Bà Thím Chịu Chơi - Chương 18
Có bữa tôi vừa chợp mắt thiu thiu ngủ thì thím ào cái rẹc vô làm tôi tản thần kinh hãi. Tôi nói khào khào sợ khuya nghe rõ mồn một : ẩu dzị, lỡ ổng hay thì sao ?
Dè đâu thím tỉnh queo, lăn đại vô giường kéo mền úm tôi kín mít. Tôi run bằng chết, rị nẹo đẩy thím ra và nói gần như năn nỉ : bà dzìa bển đi, đừng nằm đây mà chết cả đám.
Thím hứ hứ coi bộ xem pha cuộc đời, tôi càng run thêm. Mãi rồi mới nghe thím giải thích : ổng chết rồi, tui nhứ ổng chơi mà ổng hết xí oách nên một hai đòi ngủ. Giờ anh mí tui có qua thiến bộ đồ lòng của ổng, ổng cũng hổng hay biết gì ráo.
Tôi hơi có vẻ yên tâm, nhưng vẫn còn mại hơi : thì ổng chết kệ ổng, bà nằm cạnh bên có sao, chớ bà lỏn qua đây tui thấy đầy tội lỗi bằng chết. Thím lại hấm hứ một hồi : tội lỗi gì đâu nà, cái mặt thuỗn ra coi bộ muốn ứ hơi còn bày đặt, thấy mà ghét.
Thím kéo dài cái chữ ghét nghe nhão nhợt như cái bánh bao thiu. Rồi thím tự động tốc mền ra, vạch bung áo và gạ gẫm : nè, ngậm ti thì ngậm mẹ nó đi, còn ở đó “ em chả “.
Thực tình tôi cũng đang nằm mơ mộng như rứa nên khi thấy hổng có tôi đã nhuốm nhuốm ghen tương. Bây giờ nghe thím bỏ nhỏ, tôi mừng rơn nên cựa quậy ra cái điều như căn dặn “ thôi mà “.
Thím biết thừa cái tánh nói lẫy của tôi nên một hai lôi rị mặt tôi gần lại hai cái vú to đùng và nhét luôn một bên vào miệng tôi. Tôi giả đò quay quắt né đầu tránh, nhưng rồi cũng tọm luôn khi bị ví không còn thoát chỗ nào được.
Thím ển một phần người, chỉnh cho cái vú chè bè nằm gọn nơi miệng tôi nói thẳng rẳng : bú cho yên đi, đừng làm trò làm trống nữa. Tôi nghe bùi tai nên chưa chi đã bợ tay ôm gọn cả hai vú, còn cái miệng thì tóp tép nút cái nuốm như con nít ngậm vú mẹ.
Thím nhìn tôi bú gọn bâng thì thả lỏng người, mắt nhắm lim dim theo đà phê cúa cơn dâm đang lù lù nhón tới. Tôi bú bạo liệt, ngậm chặt cái nuốm và nút giựt giựt làm thím càng lim dim thêm.
Hơn nữa, hai tay tôi vò nát cái bầu êm êm đầy thịt của thím, và ở bên phía vú chưa bị ngậm, tôi dùng bên trong làn da ngón cái khảy búng te te làm cái đầu vú thím cương lên như quả nhót.
Tôi bú mà nào chịu yên, còn dùng răng nhay nhay khiến cho những đầu dây thần kinh nứng của thím lộn tùng phèo lên hết trọi. Thím í ới tắc tắc cái lưỡi như thằn lằn tiếc của, rồi õng ẹo nhúc nhích người đạp bung cái áo ngủ ra.
Dưới ánh đèn tôi nhìn sững thím. Bà hổng bận lót các cụ ạ, nên chỗ giữa háng dầy lên và đen thui một cục. Tôi bất giác vón cái đầu vú thím se mạnh và cắn một cái hơi đau, nghe thím kêu “ ui da “, nhưng lại ôm chầm lấy tôi hôn hít như thưởng công.
Tôi say sưa vừa bú vừa nghịch hai cái vú của thím. Bà mê mẩn tâm thần nên xệch xạc buông lơ thân mình cho tôi phá. Tôi nghịch tinh, đã bú còn rúc cái mặt vào chỗ lõm của hai vú mà khoắng. Tóc tôi gây nhột nhạt nên thím xiết cứng lấy tôi mà nói đớt xả cảng : chu choa, bú chi mà thốn dữ.
Tôi giả bộ ngây ngô hỏi : bú thì mắc gì thốn ? Thím lục bục lấy hơi lên đáp đứt quãng lại tôi : thốn chớ sao hổng thốn, bao nhiêu dây nứng, dây sướng đều tụ ở mấy chỗ đó, ông ngoạm một nơi thì tất cả đều ré lên báo động hết trơn.
Thím gật gà gật gù, ôm xiết tôi và nói tiếp : cái miệng ông như miệng hùm miệng sứa, nút chết tía người ta còn nói. Ông ngậm cái dzú mà ở dưới cũng nhão nước ra hết rồi.
Tôi lăng xăng hỏi nhóng : đâu, đâu, để tui coi bà nói trúng hay trật. Chưa gì tôi vội bỏ bàn tay đang se đầu vú của thím ra mà bụm ên nơi giữa háng. Quả đúng vậy các cụ ạ. Mớ lông ướt sũng như người chải gôm chưa kịp tém gọn, nó lền lền làm nhớp cả da tay tôi.
Tiện đã úm thì úm luôn để uổng. Thế nên tôi bóp nguyên con he và nghiêng cạnh bàn tay mà cà cà dọc nơi cái vết chẻ. Thím giựt đùng đùng, ghếch ngay cái giò lên vì nó cấn cái cồi làm thím lao chao không nằm im được.
Tôi khà lên một tiếng và nói thủng thỉnh : kiểu này tui mà ngậm vô bú chắc bà ưng heng. Thím nhìn sững tôi, mắt mở to và lừ lừ không nói. Tôi uốn cong cái ngón giữa lên và đút vô cái lỗ hẻ mà cứa cứa như người ta dùng gai trái thơm gãi chỗ ngứa.
Thím rướn người lên, dạng toẹt hai giò rộng ra để tôi móc dằng dai. Tôi chăm chú khều, moi và xới coi ở trỏng có bị lỏng khỏng gì không, nhưng chỉ nghe thím kêu dzé, dzé, ô kê, đu ít, đu ít làm tôi phải bật cười.
Thì ra bà thím nứng tệ hại nên phun tiếng anh tiếng mỹ ra mới chết một cửa tứ. Tôi moi thêm một hồi, chắc là chạm vào sâu đụng thứ gì nghe lụp cụp lạc cạc thì thấy thím bưng nguyên cái đì mà hét rong rỏng : đai, đai.
Tôi bực nên nạt : có nhỏ tiếng dùm chút đi được hun. Mẹ họ, sướng mà kêu toáng lên như thế thì có nước bị đập vỡ đầu chớ ở đó mà đai với bện. Thím càu nhàu nhỏ bớt giọng : tại anh móc trúng cái tử cung nên tui quíu thằn lằn, phải riết ra nói hớt như rứa mới bớt nứng, còn không chắc tui phải đè anh mà nắc mới lại cơn.