà còn chưa ngán, anh việc đếch gì phải ngại. Ổng hỏi tui nói tại nằm cạnh bên ổng ngáp lớn quá, tôi cóc ngủ yên, nên sang nằm ké anh đánh một giấc, chớ để càm ràm cả đêm thì sống sao được. Tôi đến thua cái nước liều của bà. Tôi nằm yên không dám cựa quậy chưa được mấy hồi thì nghe bả rọ rạy hỏi móc : bộ nằm ên thiệt sao ta, đú họ, tại nứng mới mò sang mà tía non lờ đi rồi chịu đời sao thấu nè.
Chưa gì thím ôm chầm lấy tôi như nhốt con chó con dấu yêu vào lòng, hôn loạt xoạt khắp mặt mũi, tai, mắt, môi, miệng rồi giúi bàn tay tôi bắt phải sờ vú bả mới ưng. Lúc đầu tôi còn “ em chả “ mại hơi, nhưng khi thấy lòng bàn tay ấm ấm thì tự phát quơ ôm tròn hai vú bà hồi nào mà vê, xe, lăn, day, nhuyễn đáo để. Bà thấy tôi nựng nịu cặp vú thì ra vẻ hài lòng, đôi mắt lim dim, hít hà rồi ra cái điều mắng yêu : vậy mà còn làm bộ chó như ta đây đứng đắn.
Tôi thấy mình quê tột độ, nhưng thực tế là tôi đang bị mà mắt vì cặp vú to đùng của thím thì còn chống chế gì được. Thím biết tôi chịu đèn nên cũng không lải nhải nói lâu hơn mà để im cho tôi vần nghịch hai cái vú vì chúng cũng gây nơi bà một sự kích thích nào đó. Tôi vò cặp vú nát nhão, bóp nặn hai núm đến sưng vỉnh lên và rảy rảy như người ta rảy nước hoa. Thím ê a kêu những tiếng gì như bị động đực.
Bà ôm choàng lấy tôi xiết chặt, trân mình để độn cặp vú cao lên cho tôi tha hồ nắn bóp. Con cu tôi xem chừng chịu cứng cựa nên cũng ngỏng bừng bừng cạ vào bắp vế thím, làm thím càng nôn nao xuýt xoa cái miệng dẻo nhẹo. Tôi cũng lùng bùng không kém, lắm lần đã định rúc mặt vào ngậm bú cái vú của thím mà còn giả bộ làm cao. Chừng thím cũng đoán ra nên xục xịch sửa lại thế nằm rồi nói rót vào tai tôi nghe mà thương : ngậm vú em bú một hồi đi, cưng mằn thét làm em rạo rực muốn xón đái.
Chừng đó tôi mới nhẩn nha một tay bóp, một tay ấn cái vú đầy òm vào miệng mà nút chụt chụt. Thím cong người lên, giúi sâu cái vú vào miệng tôi, miệng đánh nhịp chậc chậc rên liến láu : chu choa nó thốn chi thốn lạ, như ai đang xẻ thịt xẻ vú mình. Tôi được khen nên khoái càng bóp căng hai vú mà thay phiên dùng miệng nút để chúng không tị nạnh nhau. Tôi bú hả hê và thỉnh thoảng lại nhay nhay cái núm cứng còn hơn hòn sỏi làm thím càng xiết tôi mãnh liệt.
Tôi nhìn thấy thím loay hoay, lật đà lật đật như sợ bị bỏ sót. Thím chộp lấy cái bàn tay đang ôm bên cái vú được nút mà nói thoang thoảng như hơi thở : bỏ bớt một tay mò bên dưới cho em đỡ nứng đi cưng. Tôi nghe sao mà sướng. Tôi lãng đãng vờ như nghe chưa rõ nên đủng đa đủng đỉnh vẽ loằn ngoằn trên vú bà. Thím sốt ruột nhắc lại lời đanh chiết hơn : mò chút đi, cứ vẽ luệch nguệch hoài.
Đến lúc đó tôi mới bụm nguyên bàn tay vào cái sẹo thịt, nghe nóng hổi và lem nhem có chút nước. Tôi biết thím thường dễ xuất khí như thế, nhưng vẫn đùa trêu : chưa ăn mà đã ói. Thím nạt và mắng : đồ quỉ, ăn nói kém qui tắc. Tôi đã tính sẵn nên khi thím đang lòm thòm thì tôi đã bẻ cong ngón giữa nhấn mạnh và sâu vào lỗ mà ịn chặt một lúc. Thím nhũn người ra, ngáp ngáp gió và í a khen : giỏi dữ, mới nhấn một cái đã trúng phóc.
Tôi vòng ngược ngón giữa cong như cái móc câu cào cào bên trong cái lỗ làm thím tuột dên lập tức. Thím quặp hai đùi kẹp chặt lóng tay tôi mà rên đà điểu : sướng, sướng ghê nơi, sao chưa chi mà nứng tràn nứng trề dzị hà. Tôi bắt tức cười mà không dám cười, sợ thím bị quê. Tôi chọc ngang chọc ngủa, xiên nạy tứ tung, nghĩ là gạn rác hay rong rêu gì cũng bị cào hốt sạch. Còn thím thì bật sạng giơ cao hai giò ra khoắng loạn xạ mà kêu như bị hiếp : nứng quá, làm ơn cạo tróc hết vảy nhớt cho em, để nó lấn cấn em chịu hết nổi.
Tôi khoái phải biết vì không ngờ tài năng mình tiến bộ chóng vậy. Tôi móc đến độ thím phải bật cong ngửa người như cái lá hứng mưa và quẫy lao nhao như cây bị bão thổi. Tôi vói bóp cái vú nên cái này chằng chịt bổ sung sự khoái cho cái kia làm thím bổ nháo bổ nhào như con tò vò bị thui lửa. Có lúc thím sướng quá, lịm đi nên dùng tay níu chặt lấy cánh tay tôi đang mò háng thím để nhét chặt trong cái lỗ, giữ cho nó đừng làm thím nhộn nhạo nữa.
Thú thật tôi đã muốn đè thím ra dộng một phát mà còn tiếc tiếc nên lại tiếp tục nghịch. Tôi theo dõi nhìn cái khoảng gồ bám đầy lông của thím múa lòe xòe trước mắt tôi mà nhấp nhổm không yên. Tôi hỏi cho có hỏi : nứng tới độ dữ dzị a. Thím chỉ còn biết gục gặc đầu xác nhận. Tôi bỗng móc ngược lên một lần nữa thì nghe thím á lên một tiếng và xịt thứ gì ấm ấm, dính dính vào đầy lòng bàn tay tôi.
Nhìn thím thật thương hại. Thím như con cá ngão bị thiếu nước nên đớp đớp bọt và chu chéo kêu : nắc, nắc, đừng mò nữa, em nứng ráo riết rồi. Tôi sướng mê người, tai lùng bùng như bị điếc. Thím lại bíu chặt cánh tay tôi nài nỉ : đụ em cái đi, em nứng lồn quá. Chao ôi ! tới lúc này mới nghe bà thím phụt ra cái tiếng thống thiết và chẳng còn e dè tục tĩu chi nữa. Tôi lẳng lặng nói một cách điềm tĩnh : chi mà nhắng lên rứa, nứng cũng từ tốn chứ đâu mà la toáng lên vậy.
Nào dè tôi bị thím xỉ vả nặng : nói như lỗ đít người ta mà cũng nói. Đú họ, anh móc muốn lòi lồn người ta ra mà biểu đừng la, hay anh muốn tôi đằn anh ra rồi leo lên chủ động địt phịt phịt thì anh mới chịu. Giả sử anh có nứng lồn như tui anh mới thấu nỗi cơ cực của tui lúc này. Tôi im thin thít vì biết có nói càng làm thím giận hơn thôi.