ANH HÀNG XÓM TỐT BỤNG - Chương 1.1
——————————————————-
Anh Mum lắc lắc cái đầu, rồi sau đó cũng ngại ngùng kéo lưng quần xuống: – Chị xem trym em bị mọc gì mà tự dưng em cứ bị ngứa với bị sưng quài!
Tôi nghe thế cũng tò mò dí mặt đến xem. Và cái thứ lồ lộ ra trước mặt đã làm tôi hết sức ngạc nhiên. Tôi nghĩ mẹ cũng thế. Tôi nghe tiếng bà nuốt nước miếng ực một cái (có lẽ ba tôi đã xa nhà quá lâu rồi). Anh hàng xóm thì cứ ngây ngô vuốt vuốt mấy sợi lông lún phún trên con cặc to tướng vừa dậy thì của mình. Tôi còn nhớ khi ấy tôi đã hiếu kỳ hỏi: – Sao trym anh Mum sưng to thế?!
Mẹ tôi cũng phì cười với câu hỏi của tôi. Rồi bà quay lại nhìn chằm chằm vào con cặc to tướng lủng lẳng của anh Mum. Ánh mắt bà ánh lên một sự dằn xé và do dự. Nhưng rồi cuối cùng bà cũng tiến tới, đưa tay nâng con cặc của anh lên xem. Tôi thấy cả mẹ và anh Mum đều khẽ rùng mình khi tiếp xúc với nhau. Sau một chút ngại ngùng lúng túng, mẹ tôi cầm con cặc lớn trong tay nâng niu qua lại như một thứ đồ chơi yêu thích. Mặt bà càng lúc càng cúi gần hơi. Hơi thở nóng hổi phả vào làm con cặc trẻ càng căng cứng. Một giọt nước chợt rỉ ra ở đầu cặc. Chợt một tiếng rên khẽ phát ra từ miệng anh Mum, làm cả mẹ và tôi đều giật mình. Tôi thì cứ tưởng anh rên vì đau nên nhanh mồm hỏi: – Anh có đau không?
Anh Mum lắc lắc đầu. Chợt mẹ tôi quay qua bảo tôi:
– Anh Mum không sao đâu. Tí hôm nay vẫn chưa tắm phải không? Ngoan đi tắm đi, mẹ giúp anh Mum trị cho nó hết sưng xong sẽ vào tắm cho Tí nhé!
Tôi thật sự rất muốn mẹ vào tắm cho mình, nhưng nhìn gương mặt tội nghiệp của anh Mum thì cũng ngoan ngoãn xách đồ và khăn vào nhà vệ sinh.
Ở trong nhà vệ sinh, tôi cứ vọt vọt nước, chờ mẹ vô tắm cho mình, nhưng đợi một lúc thật lâu cũng không thấy mẹ đâu. Thế là tôi tự tắm qua loa một lúc rồi cũng lau mình chạy ra. Chạy tới phòng khách thì chẳng thấy anh Mum đâu nữa rồi. Chỉ có mẹ ngồi đó đang lau lau gì trên miệng, phía dưới còn một ít nước trăng trắng. Tôi đến gần hỏi:
– Ủa mẹ, anh Mum đâu?
Mẹ tôi chợt giật nảy người, quay qua nhìn tôi rồi ấm úng đáp:
– À.. à.. Anh Mum về nhà rồi.
– Vậy trym anh sao rồi mẹ? Có còn sưng không?
– À… mẹ đã trị khỏi cho anh Mum rồi! – Mẹ tôi chợt đỏ mặt. – Mà con nhớ, không được nói với ai đâu nhé! Nếu người khác biết, anh Mum sẽ bị chê cười, nên anh sẽ giận và nghỉ chơi với con đấy! Cả ba cũng không được nói nhé!
– Dạ con nghe! – Tôi thầm nghĩ tội nghiệm anh Mum và tự hứa sẽ giữ kín bí mật này cho anh.
Những ngày sau đó, anh Mum thường xuyên qua nhà tôi chơi hơn. Có lần tôi đi chơi về đã thấy anh đã ở sẵn trong nhà rồi. Vừa bước vào cửa, tôi chợt thấy mẹ đang quỳ trước mặt anh Mum, vội đứng phắc dậy. Anh Mum cũng vội vã kéo cái quần đá banh lên, tay che ngay đũng quần. Tôi chợt như hiểu ra điều gì, vội nói:
– À thì ra anh Mum qua nhờ mẹ trị bệnh sưng trym nữa phải không?
Hai người chợt nhìn nhau, sau đó nhoẻn miệng cười:
– Đúng rồi! Cu Tí thông minh quá! Anh lại qua nhờ mẹ em trị bệnh đây. Bệnh của anh cứ tái đi tái lại hoài nên phải trị một thời gian mới hết! Mà cái bệnh này không được nói cho người khác biết đâu! Cu Tí nói ra là anh chơi với Tí nữa đâu.
– Em biết rồi mà! – Tôi quả quyết.
– Cu Tí ngoan quá! Vậy Cu Tí ra ngoài trước sân chừng xem có ai tới thì kêu lên để anh Mum biết nhé!
– À em biết rồi! Em sẽ bắt chước chó sủa: gâu! gâu! gâu!
– Hahaa… Đúng rồi! Cu Tí thật thông minh. Sủa như vậy là anh biết rồi! – Anh Mum xoa xoa đầu tôi. – Khi nào anh kêu mới được vào nhé! Ngoan, chiều nay anh sẽ dẫn cu Tí đi đá bóng.
Thế là tôi mang tâm trạng mừng rỡ chạy ra trước sân canh cổng. Bên trong nhà, mẹ tôi lại tiếp tục công việc "trị liệu" cho anh Mum.
Chuyện ấy cứ tiếp tục diễn ra đều đặn như vậy. Và thường thì sau khi mẹ tôi "trị liệu" xong, anh Mum sẽ thỏa mãn đi về, còn không quên xoa đầu bảo tôi ngoan và thỉnh thoảng cho cho tôi kẹo làm tôi rất vui. Nhưng hôm nay lại khác một chút. Trưa nay anh ở lại ăn cơm với hai mẹ con tôi và còn ở lại ngủ trưa…