Bà Thím Chịu Chơi - Chương 21
Tuy vậy khi thím đã bày sẵn cỗ để chờ tôi thưởng thức thì tôi lại lần khân chưa chịu lăn vào ăn ngấu ăn nghiến ngay. Tôi đủng đỉnh nằm ngay đơ cán cuốc ra cho thím vần tựa vần củ khoai lùi trong bếp lửa, còn cà khịa bắt thím phải làm thế này thế nọ mới ưng.
Thím cũng có vẻ sốt ruột vì cái tính man man của tôi nên chiều theo ý tôi thì vẫn chiều mà cái miệng thì trèo trẹo trách mắng: trên đời tui chưa thấy ai khùng như cha nội, chèn ui, nứng điên nứng đứng cái đầu, một hai hằm hè đòi đục tới nơi mà tui bày ra hết trơn ra cha còn ngồi đó ba xí ba tú.
Tôi cãi liền một khi chớ bộ : ngồi đâu mà ngồi, tôi nằm lăn ra đây nãy giờ mà bà nói oan cho tôi. Rồi mượn cớ thím đang vòng vòng bàn tay vuốt cho cái cùi bắp của tôi nó giãn cực độ ra, tôi nói xiên nói xỏ : ai biểu bà thấy nó sừng mà còn chê là ngắn, nên bà cố xoay xoay cho cây láp nó dài ra, chừng đó bà mới ưng cái bụng, bởi nên tui mới đủng đỉnh để bà đòi gì được nấy chớ.
Thím nôn thiệt tình, bởi hồi nãy ông chú xà lơ hổng đụng đến bả nên bả thèm cực kỳ. Bà kể lể than với tôi : mẹ họ, chơi hổng chơi mà giữ miết để nó ôi, nó thiu, chảy nước hết trơn mới bực.
Tôi cũng thông cảm cho hoàn cảnh của bà nên lúc nào thừa cơ ông chú giả lơ là tôi nhào vô ăn có cho bà thím đỡ rêm mình rêm mẩy một chút. Tôi thừa lúc bà đứng sau quầy bếp lui hui chùi lau khô từng món mới rửa xong, tôi lòn khom dưới cái bệ không cho chú thấy, tôi chui toách vô dưới cái củng của thím mà quậy 180 độ.
Được cái thím cũng biết tẩy của tôi nên dù có mặc cái lót bằng ren nhưng cái dáng hoa nhỏ xíu nên nói là che mà che con mẹ gì đâu chớ. Tôi vừa trùm cái váy lên đầu là dùng ngay ngón trỏ kéo cái sịp của thím ra mà hít hà lên cái triện thiệt đã.
Thím cắn chặt răng để đừng phát ra tiếng rên, thỉnh thoảng phải giả tảng chót chót cái lưỡi, xiết xiết hàm răng mới chịu và đánh lừa được ông chú tưởng là thím khó chịu vì ăn bị mắc đồ ăn mới kẽ hở của nướu.
Tôi nghịch tinh vừa hít vừa dùng chót mũi day day lên cái sẹo, và khoèo hai ngón tay banh cái lỗ rộng ra thổi phù phù như rúc tù và nghe sướng tột độ. Thím nhột nhột nên chà hai đùi vào nhau, kẹp luôn cái đầu tôi làm tôi phải cấu nhẹ một cái cho bà dang lui bớt ra chớ để tôi bị ngộp.
Vậy là tôi liếm, bú rè rè, quết cái miếng chả chiên đều đều làm nó nhẽo nhèo ra và lún phún có chút nước. Tôi thú vị khi thấy mấy nhóm lông ríu xoắn lại, các đầu sợi lăm tăm như người hắt nước lên chưa kịp khô.
Tôi nhẹ nhàng banh rộng miệng lưỡi gà ra và đưa cái lưỡi vô chà lết làm thím rùng rùng người, khựng lại, hổng dám ron rỏn làm mạnh tay như lúc mới rồi vì sợ trợt tay buông bể chén dĩa thì chú biết.
Tôi bú liếm ở dưới mà còn nhón người lên ăn có ở hai cái vú đẫy đà. Thím hiểu ý đâu còn dám đứng ngay phải vờ bị mỏi, nằm phục xuống mặt bệ cho tôi mò vú với liếm sẹo.
Tôi chưa thấy một người đàn bà nào dâm như thím. Cha mẹ ui, tôi mới nhằn sơ sơ mà hai đầu vú cứng giòn như đậu phọng rang, còn con he thì ướt lủ khủ, hết đợt này tới đợt khác.
Thấy vậy tôi khoái dẫu nên có bàn tay nào để hở là tôi tận dụng ngay. Trò đàn bà con gái khi được bú nút con trai mà mình lộng ngón tay vô ngoáy phụ thì trăm bà đều muốn lăn kềnh ra tại chỗ.
Bởi sau này khi đã dụ khị được ông chú vào nghỉ trưa, thím bộc bạch hết với tôi về cái nỗi nứng điên nứng đảo của thím. Thím nói : tui mà hổng cố kềm thì tiêu dên cuộc đời mí anh rùi. Cha ác chi ác dữ, nút nút thui, còn móc móc cái lưỡi, lùa lùa ngón tay, tui vừa muốn xón đái vừa rêm hết cùi dừa, bánh đòn, bánh tét ráo nạo.
Tôi cười hì hì nói khùng nói điên : cho chừa, ai biểu bạ đâu nứng đó chi, ráng chịu. Thím trợn tròn mắt cự nự : đú họ, móc tàn nhẫn, nạo sạch banh cội cùi chỏng gọng mẹ nó hết trơn biểu đừng nứng ai mà dằn cho nổi.
Rồi thím xí xóa lảng sang chuyện khác ngay : ờ ờ, có nứng vậy thì khi để anh nắc nó mới đã banh ta luy ra. Tôi nghe thím lâu lâu dặm ba chữ phơ răng xe thì cũng nghe vui vui tai nên cố tình chọc và quậy cho thím phun thêm một mớ nữa cho sướng ý.
Hổng biết ông chú có đoán mò đoán mẫm gì chăng mà một bữa khơi khơi tôi nghe ông nói với thím cháu tôi : hùi này tui thấy bà dzí thằng nhỏ coi bộ ăn ý nhau, bà hô thì nó hứng, nhiều khi tui tưởng hai người là vợ chồng.
Tôi chột dạ nín khe, trong khi thím quyền biến trả lời mau và hay đáo để : tầm bậy tầm bạ, nói dzị hổng sợ người ta nghe cười thúi đầu. Tui già cỡ này, nó là con trai mới lớn lên, đâu thèm để mắt tới.
Rồi bà ví von nói thêm : tui nói thiệt ông nghe, tại ông thấy tui tự nhiên thì ông nghi nghi ngờ ngờ. Chớ thiệt ra vú mớm tui như quả mướp ai thèm mà đụng rớ tới. Tại ông lỡ dính tui, bỏ hổng đang tâm nên tui mới làng xàng bên ông, chớ cỡ tui thảy ra chó cũng hổng nhá.
Tôi phục lăn cái thói một hai ăn miếng trả miếng của thím. Nghĩ bụng : bà thử liệng ra coi tui có nhá cho sạch cả thịt lẫn xương hun, chớ đừng nói là chê. Nhưng khốn nỗi trước mặt ông chú tôi nào dám chuyển đến thím cái tín hiệu hay ho đó nên cứ câm để hai ông bà đối đáp với nhau.
Lẳng lặng tôi về buồng, buồn ngủ muốn rịp mắt mà cái cùi bắp cứ ngay đơ dựng cột cờ. Tôi bực sẵn nên chửi nó : mày có biết vì mày mà tao bị mang tai mang tiếng dữ hun. Bây giờ mày còn hành tao thì chừng nào mày mới chịu buông tha ra chớ.
Hai thầy trò đang nhỏn nhoẻn cự nhau thì thím ào vô. Thấy cột buồm của tôi dựng hiên ngang, thím chúm chím cười khen : nhạy thiệt, nhạy thiệt, chả có lò xo mẹ gì mà bật lên tách tách.
Rồi thím xà vào ôm bụm lấy thằng cụ con nựng như nựng trẻ và đớt đát nói ngọng : ngoan, ngoan đi con, rồi tao cho bú tí. Tôi nghe mà sướng rần rần vì tôi biết thím nói rứa là nói với tôi, chớ thằng cóc con biết đếch gì mà dỗ dụ nó.
Tôi ôm chầm lấy thím reo rẻo : bắt đền, bắt đền, bà làm tui nứng rên lên thì phải đền hông thui tui chết. Thím phì cười thách thức : chết thế chó nào được mà chết. Mẹ, cứ nứng mà chết được thì chả hóa cuộc đời này nhẹ nhõm thế sao.