Bà Thím Chịu Chơi - Chương 13
Trong khi tôi đang phom phom cưỡi trên bụng bà biểu diễn những vó câu nước phi, nước kiệu thì bỗng dưng bà thím cười ré lên ngặt nghẽo. Tôi hoảng hồn tường bà lên cơn tốc kê, man man bất tử nên hỏi dồn hỏi dập : sao tự dưng bà bắng nhắng lên thế ?
Bà thím dúm người lại, xịch xà xịch xụi, nhảy tưng tưng, hất tôi lên y như chiếc xe cũ đang chạy vào con đường ổ gà, ổ voi. Hai cái vú vẩy tít thò lò, cái cọc bị đùn ra đùn vô, chỗ húm nhớt nhợt và sùi cả bọt mép ra.
Tôi cật vấn mãi, thím mới chặn được cơn cười mà rặn ra từng lời nhão nhẹt : chèn ui, cha chơi nước gì mà tui nhột tổ chảng. Nó như có cái mũi khoan, mùi dùi chọc ngoáy tứ tung, tui rung hết người, tay chưn lỏng lơ lỏng lẻo ráo.
Tôi nổi cọc nên nói dỗi : vậy để tôi rút ra cho bà hết nhột nghen. Dè đâu bà thím níu chặt tôi lại, nói da nói diết : đừng mà, kệ tía nó đi, nhột thì nhột nhưng tui… sướng. Giọng bà nói nhẽo nhẹt, vừa như van lơn, vừa như hả hê.
Tôi lắc đầu quầy quậy la rầm trời : thiệt tui hết biết nổi mấy bà, sướng mà cũng kêu như cháy nhà. Thím dùng phía sau bàn tay che miệng giữ không cho tiếng cười khục khục văng ra nữa, rồi khen lia khen lịa tôi : anh chơi kiểu đó, đàn bà tụi tui chết ngắc, còn con gái chịu gì nổi.
Tôi ngớ ra, nào có hiểu rành rọt chi đâu, chẳng qua tại thấy thím ngon lành, vú vê láng mướt, đít đoi múp rụp, thì hứng phang đại phang để đó thôi. Nào dè thánh nhân đãi kẻ khù khờ nên trúng ngay cuộn dây nứng của thím mà ra nông nỗi.
Tôi chồm tới trước thò hai tay bóp trẹo vú thím và dùng hết sức nắc một hồi không nghỉ. Thím loạng quạng dở cao hai giò lên khua khua một hồi, rồi quặp lấy hai bên hông tôi vắt vẻo mà hối điên luôn : anh tiếp tục đâm thấy tía cái cục cản đường, cản lối đó cho tui, mẻ đâu tui chịu, chết đâu tui nhận, hổng kèo nài hay bắt đền anh đâu.
Nhìn thím lúc này tôi thấy cái thần của thím tăng cực độ. Hai mắt sáng rực lên, ngực ưỡn cao, hai giò lắc lư đùn ngoáy, còn õng ẹo đẩy đưa cái húm nữa chớ. Tôi tò mò hỏi để tìm hiểu : bộ thằng cún nó đâm vô sâu, cào cấu làm bà rụng mề, rụng ruột sao mà bà ắc ê như lính đi duyệt binh.
Chừng như tui đánh trúng hồng tâm của bà nên xàng vẫn xàng mà miệng thì ron rỏn : đi duyệt binh đã nhằm gì, đằng này nó như bị anh dùng xà beng, con đội trục hết ốc, hết bu gi làm nó tanh bành té bẹ hết ra.
Tôi chưa phản ứng thì thím đã huyên thuyên khen rối khen rít : đú họ, thiệt tình mấy bữa thiếu cu của chú anh, nay được anh đền bù cũng đỡ ngặt. Chưa gì thím đã gạ : mai kia chú anh dzìa tụi mình vẫn cứ xé lẻ đi đêm như thế này cho đã nhen.
Tôi cự nự thím : đừng nói xà bát, ổng dzìa mụ nội tui cũng hổng dám rề rề cạnh thím chớ đừng nói đàn đúm đánh trận với nhau. Thím cười lên hích hích : ở đó mà lo cho bò trắng răng, sức ổng chỉ một phùa là nằm lăn ra ngáo, tui có khiêng thảy ra đường cũng hổng hay.
Rồi thím nịnh tôi : có đâu như tuổi trẻ các anh, chơi một cái còn thiếm xực một cái, đã vậy còn chơi kiểu, chơi cọ làm tui muốn chết mê chết mệt. Tôi cũng phân bua lại : tại bà hết, con nít mới lớn, bà cù rủ dạy cho chiêu này phép nọ thì làm sao hổng ham. Kiểu này tía tui hay chắc trục dzìa dưới hổng cho ở đây nữa.
Thím ngẩn ngơ ra điều tiếc đậm, ớ ra một hồi rồi nói lảng với tôi : ớ mà ba anh biết sao được, tui kín đáo vô cùng, còn ông chú anh thì coi như pha, hồi anh chưa tới, nhiều khi tui gạ mà ổng cằn nhằn xô đẩy than mệt để ông ngủ thì có khi được anh cày thay, chắc ổng còn mừng là khác.
Thiệt ra thì tôi nghe cũng ưng bụng vì dễ gì gặp được một người nữ có cặp vú tàng trời và cái hang cua khít rịt như vậy đâu, song tôi vẫn nhát nên đưa đẩy : thôi thì tới đâu tính đó, giờ mình lo hưởng thụ cái đã.
Thím ừ ừ và lại xiết hai giò quặp lấy hông tôi mà nhử : nắc đi anh, em đang sướng. Tôi nghe bùi tai vì vừa được nhún trên bụng thím, vừa được thím ngoan xưng em mới chết, té ra ruồi thường bị ngộp vì mật là vậy.
Tôi lại cắn răng đẽo một hồi nữa, xìa bên này, xọt bên kia, cái đầu dùi xới tung lên trong cái hang ấm và ướt nước. Thím kêu eo éo : sướng, đã, nứng, chèn ui sao mà tê hết đì, liệt hết mông và rụng ráo lông dzị cà.
Tôi cà rỡn hỏi nhử thím : bi chừ nếu tui tính chiện trốn gia đình, bà có dám đi theo tui hôn. Thím trợn tròn xoe mắt, có vẻ ngẫm nghĩ một hồi rồi đủng đỉnh đáp : theo anh để ăn cám sống à, ở đây đầy đủ mọi thứ còn tính dzọt đâu nữa.
Tôi ra vẻ ăn năn nên thở dài than : đành rồi, nhưng dù sao cũng là nhà của ông chú. Bà xà lơ xà bát như rứa rủi ổng chộp được thì chết cả đám. Chưa chi thím đã nhấp nhứ muốn đưa tay tuyên thệ, nhưng tôi đã dọng ình ình một hồi cối nữa thì thím êm rơ, lo phục vụ trả lại cho tôi thấy vui.
Bây giờ thì tôi hết ngượng ngập với thím nữa, bởi tôi đã chơi thím tới lần thứ hai rồi thì còn e dè chi nên tôi hùng hục vừa nắc, vừa cạp bú hai cái vú và mò bàn tay xoa xoa mớ lông của thím êm êm. Bà chằn lửa hung dữ, thấy tôi mần tới tấp ba bề bốn lần thì ưỡn bung phần mông cho tôi giã sát rạt.
Tôi mần một thì thím mần hai, xoa đầu xoa tai, vít tôi phủ phục xuống mà chọt, nạy, khui, đè bả nát ngướu. Tưởng bà chửi nhè đâu bả còn ầu ơ ví dầu : coi bộ được đa, vậy mới gọi là công tử dân chơi chớ.
Bởi tôi quá hăng nên mau đổ. Thấy tôi cập rập vơ quàng vơ đại và nhổm đít lên quất chảo quất quai, thím cũng hiến dâng hết trơn cho tôi làm tình làm tội bả. Bà cuống quít hỏi : bộ tới hả ? Tôi hào hển thở, rút người lại phạt chém tía lia.
Thím vội bạnh rộng hai giò ra và đưa nguyên cái tổ chim cho tôi moi kiếm trứng. Tôi chằn chằn nén ép thím, có lúc đầu thím kê lên cạnh giường, vậy mà thím vẫn đu đưa dẻo quẹo, không than, không van, còn cho nước tôi mới ớn.
Đến khi tôi lử cò bử, búng người đổ tháo tùm lum thì thím ôm chặt lấy tôi mà hướng dẫn : ráng nắc thêm hồi nữa cho còn bao nhiêu dầu mỡ nhớt cặn gì trút hết ra cho nhẹ người. Tôi đang oải cành hông mà cũng phải bật cười, chế diễu : chơi bời mà bà ví như xe cộ, dầu mỡ đâu chỗ đó, bà non.
Thím ráo hoảnh chêm vô : thì mình ví von như vậy cho có vẻ tiểu thiết, chớ dầu mỡ mẹ gì đâu, có điều nó cũng sền sệt và dính dáp chớ bộ, thì coi tương tự đi cũng có sao ! Chưa chi thím đã cười hề hề pha trò : chơi được sướng mà còn bắt bẻ, nghe ớn chè đậu cách chi.