Bà giám đốc dâm đãng - Phần 20
Chi suy nghĩ suốt cả buổi chiều nay, nàng đứng ngồi không yên trong văn phòng của mình. Không phải vì nàng tiếc món tiền khổng lồ buổi sáng đưa cho Dũng để đổi lại những tấm hình và đoạn phim ô nhục của nàng mà vì nàng nghĩ mãi cũng không sao lý giải được là hành động của Dũng. Chi trước nay luôn đối với hắn bằng một tấm chân tình vậy mà cái nàng nhận lại được từ gã chỉ là sự lợi dụng vật chất và xác thịt. Từ nhỏ, Chi luôn luôn có một suy nghĩ rất đơn giản và ngây thơ, nàng hiểu rằng cuộc đời này đầy những lừa lọc và đê tiện song Chi nghĩ chỉ cần mình sống tốt, sống thành thật với mọi người thì dù họ có xấu xa đến đâu cũng sẽ không nỡ làm hại nàng.
Chi cầm lấy cốc nước rồi uống từng ngụm chậm rãi. Nàng thừa nhận cái suy nghĩ ấy của mình có lẽ là sai lầm, có lẽ giờ đây người ta chỉ còn coi trọng có đồng tiền và chỉ sống vì những tờ giấy bạc mà thôi. Chi đã mất mát quá nhiều từ mối quan hệ với Dũng mà có lẽ số tiền sáng nay hắn lấy đi của nàng chỉ là phần nhỏ bé nhất của những gì nàng đã mất. Cái mất quá lớn không thể nào có thể bù đắp được với Chi vào lúc này là sự tổn thương về tinh thần và tình cảm, làm sao nàng có thể quên được chuyện mình bị lợi dụng và bóc lột thậm tệ về xác thịt suốt một quãng thời gian dài vừa qua.
Nàng quá tin tưởng Dũng, giao phó cho hắn tấm thân ngọc nõn nà của mình mà không một chút đắn đo hay tính toán. Với Chi, nàng nghĩ một người đàn bà luôn phải có trách nhiệm dâng hiến cái mà mình có cho người đàn ông. Chi đã phải dùng chính thân thể mình, dùng chính lồn mình để trả giá cho bài học mà nàng nhận được về sự mù quáng và ngộ nhận của tình cảm. Chi hiểu mình vẫn luôn dành trọn vẹn trái tim của mình cho Hoàng và nàng nàng cảm thấy yêu gần như tôn thờ hắn hơn khi nàng biết được sự thật về chàng.
Chi mới nhận được mail của Phượng gửi về từ Pháp, một bức thư điện tử rất dài. Phượng xin lỗi nàng về những gì bà ta đã làm, bà ta tiếc vì đã không thể gặp mặt trực tiếp hay gửi cho nàng một lá thư viết tay thay vì một lá thư điện tử. Nhưng lá thư ấy Phượng viết cho nàng không phải chỉ để chờ đợi ở Chi một sự thứ lỗi mà để giúp nàng hiểu rõ về tấm chân tình của một người đàn ông hết mực vì nàng. Phượng mong muốn Chi đem lại hạnh phúc đích thực cho Hoàng và cùng hắn làm thành một gia đình. Chưa đọc được hết bức thư mà mắt Chi đã mờ đục đi vì nước mắt ướt át quanh mi, nàng chưa bao giờ có thể ngờ vì mình mà Hoàng lại có thể hy sinh to lớn đến như thế.
Vậy mà nàng đã trách Hoàng, đã trách hắn tại sao không hiểu được tình cảm mà nàng dành cho hắn, nàng chưa bao giờ thổ lộ lòng mình nhưng một người thông minh và tinh tế như hắn lẽ nào không hiểu những cử chỉ và lời nói tràn đầy yêu thương của nàng. Chi hối hận mình trách lầm Hoàng bao nhiêu thì nàng càng khao khát muốn được bù đắp cho hắn bấy nhiêu, đáp lại những gì hắn đã vì nàng.
Nhưng Chi sợ, Chi sợ liệu hắn có thể giang tay đón nhận một người đàn bà như nàng không, một tấm thân đã phải trải qua biết bao lần vùi dập bởi những gã đàn ông khác. Có gã nàng tự nguyện trao thân, có gã cưỡng bức ép buộc thậm chí cưỡng hiếp nàng nhưng đau đớn nhất vẫn là những lần nàng ngây thơ trao gửi thân thể, trao gửi cái lỗ thầm kín mà nàng có nghĩa vụ phải giữ gìn cho Dũng để gã mặc tình thỏa mãn. Nàng giờ đã trở nên nhớp nhúa như thế liệu có còn xứng đáng với Hoàng hay không, tại sao nàng không trao gửi tấm thân cho hắn từ khi xưa, tại sao, tại sao…
Đầu óc Chi như muốn nổ tung vì những câu hỏi tại sao thì đột ngột có tiếng gõ cửa, nàng vội vàng lấy tay áo quệt dòng nước mắt đang nhạt nhòa rồi cố giữ vẻ điềm nhiên của một bà chủ lớn. Thực ra thì Chi chả cần thiết phải làm như vậy, người bước vào chẳng phải ai xa lạ, là Hoàng. Chi không ngạc nhiên khi không thấy cô thư ký của nàng bước vào cùng vì cô ta cũng biết Hoàng và hắn chẳng phải là một vị khách xa lạ với chốn này.
Nhưng có điều làm Chi bất ngờ vì hắn không đi tay không mà lề mề mang theo một chiếc túi du lịch, giống chiếc túi sáng nay Chi giao cho Dũng. Hoàng đặt chiếc túi lên bàn làm việc của Chi, hắn kéo khóa túi với một nụ cười chiến thắng. Hoàng làm cho Chi còn ngạc nhiên hơn lúc ban đầu gấp bội, trong túi, những cọc giấy bạc mới tinh vẫn nằm thẳng tắp y như lúc Chi đặt vào buổi sáng, chắc chắn không thể nghi ngờ đây chính là cái túi tiền của Chi.
– Anh Hoàng, anh… anh làm gì vậy. Sao nó lại nằm trong tay anh thế này.
Chi hỏi mà nàng vẫn không tránh khỏi sự lắp bắp bối rối đến lạ lùng.
– Anh không thể nào có cái túi này được, cái túi này là chính tay em giao cho…
Hoàng đặt ngón tay trỏ lên môi Chi ra hiệu cho nàng im lặng, Chi đối diện Hoàng, mặt đối mặt trong một khoảng cách tưởng chừng như không thể nào gần gũi hơn được nữa. Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, cử chỉ hành động chính là của Hoàng mà Chi đã từng biết, đã từng ngây ngất. Nàng đã mong chờ biết bao, đã từng ao ước không biết bao lần cơ hội để gặp lại nụ cười ngang tàn và lãng tử ấy của Hoàng, mọi thứ đang xảy ra quá nhanh chóng và đột ngột với Chi.
– Đừng hỏi anh điều gì nhé. Anh chỉ có thể kể cho em nghe một câu chuyện thôi em có muốn nghe không.
Hoàng nheo mắt với Chi trong lúc nàng chẳng biết làm gì hơn là bẽn lẽn gật đầu. Nàng chăm chú nghe Hoàng nói như một cô công chúa nhỏ bé đang nghe bà vú già kể một câu chuyện cổ tích. Đôi mắt to tròn của nàng không rời khỏi khuôn mắt mà nàng vẫn ngóng chờ bao lâu nay.
Hoàng bắt đầu một cách chậm rãi như muốn khiến cho sự tò mò của Chi càng tăng thêm:
– Có một anh chàng yêu tha thiết một cô gái, anh ta đã muốn thổ lộ không biết bao nhiêu lần nhưng ngốc nghếch không nói nổi. Anh ta có việc phải đi xa cô gái một thời gian dài, thời gian ấy khiến cho anh ta hiểu rằng anh ta không thể nào sống thiếu cô gái được. May mắn là khi anh ta trở về, anh ta cướp lại được một số tiền lớn từ tay một thằng ăn cắp anh ta tình cờ gặp trên đường. Tình cờ đó lại chính là số tiền cô gái sơ ý để mất. Số tiền ấy quá lớn cả đời anh ta chưa được sở hữu bao giờ, nhờ nó mà anh ta dám đến gặp lại cô gái.
Hoàng nghỉ một lát, hít một hơi dài rồi lại nháy mắt với Chi một cái nữa trêu chọc nàng.
– Có điều anh ta không biết là cô gái có chịu nhận lại số tiền và đón nhận tình cảm của anh ta hay không. Anh ta băn khoăn…
Hoàng không kể được tiếp nữa, không phải vì hắn không có gì để kể mà vì môi của hắn đã bị một cặp môi khác áp chặt vào không thể nào cất được lời nói nữa. Chi ôm lấy hắn, mà cũng không biết là nàng ôm lấy hắn hay là hắn tự nguyện đón lấy thân hình của nàng. Cả hai ôm chầm lấy nhau và trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng nhất của đời mình, trong yên lặng, sự im lặng bất diệt của tình yêu. Hai cặp môi chỉ chịu dời nhau vì tiếng lạch cạch mơ hồ nào đó vô duyên vọng lại từ phía xa, nhưng ánh mắt cả hai đã chan chứa tình yêu. Hoàng chăm chú nhìn xuống đôi má ửng hồng vì hạnh phúc của Chi, cười tủm tỉm:
– Em không cho anh kể chuyện cho em nghe nữa à.
– Không, em không cần.
Chi trả lời hắn kèm theo một cái véo rất đâu vào sường như để trả thù sự châm chọc nãy giờ Hoàng dành cho nàng.
– Em không cần anh kể bây giờ vì em còn cả cuộc đời phía trước để nghe anh kể. Anh phải hứa ngày nào cũng phải kể cho em nghe một câu chuyện đấy nhé.
– Anh hứa, anh sẽ kể cho em nghe hàng ngày cho đến lúc em trở thành một bà già da dẻ nhăn nheo, tai lại bị nghễnh ngãng không nghe được gì được không.
– Ghét quá.
Chi tát yêu lên má người đàn ông của đời mình. Nhưng chợt những lo lắng và tự ti lại trở về, Chi bỗng đột nhiên nức nở rồi gục vào bờ vai Hoàng, nước mắt nàng ướt đẫm chiếc áo hắn. Chi nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, nàng định nói ra hết những ưu tư của lòng mình thì Hoàng đã hiểu:
– Anh biết em nghĩ gì, đừng nghĩ về những gì đã qua nữa, chúng mình chỉ nghĩ về tương lai được không Chi. Em đang nghĩ ngợi những thứ vớ vẩn mà quên mất điều quan trọng nhất là chúng mình yêu nhau, chỉ thế là đủ Chi à.
– Mang em đi thật xa khỏi nơi này Hoàng nhé, em không muốn tiếp tục nữa đâu.
– Anh không thể, em thuộc về chỗ này, thuộc về chiếc ghế giám đốc mà em đang ngồi. Đó là cuộc sống của em, và anh sẽ luôn đi bên em, mãi mãi. Em không thể chạy trốn được vì chính công việc em đang làm đã thành máu thịt của em rồi. Nhưng… nhưng anh có thể bắt cóc bà giám đốc khỏi công ty một tuần, điều này thì không hề gì. Chúng mình sẽ đi xa nghỉ ngơi để em quên hết và vui vẻ trở lại được không.
Hoàng đột nhiên rút từ túi ra hai chiếc vé máy bay, một chuyến du lịch đến đảo Hawaii và chỉ có nàng và hắn. Chi sung sướng tột cùng ôm choàng lấy cổ Hoàng, hôn lên khuôn mặt, đôi môi thân thương. Tất cả đều đã lùi vào dĩ vãng, chỉ còn lại tình yêu của hai người. Sáng hôm sau trên tờ báo tin tức, ở trang cuối cùng và chiếm một góc nhỏ xíu của trang báo, người ta đọc thấy một tin.
Một người đàn ông lái xe trong tình trạng say rượu và đã đâm ô tô xuống rìa đường cao tốc. Người đàn ông chết tại chỗ, không có người thân nào đến tìm nên buộc lòng cảnh sát phải đăng báo. Nào có ai biết được chuyện trước khi chết anh ta đã bị Hoàng chuốc rượu say mềm.
…
– Anh quay người lại kỳ lưng cho em được không, người cả hai đứa dính toàn cái thứ nước quái gở của anh đấy, còn không chịu để em tắm cho à. Ghét ghê, bảo vào tắm chung mà chả giúp gì được người ta, đã thế lại cứ nhìn chòng chọc vào chỗ “ấy” của người ta như muốn ăn tươi nuốt sống ý chứ.
– Hì hì, đúng là anh muốn ăn thịt em đấy anh đói quá sắp chết đây này. Cho anh… làm thêm một cái nữa nhé. Dạng rộng chân ra một chút nữa đi em.
– Nào nào, anh làm cái gì thế này, tha cho em đi, bụng em cũng đói rỗng không rồi làm gì còn đủ sức để chiều anh cho anh địt thêm nữa. Mà anh chơi em mấy lần cả đêm hôm qua chưa chán hay sao mà bây giờ còn đòi nữa. Chưa chính thức lấy nhau mà anh đã hành em thế này rồi thì em làm sao chịu được.
Chi nói với Hoàng, nàng té nước vào mặt hắn đùa nghịch trong chiếc bồn tắm cùng Hoàng như hai đứa trẻ đang chơi một trò chơi.
– Này nhé, em bỏ cái kiểu châm chọc ấy đi nhé, chính em cũng thích thú chứ có phải mỗi mình anh đâu. Đêm qua em la hét như sắp bị cắt tiết ấy, sướng thì hét cũng vừa vừa thôi chứ.
Hoàng nói xong thì cứ nguyên cả người trần truồng nhảy ra khỏi bồn tắm, hắn thừa khôn ngoan để chạy trốn khỏi những móng tay sắc nhọn của Chi đang đòi cào cấu trả thù.
– Thôi đừng đùa nữa, anh thích thì lại đây em chịu chiều anh nốt một lần này nữa thôi đấy. Làm nhanh đi để còn ăn sáng, ăn xong em còn muốn ra biển chơi nữa cơ.
Chi phụng phịu ra vẻ dỗi hờn trước khi nàng chống hai tay vào tường gạch men trong phòng tắm, cởi truồng, chổng mông về phía Hoàng, hơi cúi thấp người xuống. Phía sau mông nàng hơi ưỡn cao đón chờ Hoàng, cả hai lại làm tình với nhau một cách say mê theo kiểu hoang dại nhất. Dường như đây là lúc mà cả Hoàng và Chi đều muốn trao cho nhau những trái ngọt của cuộc đời, cả hai đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ để có thể đến được với nhau, để có nhau trọn vẹn như ngày hôm nay. Cuộc đời họ như một câu chuyện cổ tích, và cổ tích thì luôn là một câu chuyện có hậu.
Biển buổi sớm hoàn toàn vắng vẻ, bãi cát mịn trải dài, trên cát có rất nhiều lỗ nhỏ li ti do những con dã tràng miệt mài cả đêm tạo thành, giống như đêm qua có hai kẻ miệt mài truy hoan trong niềm hạnh phúc vô bờ. Hai kẻ ấy giờ đang sóng đôi, Hoàng quàng tay mình qua eo Chi để nàng vừa đi vừa dựa vào người mình, cả hai cùng cất bước chân trần trên bãi cát. Gió biển buổi sớm thổi lồng lộng, ánh nắng buổi bình minh màu hồng nhạt như muốn làm nền cho hai kẻ yêu nhau. Cả đất trời, biển cả và con người dường như mới được lột xác, đẹp đẽ, tươi mới và tinh khôi.