Ảo Tưởng Sinh Ra Từ Thực Tại - Chương 34: Làm bạn với diêm vương.
Nơi này là địa ngục ư? chẳng khác trái đất là mấy!…mà ông diêm vương đó nhìn cũng thật bảnh trai, lên trần gian chắc cũng khiến không ít bà cô mê mệt…” Nhi đi cạnh bờ sông vừa nghĩ vu vơ.
Nhi đi dọc bên bờ sông, mặt sông lăn tăn vì một làn gió mát rượi thổi đến. “Sao lại có gió nhỉ? người ta nói địa ngục ở sâu trong đất mà!!”
Nhi cuốc bộ một lát rồi ngửa mặt lên hét to vào bầu trời rộng lớn “Ôi buồn chết mất!! chả có ai để trò chuyện chả có gì để chơi cả!!” Giờ Nhi đã thấm cái địa ngục này rồi. Thứ tấn đáng sợ nhất là cô đơn…
Nhi bay luôn khỏi nơi đó và về chính điện của âm phủ, ít ra tại đây cũng còn có người để mà nói chuyện cho đỡ chán chứ cứ đợi ở chỗ cổng địa ngục thì chưa đến 9 ngày chắc Nhi cũng bị điên hoặc chết buồn rồi!
Tên lính khi nãy đưa Nhi đến cổng địa ngục thấy Nhi quay lại liền quát “Cô quay lại làm gì? bảo đợi ở đó cơ mà!!”
“Ở đó buồn chán lắm, em chịu không nổi! đến đây còn được nói chuyện với mọi người, vậy sẽ vui hơn! mà ở đó không có đồ ăn thì em đói chết mất nên đến đây, vừa vui vẻ lại không lo chết đói hihi…!!”
“Cần gì ăn, đã ở địa ngục là coi như là bất tử rồi! còn buồn thì kệ cô thôi, ai bảo xuống đây rồi còn than!”
“Em muốn xuống đây chắc, chẳng qua em không nhớ nổi thứ gì đã đưa em xuống đây nữa!”
“Chuyện gì ồn ào thế Mocxi?” Giọng của diêm vương trong chính điện vọng ra.
“Dạ cô gái mà còn sống ấy ạ! thuộc hạ đã đưa cô ta đến cổng địa ngục và bảo đợi ở đó nhưng giờ cô ta quay lại và nói là buồn chán và muốn ở đây cho đến khi cổng địa ngục mở!”
“Buồn cượi thậc! tên là Mocxi chứ…!” Nhi cười thầm.
Giọng diêm vương lại vọng ra “Ta đến đó cũng còn buồn sắp chết nói gì cô ta, thôi cứ cho cô ta ở đây, bảo cô ta vào đây giúp ta chút…!”
“Ngài diêm vương gọi cô kìa, đi vào đi!” Mocxi nói với Nhi.
“Bye anh nhá!! híhí..!” Nhi chạy thẳng vào trong để lại ánh mắt ngơ ngác của anh lính gác Mocxi.
“Nụ cười ấy……đẹp quá!
Đôi mắt ấy….long lanh quá!
Khuôn mặt ấy…..Không!! Mình làm gì được tơ tưởng tới cô ta chứ, hai thân phận khác nhau sẽ không đến được với nhau, mình là người của âm phủ cô gái đó là người trên trần gian. Tỉnh táo lại nào không được để sắc đẹp làm cho lung lay!!” Mocxi vỗ đầu mình mấy cái.
Nhi lăng xăng chạy vào đứng cạnh Diêm vương rồi hỏi “Ngài gọi con làm gì dợ?”
“Chỗ ta đang tạm thời thiếu người, ngươi có thể giúp ta mấy việc lặt vặt được không, dù sao thì từ giờ đến khi cổng địa ngục này mở thì cũng còn mấy ngày nữa, ngươi làm việc thì cũng không buồn chán! nếu muốn ta có thể trả công cho ngươi bằng tuổi thọ…” Diêm vương vừa nói vừa xem một đống sổ sách.
“Dạ được nhưng con không cần trả công đâu hihi!”
“Ngoan lắm! bây giờ cầm đống sổ sách này đi đến căn phòng bên trong kia, trong đấy sẽ có người tiếp nhận!” Diêm vương nói.
“Vâng!” Nhi bê đống sách rồi đi vào trong căn phòng đó, trong phòng có một người đang ngồi trông coi, nhi thấy ông ta thì lên tiếng “Ngài diêm vương bảo con mang sổ sách đến!…”
“Cứ để ở trên bàn đi, ta sẽ sắp xếp sau!…” Người đàn ông da ngăm đen ngồi trong phòng nói.
Nhi đặt đống sổ sách trên bàn và đi ra khỏi phòng. Đứng cạnh ngài diêm vương nghe ông ấy phán xét các người đã chết.
Đọc xong một quyển sách ghi về một người đàn ông ở dưới, diêm vương đập bàn quát “Tên này là tên bất hiếu!! đánh cha ngược đãi mẹ, khinh thường người khác tính tình tà đạo gian dối không ngay thẳng, mau giải hắn đến Huyết trì địa ngục cho hắn nếm mùi khổ đau trong bể máu!!”
Lập tức tên đàn ông bị hai tên lính bịp mồm kéo đi đến Huyết trì địa ngục chịu hình phạt.
Đến một người phụ nữ diêm vương xem xong sách ghi chép về ả rồi tức giận nói “Lập tức giải ả đến Đao sơn địa ngục cho ả nếm thử cảm giác vạn đao xuyên thể!! ả khinh thường thần linh và sát sinh rất nhiều sinh linh vô tội, mau giải đi!!…”
Hai tên lính lại giải người phụ nữ đến Đao sơn địa ngục chịu hình phạt.
Xử thêm mấy người nữa thì hết không còn ai nên diêm vương mới rảnh mà trò chuyện với Nhi.
“Ngươi tên gì?” Diêm vương hỏi.
“Con tên Nhi còn ngài?” Nhi hỏi lại.
“Hôhôhô…trước giờ chưa có ai dám hỏi tên ta đâu nhưng dù sao ngươi cũng dễ thương nên ta nói vậy, Ta là Tần Quảng Vương! cai quản Nhất điện diêm vương này và quản lí lý sổ sách ghi chép tuổi thọ của con người và tất cả việc lành dữ của cõi U Minh. Nhất điện này nằm ở bên dưới tầng đá ngầm đáy biển, nằm về hướng Tây của hắc lộ Suối Vàng, tức đường Hoàng Tuyền.” Diêm vương cười đáp.
“Ngài cai quản cả địa ngục cơ à, như thế chắc mệt lắm!”
“Không! ta chỉ cai quản Thập nhất điện này thôi, còn chín điện Diêm vương nữa là do các Diêm vương khác cai quản, bọn ta là Thập điện diêm vương cai quản một nửa địa ngục, nửa còn lại là của Satan nhưng hắn đã bị chúa Jesus đày xuống tầng sâu nhất của địa ngục này rồi!”
“Satan là chúa quỷ đúng không ạ? mà chỉ có một cổng để vào và ra khỏi đây thôi sao?” Nhi hỏi.
“Đúng! qua con sông đằng trước kia là lãnh thổ của chúng đấy, tuy cùng chung một địa ngục nhưng cổng thì lại riêng biệt, tức là bên Satan có cổng riêng, bọn ta có cổng riêng, và bọn ta làm việc cho ngọc hoàng, hắn từng làm việc chi chúa nhưng giờ đã phản bội…”
“Ừm! thế sao cổng địa ngục lại không thể mở ngay mà phải đợi vậy?”
“Vào tháng 7 âm lịch cổng địa ngục sẽ mở ra và ân xá cho các linh hồn về trần gian, cổng địa ngục sẽ mở trong ba mươi ngày và khi các linh hồn được xá tội về hết thì cổng địa ngục lại đóng lại, còn tại sao không thể mở ngay thì là vì muốn mở cổng thì cần phải đủ Thập Điện Diêm Vương bọn ta và phải theo cả ý chỉ của ngọc hoàng nữa, nếu ngọc hoàng không giáng chỉ ân xá cho vong nhân thì cổng địa ngục sẽ không được mở ra… 9 ngày nữa là đến rằm tháng bảy rồi nên ngươi cũng may mắn đó!”
Sau đó Diêm vương và Nhi chém gió các chuyện liên thuyên hết 9 ngày và cũng đến lúc rồi! Một người từ trên trời hạ xuống, ông ta nói “Thập điện diêm vương tiếp chỉ!”
Tất cả mười vị diêm vương quỳ xuống, mọi lính gác xung quanh cũng quỳ xuống,,, Nhi thấy vậy cũng quỳ xuống “Sao giống trong phim thế nhỉ?”
Người giao thánh chỉ của ngọc hoàng mở thánh chỉ ra và đọc…
“Phụng thiên thừa vận – Ngọc hoàng chiếu viết
Hôm nay 1-7 âm lịch, trẫm lệnh cho Thập điện diêm vương mở cổng địa ngục và ân xá cho tất cả các vong nhân đang bị giam cầm tại địa ngục…
Khâm thử!!”
“Chúng thần xin tiếp chỉ!” Mười vị diêm vương đồng thanh rồi nhận lấy thánh chỉ.
“Làm thôi!…” Tống đế vương nói, hắn là kẻ cai quản Tam điện.
Mười vị diêm vương đứng thành một hàng ngang và vận phép thuật ra… sau khi khua tay múa chân mấy cái thì Mười vị giơ thẳng tay lên trời, lập tức giữa không trung hiện ra một vòng xoáy khổng lồ và từ trung tâm của vòng xoáy một cái lỗ mở ra…lớn dần lớn dần cho đến khi nó to hết cỡ thì Mười vị diêm vương ngừng lại.
Tần Quảng Vương quay sang Nhi rồi nói “Ta rất vui vì mấy ngày qua ngươi đã cùng ta trò chuyện cùng ta, giờ cũng đến lúc ngươi phải về rồi… tạm biệt!!.
Sau khi ngươi chết chúng ta sẽ nói chuyện tiếp nhé!! bạn của ta… haha ha…!” Diêm vương cười hiền từ, bộ quần áo đen phất phơ trong gió.
“Tạm biệt ngài nhé!! hihi hẹn gặp lại sau khi con chết!” Nhi cười rạng rỡ.
Hắc bạch vô thường đứng ở bên cạnh nãy giờ tiến tới và đưa Nhi đi qua cổng địa ngục rồi về trần gian, các linh hồn cũng đang lũ lượt bay ra khỏi địa ngục.
Hết Chapter 34.