Bà Thím Chịu Chơi - Chương 11
Như cặp dế được người ta phun rượu cho say mèm rồi thảy ra cho đá chết xác, nên khi hai thím cháu buông nhau ra thì người cũng bết bát coi hổng được. Thím nằm sải tay sải chưn, bỏ mặc người ngợm nhớp nháp, dính đàm dính dãi đầy, miệng tróc tróc và than : chu choa thấy rã rượi con đĩ ngựa mà sướng chi là sướng.
Tôi nói cũng muốn hổng ra hơi, nhưng nghe bà thím càm ràm thì bực nên nhăn nhó : sướng sướng, có nhiu gào hoài, bà mần tui té re té tỏng, ở đó còn ca. Bà thím nào vừa, cự lại tươm tươm : bộ mình tui sướng thui sao, đú họ thứ tham ăn, người ta kẽo kẹt nắc một, cha nhún lấy đà, ôm cứng đẽo ngả đẽo nghiêng, cỡ tui như vầy còn chịu hổng thấu, mấy con nhỏ mới lớn, chắc tiêu lun mấy tán đường, chớ ở đó mà bảnh tẹ.
Tôi nhìn ra cái chỗ vô lối của mình nên nói gượng : mệt bỏ bu hổng lo nằm ngáp cho phẻ, còn rổn rảng nói, bộ hổng sợ khô cổ, khản giọng hả. Bà thím câu mâu : thì tui sướng tui rên cho đã, kệ thây tui, mắc gì ông cự. Hồi nãy lúc ông đeo tui hích tới hích lui, sao ông hổng biểu tui rút ra cho ông nằm xả hơi mà ôm đẽo như chó, giờ còn lên mặt.
Tôi quê đậm nên càng hạ giọng hơn : thì biết được rồi, nói một lần thui, kiu hoài, ai mà hổng ức. Bà thím gân cổ lên cãi : ông mần chi kệ ông, còn tui mấy bữa đang khan hơi đàn ông, vớ được ông tui đã cơn nứng thì tui khen, mắc gì ông mà phê phán.
Hai người nói qua nói lại dai nhằng, tôi phải vội vả lả : bà nằm lấy hơi lên chút đi, rùi hai đứa vô tắm rửa cho sạch sẽ, còn ăn uống, chớ trưa lơ trưa lấc rồi. Bà thím nói tréo ngoe : tui ưng để của nả anh trên người tui, chờ chú anh dìa tui đưa ổng coi để ổng thưởng cho anh vài cái ba toong cho tởn.
Tôi vờ rụt đầu rụt cổ, vồn vã mơn trớn cặp vú thím, bà hét lên : nọ, xúi tui nằm ngáo mà cha táy máy “ mù gió “ thì bố ai chịu được. Chưa chi nhướn thấy thằng nhỏ tôi nhịp nhịp gật gù như khen bà thìm nói hay, bả đế luôn : thứ gì hăng tổ chảng, mới ói lên ói xuống, giờ lại muốn nữa.
Chẳng qua tại tui chạm vô 2 vú thím vò vò mát dạ tay, nên con cu nó mới ngỏng lên, vả chưng nó cũng mới được mở mắt lần đầu, nên mon men còn muốn tóp tép đòi thiếm xực mới ra nông nỗi. Tuy vậy thím cũng xí xóa nên khen nhăng khen nhít cho xong : con trai mạnh thiệt, chơi một cái đòi chơi hai, chơi lia chơi lịa cũng còn nứng.
Tôi nghe những lời tục của thím, dẫu có lý, song cũng chỉnh nhẹ : thím nói gì tách bạch dzị trời. Làm ơn nói lịch sự chút đi. Ngờ đâu bà thím nổi sung thiên bắt chẹn : anh nói tui dùng lời lịch sự, thử hỏi anh giải thích cho tui nghe tên gọi đích xác mấy món của tui của anh như thế nào ? Hổng lẽ gọi là bông, là cùi bắp, toàn là thứ tiếng vay mượn hôn thui, chứ chính xác thì cha nào cũng khoái mà làm bộ đứng đắn nói trệch, nói trẹo.
Chưa chi thím ồn ồn gọi inh ỏi : cặc thì nói là cặc, lồn thì gọi là lồn, bày đặt xí xọn nói kiểu phong tình, nhưng vừa chun vô ôm là cha nào cũng rổn rẻn cởi cởi, mò mò, lận dưới áo, lòn vô lưng quần, moi thiên móc địa, làm tụi tui rối tinh rối xèng lên hết trơn.
Tôi ra điều như hiểu biết : bởi mấy bà đeo trong người toàn thứ độc, bom tấn tụi tui hổng sợ, chớ mấy bà chơi ác bắt nhịn là tụi tui “ đai “ liền. Bà thím ngộ nhận nên mắng inh ỏi : mò thì mò ai cấm, mắc gì đai nó lại chi cho khổ thân.
Tôi cười ràn rụa : sao lúc bà ôm tui hối thì bà thông minh thế, còn bi chừ tui nói đơn giản bà lại nghĩ vòng vo. Và ra vẻ bác học, tôi cắt nghĩa luôn “ đai “ là chit đó má non. Bà thím cười ngặt nghẽo : úi, nói chiện chơi bời mà cha đem tây u vô nói thì ai mà hiểu. Chết thì kháo là chết đại đi cho gọn, mắc gì đâu mà đai với đeo.
Rồi bà thím quay qua hỏi mắc mỏ tôi : mà kỳ heng, ông trời sanh thứ gì cũng cắc cớ, của người này chỗ lồi thì có cái lép của người kia bù vào nên mới ra nông nỗi. Tôi chặn lời ngang hỏi ngược : bà nói vú bà lồi thì của tui chỗ nào lép bù được đâu, bà chỉ coi.
Thím bí rị nên nói lảng : ờ héng, nhưng như vừa khám phá ra cái kỳ tích bí nhiệm nào đó, bả vỗ bắp vế cái đét mà nói băng băng : tui nhớ rùi, mấy cha ăn gian, tụi tui có một mớ lồi, còn mấy cha lợi dụng dùng mấy thứ để bợ nó.
Tôi ngơ ngác nên tròn xoe mắt. Bà thím lại ỏn ẻn : chớ không ư, vú tụi tui lồi mà mấy cha thì hết lấy tay bợ, dùng miệng bú, còn xàng xê chuồi chuồi con cu lên choe choét nữa, ăn gian tổ. Tôi phải chịu bà thím cực kỳ nên khen : giỏi, bà giỏi thiệt, mà bọn trai mần dzị thì mấy bà có ưng hôn. Bà thím nghiêm chỉnh : hổng ưng thì tui đạp mấy tía té lăn cù chớ ở đó để mấy trự hàm hồ nghịch dzú.
Chợt bà hỏi trỏng tui : giờ thở được rùi, thì anh muốn mình đi rửa hay mình đánh tiếp bàn nữa. Tôi ngứa ngang nên gãi chí chách gáy, má và nói tơ lơ mơ : thì bà biểu mần gì thì tui chiều tới bến luôn. Bà thím lấy ngón tay xỉ vô trán tôi nói nhõng nhẽo : cái mặt thấy ghét, ai cho mà mần, thích ứ hơi còn bày đặt chê.
Tôi lấy điểm với bà thím : để con lau sạch đi rùi tính gì thì tính. Tôi mừng líu lưỡi nên bất ngờ xưng con không để ý. Bà thím tinh nghịch phán : thứ con nít loạn luân, con mà leo chơi mẹ. Vậy mà bà lại ẩy người ra hối : muốn lau thì lau đi, còn ngó ngàng gì nữa.
Tôi vớ lấy cái xì líp của thím lau quáng quàng. Chất ren mềm nên nó chui lọt đủ kẽ nách và gây cảm giác êm êm, thím nằm im re lim dim mắt. Tôi chăm chỉ lau trên ngực, bụng, vòng qua hai vú, lò dò xuống hông, quanh mông đít và chủ yếu chỗ cái bướm.
Chả rõ tại hơi tay khác phái hay tại thím nhiều máu dê mà tôi lau tới đâu thì người thím nhúc nhích tới đó. Riêng ở khu háng lông nhổm nhảo dựng lên, hai mu giựt giựt, còn cái lỗ thì phun phì phì kêu chót chét như bong bóng.
Tôi thấy ấm ấm nơi tay nên lau quết điệu nghệ. Thím phê thì lơi hai giò ra lần, nguyên cái gò Vệ Nữ nổi u như hầm chiến đấu, mấy sợi lông chúm chím coi giống tựa thứ cỏ giả ngụy trang. Tôi muốn vỗ cái đét lên khoảng lùm lùm đó hết sức, nhưng sợ phá đám giấc mơ của thím, bả phang cho một đạp có khi lỗ mũi ăn trầu thì phải vạ.
Nên tôi chờn vờn bu lau hoài chỗ đó, o bế không muốn rời. Đã nghe bà thím khề khà, ngọ nguậy đầu hai ngón chưn cái và xục xịch lết trên nệm ra. Tôi giả tảng như không biết, cứ vón quanh cái mu, móc móc dồn nơi cái lỗ, lắm lúc khươi ngược lên làm cho cái mội nước xịt văng tung tóe.
Thấy bà thím đam mê tợn, tôi lừa lừa thò ngón tay ra thay lớp ren của lót mà đút hẳn vào cái lỗ cọ quẹt như rửa cổ chai. Hai môi thịt dầy ở hai bên mút khít rịt ngón tay, tôi ấn vô sâu thì thím càng lấy hơi thở phào ra khoan khoái.
Đột nhiên tôi rất muốn ngậm thử cái chơi cho biết vì thuở giờ nghe người ta nói hun hít, liếm láp hay bú gì chỗ đó cũng đều hay ho cả. Có người còn ba hoa là anh giai nào húp được cái món của các nữ rặn phún ra thì tuổi thọ kéo dài thêm mới lạ vì mấy chả đồn um là bao nhiêu chất bổ chất béo gì đều biến thành khí, nên ai có phước mới húp được chớ đâu phải dễ.
Giờ thì bà thím nằm dạng tè he khoảng háng ra và há cái miệng cá ngão coi bắt mắt quá sức. Tôi kềm hổng được nên e hèm một tiếng. Đang mơ mơ bà thím choàng tỉnh hỏi hấp tấp : anh làm gì mà múp mát cái miệng coi ngon lành dzị ?
Tôi sượng ngang nên chống chế : làm gì đâu, tại thấy lau mà có con gì nhúc nhích nhúc nhích nên hét cho nó sợ. Bà thím đâm hoảng : chết mẹ, hay tại khí anh có mùi ngọt nên kiến sâu nó bu. Sẵn dịp tôi a la xô vô đề nghị : đâu, thím để tui coi có con nào tui hốt nó ra để nó cắn sưng vều mu, lỗ thì khốn.
Chả biết thím giả quê giả nai hay thím sợ thiệt nên nói áp theo : phải, anh vạch ra xem kỹ cho thím, cứ tìm sâu vào cho chắc ăn, cái giống sâu kiến là hay rúc vào khe vào mương sợ bị nhón đấy. Tôi mở cờ trong bụng nên tán : thím tin đi, con (lại con) mà truy thì bố kiến hay mẹ sâu gì con cũng bị tóm sạch.
Thím có vẻ hỉ hả nên khen hùa : thế mới là tài năng chứ, không kiếm thì thôi, đã kiếm là phải làm sạch băng cái đám thập thò, thấp thỏm mới gọi là số dzách. Vừa nói thím vừa dựng chổng ngón cái lên như quả chuối mắn mà hô như hô khẩu hiệu : số một chàng trai của tui ơi !