Bà Thím Chịu Chơi - Chương 1
Cầm cái thơ gởi gấm của ba, kèm mẩu giấy ghi địa chỉ, tôi ra đi lòng nhuốm nặng nề. Tâm ý tôi là không muốn xa nhà nên tìm cách này cách khác để ba thuận đề nghị của tôi, nhưng ba không nghe. Một hai ba nói : đời ba đã trải bao ê chề, khổ lụy, ba không muốn thế hệ nối tiếp cũng chịu chung số phận như ba. Thế nên ba ép tôi phải ra tỉnh để học tiếp, gởi trọ nhà ông chú.
Ba có lối đánh tâm lý từng giai đoạn, rỉ rả rỉ rả mà vật ngã tôi. Ngày chia tay, ba đưa tôi ra bến xe, chỉ khi xe gần chạy, ba mới nhắn cú chót : chú vừa mất thím, con phải ăn ở cho gọn gàng, đừng bày như ở nhà, khiến chú phải dọn dẹp, cực.
Tôi ớ ra, nhưng làm sao còn kịp tính toán chi khác. Xe chạy cà rầm cà rề, nên khi tới nơi, tôi tưởng mình hết xí quách. Trời lại nóng tàn nhẫn, mong sao rẹc về nhà chú, tắm một cái, lăn ra ngủ cho đã, chẳng nghĩ đến ăn uống cũng được.
Lăm lăm cầm địa chỉ, tôi rề rề đi từng nhà, ướm xem các số có khớp nhau không. Cuối cùng tôi cũng đến nơi, nhón tay ấn cái chuông và hồi hộp đợi. Lâu thật lâu mới nghe tiếng guốc lẹp xẹp đi ra, rồi cửa mở, đón tôi là một người đàn bà.
Tưởng rằng mình bấm chuông lầm nên tôi nghệt ra chẳng hỏi han được. Người đàn bà cũng im im dò xét xem tôi xoay sở ra sao. Mãi mãi, tôi mới ấp úng : thưa tôi tìm ông chú, không biết có phải lộn nhà hay không.
Người đàn bà đon đả nói tên tôi và cho biết chú bận về ngoài Bắc thăm nhà nên không đón tôi được, nhưng có dặn phải lo phòng cho tôi chờ ông về. Bây giờ tôi mới dám len lén nhìn người nữ mở cửa cho tôi.
Sao ba tôi dặn thím vừa mất mà bà này lại nói năng có vẻ thân mật với ông chú. Tôi nghe bà ví von thánh thót như tiếng mưa rơi : ấy tôi đã giữ chú anh đợi anh đến hẵng đi, nhưng ông không nghe, ông nói lâu chưa về, nay nhân thím anh vừa qua đời, ổng buồn đi một công đôi việc cho khuây khỏa.
Nói xong, bà hối tôi : anh xách đồ đạc lên phòng, thím đã dọn sẵn, liệu còn ăn cơm, trưa rồi. Tôi chưng hửng sao chú nhanh vội thế, chưa chi đã cuỗm ngay một bà thím để điền vào khoảng trống vừa mất đi. Đến đây, tôi càng chưng hửng khi nhìn qua chiếc áo cánh mỏng của thím thấy rõ mười mươi hai quả vú to dềnh, để trần, bắt mắt hết sức.
Biết tôi đang bị lúng túng vì cách ăn mặc hớ hênh của thím, nên chưa gì bà giải thích luôn : tại ở nhà một mình, đâu ngỡ bữa nay anh lên, để loàng xoàng cho nó mát, vả lại trời nóng muốn điên luôn. Tôi định chêm lời vô một cách nghịch ngợm : thế sao thím không cởi tuột ra cho nó thoáng, nhưng vừa nhá thấy cái quần lót thêu ren đen xì lồ lộ giữa hai đùi trắng phau của thím nên tôi im re.
Hổng dè bà thím biết thóp ý tưởng ma cà bông của tôi, nên cũng xí xọn tán vô : ấy, tôi cũng định đánh truồng cho nhẹ người, nhưng lại e nhỡ có ai vào hỏi chuyện thình lình, đành phải kè kè cái lót một tí cho nó kín đáo.
Tôi nghĩ bụng kín đáo theo kiểu bà, bọn nhóc háo hức như tôi chắc sẽ chết queo. Đã thế hai vú bà còn đơm đầy, ù ụ, dầy như hai cái oản đắp lớn, nhô ra tựa cặp đèn pha, còn nhún nhún mềm mềm, khi bà bước đi làm tôi chết lên chết xuống, muốn té nghiêng, té ngửa.
Tôi nuốt vội cục nước miếng để dằn cơn khát ồng ộc tới. Thím nhận ra nên hỏi bâng quơ : anh ngồi xe chật, nóng nảy, chắc bấn bíu lắm. Để xua tan uế khí nặng nề, thím mau mắn giục tôi : ta lên nhanh để anh còn kịp nghỉ một tẹo, rồi thím lo cơm nước, gọi anh xuống, ta cùng ăn, rồi nghỉ ngơi, tắm táp cho khỏe.
Tôi líu ríu đi theo sau dì mà đầu óc nghĩ vơ vẩn tùm lum. Ngoài cặp vú um um, tôi lại còn nhận ra thêm cái đít lồng bàn của thím mà phía sau lờ mờ chiếc quần lót, vỏn vẹn chỉ là một vạt vải bé lọt thỏm vào kẽ, trông tục phát sợ. Hai mông thím khi bước đi cũng nhún nha nhún nhẩy, đập vào mắt tôi tóe lửa.
Nếu không vì phép lịch sự và e dè về vai vế gia đình, chắc tôi đã bợ đại cặp mông thím mà xoa cho đỡ rạo rực. Thím mở cửa phòng rồi đứng chèn nói rong rỏng : đây là giang sơn riêng của anh, chú muốn anh được thoải mái để học hành cho giỏi, thỉnh thoảng thím sẽ vào xem cần dọn dẹp gọn ghẽ thì thím giúp, anh đừng ngại, cứ xem như ở nhà.
Nói các cụ đừng cười, thím giữ chẹt lối đi, nên khi bước vào chỉ sợ quơ vai hay cánh tay đụng phải cặp vú hộ pháp của thím thì chết. Khốn nỗi cái xách tay to đùng làm tôi không sao co khép gọn cánh tay, thành ra khi lướt qua, tôi có cảm tưởng dường như có cạ vào vào vú thím cũng nên.
Được cái, không nghe thím cự nự mà trái lại thím còn khen : anh nhớn tướng, chắc là nhiều bồ bịch lắm nhỉ. Tôi thẹn chín người, mặt đỏ rần như vừa chuốc cốc rượu mạnh, vậy thím nào đã buông tha còn trêu chọc thêm : gớm, vừa nói đã ra vẻ thẹn thùng, chứ tay đôi với gái là anh nhanh như chớp.
Thú thật tự nãy giờ tôi đã xẩu mình nặng. Nếu không có cái sịp chặn chặt chịa chắc cu tôi đã ngỏng lên, nhưng trước sự tiếp xúc mới mẻ đầu tiên khiến tôi không dám để vương đọng ý nghĩ hắc ám, cứ phải nuốt ực ực nước miếng cho hạ hỏa.
Cuối cùng thím cũng tha cho tôi : anh làm gì thì làm đi, dì xuống lo cơm. Mệt thì ngồi chơi, quần áo để ăn xong thím sẽ lên phụ sắp vào các ngăn kéo cho anh tươm tất. Không hiểu sao tôi nghe thím nói mà lại dễ dãi phú thác hết cho thím, nên vứt mình nằm ệch ra giường.
Cái nêm dầy nhún mạnh, đưa tôi vào cõi đê mê, miệng tôi nói buột ra : vú với mớm, trông ngon lành muốn nhễu nước miếng. Vô thức hai bàn tay đang đặt trên nệm tự động xun xoe hai ngón cái và ngón trỏ, như đang vê vê một viên bi tròn tròn.
Tôi bị lôi cuốn nên vê miết, giật mình nháo nhác nhìn quanh, chỉ sợ thím bất chợt nhìn thấy. Vì cái ý thức hung hăng cho tôi nhận ra tôi đang tưởng tượng cặp vú thím và đang xe xe nơi hai cái núm hồng hồng.
Ác nữa là thằng quỷ con trong quần tôi cũng ngo ngoe phản kháng. Nó định bung ra khỏi cái sịp đang kềm giữ chịt nó nên tôi cắn răng chịu đựng thì thấy nó tức tức từ hai hòn đến cái gậy con con. Chưa khi nào tôi có cảm giác như thế, nghĩ vẩn nghĩ vơ cho là tại thím để hớ hênh vú mớm mà thằng nhóc đổ đốn ra như vậy.
Và rồi tôi ngủ thiếp đi. Đến khi thần thức nghe léo nhéo có ai gọi, mở choàng mắt thì thấy thím đang nằm đè lên người tôi. Tôi bẽn lẽn nằm im không dám cục cựa. Thím hồn nhiên chê trách : gớm con giai con nứa mà ngủ khiếp, có bọn cướp vào ôm quẳng cũng chả hay.
Thím bô lô ba la miệng dẻo quẹo. Đã thế còn đẩy đưa cả khoảng ngực như cánh phản trề trề trên người tôi. Khốn nỗi giờ đã có tôi rành rành vậy mà thím có choàng thêm cái áo nịt để, cặp vú đỡ lộ liễu, tôi nghĩ hay là bà muốn thử thách hoặc dồn ép tôi chăng.
Tôi gồng hai tay như người dỡ đòn, miệng rối rít thưa : thím doãi ra cho con ngồi dậy. Tôi giả lơ giục : ta đi ăn cơm. Nhưng thím cứ đù đưa ôm tôi trong vòng tay, nhún nhẩy phần ngực, tôi cảm thấy hai vú bị đè bẹp dí, lần xần lăn lộn, làm da tôi nổi gai lên.