Bà Thím Chịu Chơi - Chương 12
Miệng thì rên rỉ bất cập như vậy mà hai bàn tay thìm thì lấy gân tụm lấy cùi tay tôi giữ riết không cho cục cựa gì và thím rên rì rầm : chèn ui, nó thốn mà sao thấy sướng tột đỉnh. Thím tự ca, tự diễn một mình, rồi vùng vằng nhấn cùi tay tôi cho lọt sâu tuốt vô hang.
Tôi đến lạ lùng về thái độ của mấy bà chắn lửa, thiệt hổng biết đâu mà phục vụ theo đúng ý các bà cho xuể. Từ đó tôi nghiệm ra các bà thiệt kỳ cục, lúc bình thường và lúc sướng nứng khác nhau một trời một vực. Các bà hành mấy thằng nhóc như điên, khốn nỗi có thằng nào kinh nghiệm chi đâu nên bị mấy mẫu nạt, chửi và mắng cho tối mặt.
Thím ron rỏn hướng dẫn, uy nghi tựa ông tướng cầm quân nơi mặt trận, cắt đặt toán này xung phong, toán nọ yểm trợ, toán khác pháo xung thiên, còn toán kia chặn không cho địch chém vè. Tôi muốn điên cái đầu nên càng nghe thím hò hét càng quính dữ. Tay lóng cóng, móc bậy móc bạ cho xong.
Nào dè trong cái chỗ tối tăm ngu đần đó, gặp bữa tổ đãi nên được thím khen rối rít. Thím gồng cứng hai cánh tay, trìu mến ôm trọn cổ tay tôi mà giữ trịt cho nó ịn trám lên cái hang cua, không cho nhức nhích.
Rồi thím hí hửng : anh chạm đúng cái cục nứng của tui rồi, ráng giữ chặt lấy nó, cào móc xới tung lên dùm cái đi. Anh chớ làm thím rớt cơn hứng, cố đi rồi thím thưởng đậm. Tôi nháo nhác định hỏi, nhưng nhìn mặt thím đầy vẻ nghiêm trọng bạo liệt nên đành nín khe.
Thím thấy tôi xi cà oe thì nực nên mắng một trận : làm ăn kiểu gì ba vạ thế, đang khi chọc cho người ta đứt mớ dây chằng, dây nứng thì cha khựng lại, bộ muốn nhìn tui nổi điên nổi khùng thì tía mới chịu sao đây ?
Tôi chỉ biết lí nhí : bà quả tổ sư rắc rối, ai biết cái cục nứng của bà nó hình dạng ra sao, quơ tào lao thì đụng nhằm, vì nó ở tuốt trỏng thì bố ai mà thấy. Còn làm cũng phải từ từchớ , có cái ngón tay thì bà đã úm chặt ở trỏng, khiến tui còn thấy đường thấy ngõ nào mà lách qua, ẹo lại cho bà đã.
Thím nghe có vẻ thủng lỗ tai nên trớt quớt nói xuội lơ : thì bởi anh làm tui cũng nhộn nhạo theo nên đầu óc đâu còn tỉnh táo. Chưa chi thím năn nỉ : tại anh chưa ở vào hoàn cảnh tụi tui nên anh không rõ. Chèn ui, khi nứng nó kỳ cục lắm, muốn thứ gì cũng muốn, giá anh có cào, có nạo, có lộn mề, rắc vôi, dẫu đau xót hay rã rời mấy, miễn hạ được cơn nứng là khoái.
Tôi câu mâu cự cãi : mấy bà chỉ muốn phần hơn đứng về phía các bà, còn bọn tui bộ thảy chó nhá sao mà chả bà nào quan tâm dùm chút. Thiên hạ nhờ vả còn có chút công chút lênh, còn mấy bà bắt tụi tui mần tóe khói, có xu teng nào đâu, lại còn bị chửi mắng điếc óc. Mấy bà ỷ có hũ mắm ủ lâu năm bay mùi khắm điếc lỗ mũi rồi bắt na bắt nết tụi tui phục vụ chết đời luôn.
Thím vả lả nên hạ giọng : biết rùi mà, có chút đó, càm ràm hoài, tại mấy ông ví tụi tui sướng da sướng diết nên tụi tui mới đòi hỏi tẩy sạch cơn nứng xong đi, chớ để lai rai nó cào nó cấu, chịu chi thấu. Tôi cũng lên mặt vai vế nên nói như lệnh : thì đó, bà muốn móc thì tui móc, muốn chơi thì tui chơi, sướng bỏ bu, còn đòi còn hỏi chi nữa.
Thím có vẻ sửng cồ : tưởng đâu là anh thông minh chút chút, nhè đâu anh ngu tổ mẹ. Chơi nó có cái hay của chơi, móc có cái tốt của móc, nhưng mà phải kết hợp ba món ăn chơi lại thành một cục thì nó mới tuyệt đỉnh giang hồ. Đó nọ, như bây giờ mà anh thử đè đại tui ra mần một phát sơ sơ coi tui có phản đối gì không, hay sẽ tích cực cộng tác mí anh đấu một trận giao hữu đầy tài năng và nghệ thuật cho tỏ mặt anh hào ?
Tôi biết thím đang muốn gạ, thâm tâm tôi cũng thích ứ hơi mà làm bộ cao : không thử gì hết, bà có thích thì tôi giúp thêm chặp nữa, còn không thì nghỉ, tui mệt rồi. Muốn thử thì đợi lúc khác rảnh rang, tui đâu phải lúc nào cũng rỗi mà chạy theo cung phụng bà miết dzị.
Thím chắc là ngạc nhiên, nên đôi mắt tròn xoe, hỏi nhóng : anh nói thiệt hay cà rỡn dzị ha. Anh như chủ đưa miếng xương ra nhử, chó đánh hơi thấy thèm thì chủ biểu nhịn đợi lúc khác, anh có thấy là anh tàn nhẫn quá đáng chẳng ?
Rồi mặt thím bụ xụ, hai bên má chảy dài, mắt nhìn ướt sũng, buồn cách chi là buồn, thím vừa nửa than bâng quơ, nửa muốn đánh động tấm lòng hào hiệp của tôi. Chắc là thím nắm được cái tẩy hay xúc động trước phụ nữ của tôi nên thím khào khào nói như người mệt muốn hết hơi, ỏn ẻn như con nít : tui rõ là anh bận rùi, nhưng anh thương tình giúp để vô chút nị cho tui đỡ cấn cái đi rồi rút ra. Thà anh làm ăn mờ ớ dzị còn được chút phước, chớ anh thẳng rẳng thì chắc tui sập tiệm quá, anh ơi !
Nói rồi thím ủ đột nhìn tôi, đắm đuối và van lơn, tôi lao khao chép miệng nói : dào, chán bỏ mẹ, các bà chúa lằng nhằng, nhưng lại hối thúc nhẹ : muốn thì ngả bàn đèn ra, đánh vội một chiêu, tôi còn lo rút, ở đó làng chàng tới chừng nào nữa.
Thím nhanh và hăng như sáo sậu, nhưng sợ để tôi rút tay ở cái hang ra thì dang dở mất hết cơn hăng, nên thím khệnh khạng ôm kẹp lấy cổ tay tôi, lết lết và ngả đùng ra tại chỗ. Bà lệt bệt nên khi thả tấm lưng bè bè thì khoảng ngực dồn lên ú nụ như một tảng phù điêu ngoạn mục.
Tôi nhìn những muốn xốn xang và chưa chi nước miếng đã muốn ứa ra. Tôi xăm xăm bò lên trên bụng thím, cổ tay tôi vẫn bị giữ níu, cho tới lúc tôi đã đổ sấp lên hai cái vú to đùng thì thím mới vội chủ động kéo nhanh ngón tay của tôi ra mà giúi thằng cu con của tôi vào cái lỗ trơn nhờn đó.
Tôi chưa kịp có hành động gì thì thím đã ôm nguyên hai vòng mông tôi và kéo nhấn xuống, lúc đó tôi mới nghe tiếng thím hả hê phát biểu : dữ hôn, làm khó làm dễ mãi giờ mới chịu đưa chuối cho cưỡng ngậm.
Giả bộ sừng sừng, tôi nhấn liên tu chừng chục cái và líu bíu nói : bà muốn chết tui cho chết. Thím nằm êm rơ cho tôi dễ dàng tiền pháo hậu xung. Tôi giữ chắc hai vú và hơi nhích cao phần ngực lên cho cái dùi cắm sâu vào cái hốc đầy rêu và sương mốc, nhắm mắt nhắm mũi đâm xịch xạc.
Thím sướng nên lim dim nhắm mắt. Hai vú cương cứng giòn, tôi bóp không nghỉ và cái chày liên tục thi gan đâm nhoáng nhoàng vào cái lỗ ướt. Tôi hăng phải biết nên phạt ngang phạt ngửa, thụi bên này, xóc bên kia, lật tung xới mạnh như người trở mớ rơm to uể oải.
Thím im re, sợ điều tiếng ra, tui phát bực ngưng ngang thì uổng xị, nên chưa bao giờ tôi thấy thím ngoan như lúc này. Vẻ xấc xược, liều mạng, hỗn hào trốn lủi đâu mất, giờ thím hiện nguyên hình là một con cái đang ưỡn mình ra cho con đực phối dục. Tôi quết đều liên tục, miệng cối sẵn tươm tươm nước, nên bíu lấy chày dịu nhĩu, coi dễ thương làm sao.
Tôi quá hăng nên thím bung hết chưn ra cho cái lỗ trồi vun lên để tôi giã cho gọn nhẹ. Tôi vò nhăn hai vú thím, chẳng nghe thím cự nự mà trái lại còn nghe thím ê a như con nít đang được nựng : mạnh thêm chút nữa đi anh, ráng giúp em, em đang sướng muốn ngất đi được.
Hai tay thím đặt khuỷu dựa trên nệm, còn bàn tay thì nâng ịn vào cánh tay tôi vừa giữ cho tôi vững, vừa nhún nhảy phụ với tôi để làm cho thím sướng hơn. Nhìn thím hiện giờ không ai nghĩ thím là người lớn đang bị thằng nhỏ đè chơi, mà nghĩ rằng một người nữ đang được một người nam khỏe mạnh bù lỗ vào cái khoản rạo rực đang thiếu thốn.
Nghĩ vậy nên tôi bỗng thấy thương thím làm sao. Tôi hôn vội hôn vàng lên mắt, môi, trán, miệng, vành tai thím mà hỏi như ru : thich không. Thím nũng nịu gật đầu. Tôi lại thỏ thẻ : nắc nữa nhé. Thím lại gật đầu. Tôi lại ướm thêm : có cho cắn vú để phụ vào cái sướng không ? Thím lại gật đầu. Thật hết biết tâm tính các bà khi nằm ngửa cho người ta chơi sao mà ngoan hiền thế nhỉ ?