Ảo Tưởng Sinh Ra Từ Thực Tại - Chương 38
- Home
- Ảo Tưởng Sinh Ra Từ Thực Tại
- Chương 38 - Giới hạn, Cảm xúc nứt vỡ, mảnh cảm xúc không chọn vẹn
Hoạt động mãi ở một tư thế cũng mỏi cho nên Tuấn bảo Evry chổng mông lên.
“Hừ…hừ….ự…..ự…..ựhmm…..”
Nhóp….nhóp….nhóp……bặc…bặc……….b…..ạch……..
“Sướng quá nàng ạ!!… ta không thể… dừng lại..!!” Tuấn nắm lấy eo Evry và ra sức hoạt động.
Không gian chỉ có tiếng thịt vỗ vào thịt rất mạnh bạo, những tiếng rên đứt quãng từ người phụ nữ cùng với tiếng rên hừ hừ của người đàn ông…Và cả những tiếng động khác đã làm lên một bản nhạc hoàn hảo…
Dưới bầu trời đêm se se lạnh, Tuấn nằm trên vai của bức tượng vàng và cứ nhìn đăm đăm vào bầu trời đêm kia… Những vì tinh tú sáng lấp lánh! Những làn gió nhẹ mang theo hơi lạnh chạm vào da thịt Tuấn,,, em gái hắn đang phải nằm trong phong ấn dưới bệ đá này, lạnh lẽo, cô quạnh, tối tăm…..
Trong tiềm thức Tuấn lại có gì đó mới xuất hiện, Tuấn buồn ngủ…Mi mắt khép lại…
Sau vài giây Tuấn lại mở mắt ra nhưng có gì đó khác lạ. Nó vui tươi nhí nhảnh như một đứa con gái chứ không giống trước đây.. Lạnh lùng, đăm chiêu,…
Tuấn chớp mắt vài cái rồi nhìn quanh sau đó gào khóc!
“Huhuhu….cứu tôi với….HUHUHUHU………hợ…hợ!!!…”
Tuấn khóc nấc cả lên, giữa đêm khóc ở chốn này có mà ma biết, Tuấn đã không còn còn là Tuấn nữa, để bù đắp cho cho sự buồn chán, bứt rứt và đau khổ… Một nhân cách mới đã hình thành lên, nhân cách đó mang theo sự vui tươi hồn nhiên của một đứa con gái mộng mơ, Nhân cách mang tên: Hương Ly.
Ba nhân cách cùng tồn tại trong cơ thể Tuấn và thay nhau điều khiển cơ thể, Mỗi một nhân cách nổi lên thì những nhân cách khác lại lặn đi…và nhân cách hùng mạnh nhất – Vô diện có thể tự chọn lúc nào nổi lên và lúc nào lặn đi chứ không như các nhân cách khác hoàn toàn bị động trong việc xuất hiện…
Đang là nửa đêm nên dù Tuấn! mà chính xác hơn thì Hương Ly dù khóc to thế nào thì cũng không ai biết mà dù biết thì cũng chả làm gì được vì Hương Ly đang nằm trên vai của bức tượng, tức là khoảng 80 mét tính từ đất lên…
Nhân cách mới của Tuấn tên là Hương Ly này hoàn toàn không biết chút gì về Linh lực cả, chỉ giống như một người bình thường không hơn không kém.
Gào khóc một hồi thì cũng khản tiếng nên Ly ho sặc sụa mấy tiếng, bỗng dưới đất có tiếng bước chân.
Kịch…kịch….kịch…..
Tiếng bước chân nghe không giống tiếng bước của con người chút nào, Ly im lặng nhìn xuống dưới và hồi hộp tim đập thình thịch.
Trời tối nên Ly chả nhìn thấy gì, lúc đó thì một giọng rôbôt vang lên… “Chủ nhân! ngươi khóc gì đó? sao lại leo lên đó?…”
Là Autobots thấy tiếng động nên đến đây xem thử và phát hiện Tuấn đang khóc trên cao.
Ly nhìn quanh thì chả thấy ai. “Rôbốt gọi tôi là chủ nhân à?” Ly hỏi.
Autobots ngạc nhiên “Chủ nhân sao vậy! ta thấy ngươi rất lạ đó!”
“Nó gọi mình là chủ nhân à?…” Ly tự hỏi.
“Cứu tôi với rôbốt ơi?!…” Ly hô vọng xuống.
“Hửm!…Chủ nhân sao vậy nhỉ? không giống như đang đùa…!” Autobots gãi đầu khó hiểu.
“Cứu tôi đi mà rôbốt! tôi xin cậu đấy!!” Ly van xin.
“Lạ lắm rồi nha! chẳng phải chủ nhân biết bay sao, sao không bay xuống đây!!”
“Tôi biết bay á! cậu đùa à? con người thì sao biết bay!”
Autobot hỏi vặn “Thế ngươi lên đó bằng cách gì vậy chủ nhân?”
“Tôi…tôi không biết!!” Ly hoang mang đáp.
“Đưa xuống đất đã rồi nói sau!” Hai bên chân Autobots biến thêm ra hai cái động cơ như động cơ tên lửa rồi… Phùn….Phùn….
Autobots bay lên rồi tóm lấy Ly rồi đưa xuống đất,
Kịch…kịch…
Autobots chạm đất và đặt Ly xuống đất sau đó hỏi “Giờ chủ nhân giải thích xem chuyện này là như nào đi!…”
“Tôi có biết gì đâu để giải thích chứ! ”
Autobots càng khó hiểu hơn nhưng với trí tuệ mấy trăm năm tích trữ thì Autobots cũng nhận ra Tuấn đã bị gì đó nên cũng không hỏi gì nữa và đưa Tuấn về nhà chính.
Vừa hạ xuống nhà chính Ly mới hoàn hồn vì khi nãy bị Autobot nắm lấy rồi bay đi.
“Chủ nhân vào ngủ đi rồi mai chúng ta nói chuyện sau!” Autobot trỏ ngón tay vào nhà chính.
“Vào căn nhà à không!! vào cái lâu đài này á!!” Ly há hốc mồm.
“Chủ nhân xây dựng ra nó mà, không nhận ra sao?…”
“Tôi…tôi…xây…xây nó á!!..!!!.!!!!” Ly càng ngạc nhiên hơn.
“Ngươi thực có bệnh rồi đó, đến thứ tự tay làm ra cũng không nhớ! thôi đi ngủ đi, đến thẳng tầng 7 và tìm cái cánh cửa màu vàng có một viên ngọc phát sáng, đó là phòng của ngươi, chủ nhân!” Autobot nói hết thì lại chạy đi mất.
Ly hồi hộp bước vào nhà và tìm đến đúng tầng 7 rồi thấy có một căn phòng mà cánh cửa bằng màu vàng sáng, một viên ngọc đính trên đó lóe sáng lung linh. Đến trước cửa phòng Ly không biết mở cửa bằng cách nào khi không có chìa khóa thì bỗng nhiên cửa bật mở, Ly chầm chậm bước vào, khi đi qua cánh cửa miệng Ly muốn rớt, mắt mở to hết cỡ…
Trong căn phòng toàn những thứ máy móc tối tân hiện đại, có kiếm có đao, súng ống đạn dược treo đầy trên tường. Ly không biết rằng đó toàn là vũ khí cấp thánh bảo trở lên và Nhân cách Tuấn Kamê đã phải lục nguyên liệu khắp thế giới để làm ra được chúng. Hai khẩu súng thánh bảo hạ cấp, một con dao và một thanh kiếm đều là thánh bảo trung cấp, một cái quạt thánh bảo cao cấp và hơn 10 cái thánh bảo chưa hoàn thiện. Quả là một gia tài khổng lồ, Đại gia toàn chơi Thánh bả[email protected][email protected]
Đi vào sâu hơn trong căn phòng Ly thấy cái giường ngủ hình tròn to bằng cái bể bơi, chăn gối đệm xanh hồng đỏ tím vàng da cam lục lam chàm các kiểu. Ly cởi đồ ra thì phát hiện mình không mặc áo ngực nên xấu hổ mặc lại áo và leo lên giường.
“Ngủ đã!.. có gì mai tính sau!!” Ngáp một cái dài Ly chìm ngay vào giấc ngủ, đồng hồ đã chỉ 1 giờ 59 phút…
****
“oáp…!!! haiz….” Một sinh vật có đầu giống con mèo và cái thân người ngáp ngủ một cái rất dài. Hắn ngáp xong thì lại mệt mỏi ngáp tiếp một cái nữa rồi mới lên tiếng “Vados! ta đói quá…!”
Sau tiếng gọi thì trên bàn đã xuất hiện đầy thức ăn và đứng ngay cạnh là Vados, cô hầu gái của Thần hủy diệt vũ trụ thứ 6 – Kathur!
Kathur cầm dĩa lên và đồ ăn trên bàn biến mất, cùng lúc Kathur đặt dĩa xuống, một tốc độ ăn siêu khủng khiếp của thần hủy diệt.
“Ngươi đã tìm ra hắn chưa? cái tên mà chim thần nói đến ấy, God…siu..siêu gì đó!!” Kathur nói.
“God Siêu Khí Lực thưa ngài! nhưng theo tôi tìm hiểu thì vẫn chưa có ai giống như lời nói của chim thần cả, chỉ có hai người mà tôi thấy giống nhất, một là Tướng quân của hành tinh Daxua nhưng đã chết – Katherine, hai là một người tên Tuấn đang sống ở một tiểu hành tinh ở phía đông vũ trụ thứ 6!… Nhưng cả hai đều có sức mạnh rất yếu nên không thể là God Siêu Khí lực được!…” Vados đáp, giọng trầm ấm mê người.
“Vậy sao?… hứ hừ hưmmm…” Kathur nằm ra giường rồi xỉa răng.
“Ngài có muốn tìm kiếm God Siêu Khí Lực nữa không?”
“Chắc con chim kia lại nói nhăng nói cuội rồi, không cần tìm nữa…!” Kathur vừa quáy mũi vừa nói. Vados đứng bên cạnh nở một nụ cười bí ẩn.
****
Trái Đất linh giới – Miền nam, Việt nam…
“Sao tìm lâu như vậy rồi mà vẫn không ra hắn!!! quân ăn hại!!” (Cập nhật chap mới liên tục tại Truyện vkl chấm cơm – http://truyen v k l.com) Một kẻ ngồi trên ngai vàng quát tháo đám thuộc hạ trong giận dữ. Linh lực cũng bùng phát trong cơn giận dữ làm không khí xáo động.
“Bệ hạ bớt giận! chúng thuộc hạ gần như đã lật tung cả Sài thành lên nhưng vẫn không thấy tin tức của Lý trầm kha đâu cả, Bắc bộ và trung bộ đều đã được tìm kiếm nhưng vẫn không tìm ra hắn, cứ như hắn bốc hơi khỏi thế gian rồi vậy!!” Một tên trong số đám thuộc hạ đáp.
Kẻ ngồi trên ngai vàng nghiến răng tức giận rồi gào lên “TÊN CHÓ MÁ!!! NGƯƠI TRỐN Ở ĐÂU???…”
Đám thuộc hạ đang quỳ ở dưới run rẩy sợ hãi trước áp lực trong cơn phẫn nộ của chúa tể. Vài tên thuộc hạ cấp Linh tướng đã không chịu nổi mà bay ngược ra sau miệng trào máu tươi. Mấy tên cấp cao hơn thì đang ra sức vận lực chống chọi lại cơn phẫn nộ của chúa tể. Ngay cả Đại điện cũng đang rung rinh sắp sập…
Một lúc sau áp lực dừng lại, tên bệ hạ quát “Lui hết ra!!”
Cả đám thuộc hạ nhanh chóng hành lễ và rút thật nhanh ra ngoài, tên hoàng thượng thì đang nghiến răng lẩm bẩm “Tao sẽ tìm ra mày!! chó má chó chết chó tóc dài,… Đủ mọi loại chó được tên hoàng thượng lôi ra chửi Trầm kha, hắn là Lý đại hùng – Kẻ mang nỗi hận Trầm kha đến tận xương tủy.
****
6 giờ sáng, Tuấn đang ngủ ngáy o o trên giường, trong tiềm thức Tuấn, Nhân cách Ly trở lại và một nhân cách khác lại được sinh ra và nổi lên. Nhân cách này bắt đầu kiểm soát cơ thể.
Tuấn bừng tỉnh, ánh mắt không như bình thường mà có nét oán hận cái gì đó.
Tự tay giam cầm em gái khiến Tuấn cắn rứt và tự hận bản thân, đó là lúc hình thành thêm một nhân cách mới, nhân cách mang theo Nỗi Hận!
Hận Trời đất, hận con người, hận bản thân, hận tất cả,… Đó là thứ mà nhân cách Hận có. Nhân cách hận chỉ có một cái tên duy nhất và ngắn gọn – Hit.
Từ từ ngồi dậy, Hit nhìn quanh căn phòng rồi nghĩ thầm. “Thằng nào bày mấy cái gươm kiếm kia vậy? Ta hận!”
Rồi một chiêu được tung ra, thánh bảo đang treo văng tung tóe xuống sàn, Hit không thèm liếc chúng mà cứ thế đi ra khỏi phòng.
Nhẩy từ tầng bảy xuống sân rồi Hit phá tan nát cái con rồng xây bằng đá ngay giữa sân vì một lí do đơn giản,… là Hận!
Autobot nghe tiếng động nên phóng ra thì thấy Tuấn nên cất tiếng hỏi “Chủ nhân! ngươi lại bị sao nữa vậy?”
“Sao là sao? Ta hận!…” Hit trỏ tay về phía Autobot và một mũi giáo sắc bén hình thành từ phong hệ bắn thẳng đến .
Tuy mũi giáo vô hình nhưng Autobot không phải rôbốt bình thường mà là Siêu rôbốt Người máy biến hình siêu đẳng nên mũi giáo bị cánh tay của Autobot đánh tan.
“Autobot nhìn thẳng vào Tuấn và phát hiện Tuấn bây giờ không giống như hôm qua nữa mà lại giống một người khác,…
Nhìn một lúc và phân tích thì nhận ra!! Autobot đã nhận ra Tuấn bị gì rồi!! Đó là chứng “Đa nhân cách!!” Autobot dám chắc đến 99,99% Tuấn bị chứng đa nhân cách này!!… Lắc đầu Autobot nói một câu và bỏ đi “Ngươi đã không còn là ngươi, Chủ nhân!”
Hết Siêu Chapter 38.
.
.