A New Life ( Quá Khứ Bình Yên Nhé ) - Chương 66
Copy lại 1 đoạn để AE dễ đọc. Thank AE đã Ũng hộ mình.
Mấy ngày sau nó bắt đầu đi làm, tối đầu tiên 7h nó đã có mặt ở quán. Mãi đến gần 3h sáng nó mới về tới phòng, chú hải ra mở cửa cho nó cũng chẳng nói gì chỉ nhìn nó rồi thở dài. Nhỏ thì lại càng khác, nó vào phòng nhỏ mở cửa chẳng nói năng gì rồi leo lên giường nằm. Nó cũng lặng lẽ tắm rửa lại 1 cái rồi đi ngủ. 3 ngày liên tục nhỏ chẳng đã động gì đến chuyện nó đi làm. Nó cảm nhận được nhỏ rất muốn nói đến chuyện đó. Có lẽ nhỏ muốn nó tự nói ra, nhỏ muốn nó thật lòng với nhỏ.
Tiếp:
Quả thật sau mấy ngày đi làm nó cảm thấy hơi mệt, không phải vì công việc mà nó thấy mệt mỏi trong tâm trí. Nhỏ it nói với nó hơn, đi làm về muộn với buồn ngủ nên chuyện nó với nhỏ âu yếm nhau cũng giường như đi vào lãng quên. Về đến phòng là nó lăn đùng ra ngủ sáng lại đi học. Còn nếu học buổi chiều thì nó cũng ngủ đến tận 10h mới dây. Đến lúc nó dậy người cảm thấy rạo rực thì nhỏ đã dậy đi chợ từ lúc nào chẳng hay. Nó và nhỏ cứ lặng lẽ sống như vậy gần 2 tuần đến lúc nó chẳng thể chiu được nửa nên nó tự nhủ sẽ lựa thời gian thích hợp để nói với nhỏ. 2 hôm sau nó xin chị Hà cho nó nghĩ 1 tối vì công việc gần đây cũng chẳng có gì là rắc rối cả. Tôí đó nó cố gắng để nhỏ có 1 buổi tối thật hạnh phúc, lâu lắm rồi nó không có thời gian rảnh để chiều chiều cùng nhỏ đạp xe vòng vong quanh bờ biển Nguyễn Tất Thành hóng gió. Sau bửa ăn tối nó rủ nhỏ đi uống café.
– Tối này mình đi uống cf T nhé.
– Ủa tối nay Khanh không đi làm ạk. Sao lại có hứng rủ T đi uống cf thế.
– Thì lâu rồi mình chẳng có nhiều thời gian dành cho nhau. Tối nay Khanh xin nghĩ để dẫn T đi lòng vòng chơi. Thế không muốn ak
– Muốn chứ, chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc cũng như thời gian của khanh thôi
– Sao T lại nói vậy, đã bảo là xin nghĩ rồi mà.
– Uhm, vậy thì đợi T tắm xong rồi mình đi nhà.
– Uhm, nhanh lên.
Nhỏ lấy đồ đi vào phòng tắm nó nghe tiếng nước chảy cái là lại cửa sổ có 1 chiếc gương treo ở đó. Nó tháo ra rồi leo lên giường đứng sát cạnh phòng tắm. Vì là phòng tăm trong nên chỉ có 1 bức tường ngăn cách chứ phía trên không có gì che cả. Nó lấy chiếc gương soi đưa lên trên cao rồi chiếu vào hướng nhỏ đang tắm. Nó cứ đứng thế nhìn nhỏ tắm qua gương. Chắc lúc đó nhỏ cũng đang mãi mê với niềm vui nên chẳng để ý. Nó thì đứng ngắm nhỏ tắm rồi xoa sữa tắm quanh người rồi đến kỳ cọ phần dưới. Người nó cảm thấy nóng rang lên khi nhỏ ngồi xuống dùng dung dich vê sinh để chăm sóc bým. Lúc đó nó chỉ muốn nhảy vào mà ôm ghì lấy nhỏ nhưng sợ nhỏ chửi là dê sồm. Lâu lắm rồi nó và nhỏ không chung đụng mà, co chăng thì cũng chỉ qua loa cho có chứ không như bây giờ. Nó đang miên mang suy nghĩ thì ào, nhỏ mở vòi nước phun ra hướng nó đang đứng. Ướt hết cả người nó và cái chăn. Nó la oái oái còn nhỏ thì cứ đứng trong đó cười. Xong nó chở nhỏ về trung tâm quận hải châu gần chổ làm của nó có 1 quán cf cũng khá đẹp. Hình như hồi đó là Windows thì phải, nó và nhỏ chọn 1 bàn ngồi gần đường để nhìn người qua lại. Nó và nhỏ nói chuyện miên mang 1 hồi thì nhỏ bắt đầu vào đề.
– Thế lâu nay công việc của khanh ra sao, có vất vả lắm không mà thấy tối nào Khanh cũng về muộn cả.
– Thì cũng bình thường vậy thôi chứ có gì mà vất vả, chỉ có điều quán nghĩ muộn. Cũng chỉ là bảo vệ thôi mà.
– Bảo vệ mà thấy có số đt trong máy khanh lưu tên C hà nhắn tin đến bảo lương 1 tháng của Khanh là 3 triệu.
– Ủa thế T đọc trôm tin nhắn trong máy Khanh ak.
– T cũng chỉ tò mò với lại thời gian vừa qua T thấy Khanh rất khác nên cảm thấy lo lắng.
– T biết Khanh không thích ai cầm máy đt của mình rồi tìm tòi những thứ trong đó mà. Mà T nghĩ sao lại cảm thấy là Khanh khác trước.
– Thời gian qua Khanh cứ cặm cụi đi làm chẳng có thời gian dành cho T như lúc trước. Cũng chẳng thấy khanh hỏi han gì đến chuyện học hành hay T có chuyện gì buồn hay không. Ngoài việc đi hoc ra khanh cũng chỉ biết đi làm. Trước đây thi thoảng tụi mình vẫn đi dạo lòng vòng với nhau nhưng thời gian vừa qua thì chẳng có lấy 1 ngày. Rồi chuyện ấy ấy dường như khanh cũng lãng trành thì phải. T cảm nhận dường như khanh đang có 1 người con gái nào khác nửa ngoài T và An ra. Lắm lúc ở nhà đợi Khanh về thấy buồn và tủi lắm. Có mấy lần nhăn tin nói chuyện với An mà chẳng thấy An nói gì. An cũng chỉ bảo là Khanh không giám làm như vậy đâu. Nhưng những điều T thấy là T cảm nhận rằng Khanh đang có điều gì đó giấu T. Nên bửa trước lúc Khanh di làm về nằm ngủ T lấy máy ra xem 1 vài tin nhắn lạ thôi. Chứ chuyện Khanh với An nt với nhau T thề là không hề mở ra xem.
– Chuyện không như T nghĩ đâu, thực ra khanh cũng có chuyện giấu T nhưng không phải chuyện trai gái mà là chuyện công việc.
– Khanh đi ra đường ngôi trên chiếc xe đó và với ngoại hình của Khanh như vậy ai tin Khanh là bảo vệ. Ra đường không thiếu con gái chạy theo Khanh. Đó là chưa nói đến chuyện ở trường của Khanh có bao nhiêu người con gái. Nếu thức sự có T cũng sẽ không trách Khanh. T chấp nhận An được thì thêm 1 hay nhiều người nưa T cũng chấp nhận được cả. Có điều T chỉ muốn Khanh nói thật mọi chuyện cho T biết. T không cuộc sống của Khanh cứ phải giấu diếm lo sợ.
– Thực sự là không như T nghĩ mà. Tại công việc của Khanh lúc này là bảo vệ những cũng chỉ là tạm thời thôi. Vào thử việc tầm 1 đến 2 tháng là khanh chuyên sang bộ phận quản lý kiêm an ninh trong quán. Khanh sợ T ở nhà sẽ lo lắng và không muốn khanh đi làm nên mới giấu T. Tối nay khanh muốn ở nhà để nói mọi chuyện cho T biết. Khanh cũng không nghĩ rằng thơi gian vừa qua lại làm T phải suy nghĩ và buồn như vậy. Khanh chỉ nghĩ làm 1 2 tháng đến lúc chuyễn sang công việc quản lý rồi mới nói cho T biết. Nhưng thấy mấy ngày vừa qua cứ ủ rủ sợ T nghĩ lung tung nên tối nay cũng đinh nói cho T biết mà.
Nó vừa nói dứt câu rồi nhìn sang nhỏ thì nước mắt nhỏ đã lăn giọt ngắn giọt dài rồi. Nhỏ kề vai nó chẳng nói thêm gì. Nước mắt cứ thế lăn dài trên má nhỏ. Nó thấy lòng mình xót lắm. Thời gian vừa qua đúng là nó vô tâm thật chẳg để ý gì nhiều đến cảm nhận của nhỏ cả. Nó tự trách mình sao không nói thật mọi chuyện với nhỏ từ hôm quyết đinh đi làm. Để thời gian qua đêm nào nhỏ cũng thức đến 2 3 giờ sáng đợi nó về. Nó vô tâm quá.
– Khanh xin lổi nha.
Nhỏ cũng chẳng nói gì chỉ khoc thút thít.
– Từ mai Khanh hứa sẽ bớt ngủ vào buổi chiều để dành thời gian chở T đi lòng vòng cho đỡ buồn nha.
– Khanh không cần phải làm vậy đâu, làm như vậy tối Khanh lấy sức đâu mà làm việc. Chỉ cần Khanh không phải như những suy nghĩ của T là được rồi. T biết Khanh thích mạo hiểm và hơn thua với đời. Nhưng T thật sự muốn có 1 cuộc sồng bình yên, T không muốn khanh lại phải sống cuộc sống của những ngày tháng hồi khanh còn học 12 nửa. T sợ cảm giác phải thiếu bóng giáng Khanh. Khanh biết điều đó mà.
– Công việc của Khanh sau khi chuyển qua làm quản lý không như T nghĩ đâu. Cũng chẳng phải bán mạng vi người ta đâu mà T lo lắng. Cũng chỉ là can ngan khi có đánh nhau ở trong Quán thôi chứ chẳng có gì cả. T cứ hay lo xa. Nó cố gắng để T bớt lo lắng đi.
– T thừa biết công việc ở đó sau khi khanh chuyển sang làm quản lý. Thực sự T có nói chuyện với An. Nghe An nói sơ qua T cũng biết thực chất ông thanh cũng không tôt như khanh nghĩ đâu. Ông ấy cũng đang muốn lơi dụng Khanh vì trong khanh có dòng máu ba khanh. Dòng máu của sự ngang tàng và sống vì ơn nghĩa giang hồ.
– Sao T lại nghĩ như vậy.
– Thời gian vừa qua do khanh đi làm nên không biết thôi, chứ thi thoảng thấy T ở phòng 1 mình chú Hải cũng hay sang nói chuyện với T lắm. Chú bảo T khuyên khanh đừng nên đi vào vết xe đổ của chú và Ba khanh nửa. Chắc Khanh cũng không biết nguyên do vì sao hồi đó ba khanh bỏ hai mẹ con khanh để ra đi đâu.
– Thì ông ấy có người đàn bà khác nên mới bỏ mẹ con khanh lúc mẹ Khanh mới sinh khanh ra mà.
– Đó chỉ là điều mà người ta thêu dệt nên thôi. Thực tế thì khác xa.
– Khác là khác thế nào. T không biết thôi chứ hồi đó mẹ hận ba giữ lắm.
– Nếu nói như Khanh thì sao lúc ba Khanh quay về mẹ Khanh vẫn chấp nhận.
– Cái đó thì Khanh không hiểu, có thể vì mẹ quá yêu ba nên mới hận. Đến lúc ông ấy quay về thì mẹ cũng đã vơi bớt phần nào.
– Đó là theo suy nghĩ của Khanh thôi. Chuyện của ba Khanh chú Hải có kể cho T nghe rồi. Hồi đó luc mẹ khanh có mang khanh thi ba khang đang làm ở Đng cũng làm ở cái quán mà khanh đang làm hiện giờ nhưng ở 1 địa điểm khác. Hồi đó ba khanh cũng là 1 người có tiếng trong giới ở Đng. Sau đó ông dẫn thêm chú Hải vào làm ở đó. Lúc chú Hải vào làm ba khang như hổ mọc thêm cánh nên rất ngang tàng. Chú Hải bảo hồi đó nghe danh ba Khang ai cũng nể cả. Rồi có 1 lần lúc mẹ Khang sắp sinh ở trong quán xảy ra lộn xộn. Ba khanh đứng ra can thiệp rồi bị nhòm người đó chém 1 nhát ở vai. Khanh không tin khi nào về nhà khanh nhìn lên vai ba thì biết.
– Thế sau đó sao nửa, sao Khanh chẳng hề nghe mẹ nói gì đến chuyện đó.
– Sau tối hôm đó mọi chuyện ở quán được chú Hải giải quyết êm xuôi cả. Thế nhưng tụi đó cũng chẳng phải vừa. Nghe chú hải bảo là tụi đó ở bến xe Đng về. Sau mấy hôm tụi đó quay lại quán lại kiếm chuyện gây sự ở quán lúc tụi đó đến ba Khang vẫn đang nằm viện. Tối đó tụi đó đến rất đông, uống ở quán xog tụi đó không trả tiền rồi gây chuyện. Chú Hải ra mặt thì bị tụi nó chửi rồi chú Hải nổi nóng lên thế là diễn ra 1 cuộc chiến ở truớc quán luôn. Chú Hải bào lúc đó tụi nó chuẩn bị trước hết rồi nên rất đông bên chú Hải thì cũng chỉ có mười mấy người nên chú Hải bị thương nặng phải đi cấp cứu. Sau lần đó chú Hải phải nằm viện hơn 1 tháng. Ba khanh ra viện trước chú hải có 5 ngày. Lúc ông ra viện có nghe tin chú Hải bị nhóm người ở bến xe đến quán quậy phá rồi chém chú Hải bị thương nặng. Ba có qua thăm chú Hải và bảo “ Chẳng có gì là không thể nếu mình không muốn” rồi ba về quán luôn. Hôm đó nghe chú Hải bảo Ông về quán tìm hiểu nguyên do rồi ông chẳng nói gì chỉ triệu tập toàn bộ AE của ông lại bảo có chuyện. Ngày chú Hải xuất viện ông đến đó chú Hải rồi bảo “ Anh sẽ làm điều mà chú muốn, cứ nghĩ ngơi vài ngày đi”. Chú Hải ra viện được nửa tháng rồi đi làm lại. Tối chú Hải và ba làm ở đó tụi đó lại đến quán kiếm chuyện nhưng như chú hải nói thì chỉ đến thăm dò thôi. Sau đó mấy hôm ba quyết định sẽ rửa hận cho mình và chú hải. Sẽ làm những điều mà chú Hải mong muốn mà chưa làm được. Lúc đó mẹ Khanh cũng vừa sinh Khanh được mấy ngày ông ra thăm khanh xong vào lại Đng. Ba vào Đng gặp chú Hải rồi triệu tập AE ngay tối hôm đó. Ông bảo tụi nó dùng mã tấu chém mình mình sẽ dùng mã tấu chém lại. Tụi nó chém chú 1 chú phải trả lại ngàn lần chứ không phải 10. Thế rồi ông bảo AE đặt ở các tiệm rèn quanh thành phố rèn những thanh mã tấu từ nhíp xe tải. ba bảo chỉ có thép từ nhíp xe tải mới đủ độ bén để đáp trả lại tụi nó. Gần 10 ngày chuẩn bị cho cuộc chinh phạt đúng y lời ba nói lúc đó. Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện chiều trước hôm xay cuộc chiến kinh hoàng đó. Ba khanh cho 1 nhóm người đến bến xe gây chuyện và thách thức tụi ở bến xe về quán ba đang làm để giải quyết. Tối đó ở quán không tiếp khách trong quán thực sự vẫn có khách nhưng toàn bộ là AE của ba và chú Hải hết.3 5 người ngồi 1 bàn và chuẫn bị sẵn trước cả. Đến tầm 9h thì nhóm người ở bến xe về quán, vào trong quán thấy quán vẫn hoạt động bình thường. Tụi đó vào quán uống xong vẫn bài củ kiếm cớ gây chuyện. Ba ra chẳng nói năng gì với tụi nó cầm sẵng cây dao thái lan trong tay đâm thằng lớn tiếng nhất ở trong nhóm đó. Sau đó toàn bộ nhạc ở trong quán đều nhưng nhưng ánh điện thay thế cho ánh đèn laze ở trong quán. Sau nhát dao của ba mấy người ở trong quán đứng dậy và cầm mã tấu tiến đến vậy quanh nhòm người đó ở trong quán. Ba lúc đó rất tỉnh táo.ông hỏi tụi đó.
o Ai là đứa cầm đầu vào quán kiếm chuyện.
Chăng có đứa nào giám đứng ra nhân cả, duy chỉ có thằng bị ba đâm là con gượng dậy bảo.
o Tụi em chỉ được anh rô BX chỉ đạo đến đây thôi.
o Thế giờ thằng rô đang ở đây hay sao, thằng nào chém thằng Hải đêm đó.
o Dạ ở trong này không có, thằng đó đang đứng ở ngoài với a rô.
o Thằng đó tên gì
o Dạ thằng bảy Ngang.
Chẳng đợi đến lúc mọi chuyện rỏ ràng ba tiến ra cửa rồi AE của ba với chú hải ra theo ở ngoài ba cũng đã bố trí người sẵn. Ra đến cổng quán thấy có 1 nhom người khá đông đang ngồi uống nước ở sát quán biết chắc là nhòm thằng rô BX. Ông qua nói rất nhỏ nhẹ với nhóm đó.
o Anh cho em hỏi ở đây có anh rô BX không
o Anh rô đây có gì không mà chú em hỏi.
Chỉ cần có thế là đủ. Mấy AE ba và chú Hải đứng gần đó nghe tiếng Ba hô “ chém” là xông vào. 1 cuộc hỗn chiễn diễn ra, ba là người tiên phong chỉ cầm trên tay cây dao thái mà vẫn xông vào đâm họ. Đến lúc bên tụi rô BC yếu thế biết không thể cầm cự được liền bỏ chạy. Ba và chú Hải túm được thằng mắt trợn thằng đã chém chú Hải với ba vào viện. Ba chẳng nói gì nhiều chỉ hỏi hắn đúng 1 câu
– Mày muốn sống thì dẫn tao đến nhà thằng Rô BX.
Thằng mắt trợn dạ tới tấp rồi ngồi lên xe máy của chú Hải sau lưng là ba vẫn cầm con dap thái kề vào bụng nó. Đằng sau là nhóm AE của bà và chú Hải. Lên đến bến xe thằng đó chỉ cho ba và chú hải nhà của Rô Bx. Vào đên cổng nhà ba bảo chú Hải vào gọi cửa xem co ngưòi trong đó không. Chú Hải vào goi cửa xong thì thấy vợ Rô BX ra mở cửa nhìn vào tròn nhà thấy Rô BX đang ngồi trên ghế và có 1 người đang băng bó vết thương cho rô. Ba chỉ hô xông vào. Thế là AE chú hải và ba xông vào lôi rô BX ra khỏi nhà.
Mấy ngày sau nó bắt đầu đi làm, tối đầu tiên 7h nó đã có mặt ở quán. Mãi đến gần 3h sáng nó mới về tới phòng, chú hải ra mở cửa cho nó cũng chẳng nói gì chỉ nhìn nó rồi thở dài. Nhỏ thì lại càng khác, nó vào phòng nhỏ mở cửa chẳng nói năng gì rồi leo lên giường nằm. Nó cũng lặng lẽ tắm rửa lại 1 cái rồi đi ngủ. 3 ngày liên tục nhỏ chẳng đã động gì đến chuyện nó đi làm. Nó cảm nhận được nhỏ rất muốn nói đến chuyện đó. Có lẽ nhỏ muốn nó tự nói ra, nhỏ muốn nó thật lòng với nhỏ.
Tiếp:
Quả thật sau mấy ngày đi làm nó cảm thấy hơi mệt, không phải vì công việc mà nó thấy mệt mỏi trong tâm trí. Nhỏ it nói với nó hơn, đi làm về muộn với buồn ngủ nên chuyện nó với nhỏ âu yếm nhau cũng giường như đi vào lãng quên. Về đến phòng là nó lăn đùng ra ngủ sáng lại đi học. Còn nếu học buổi chiều thì nó cũng ngủ đến tận 10h mới dây. Đến lúc nó dậy người cảm thấy rạo rực thì nhỏ đã dậy đi chợ từ lúc nào chẳng hay. Nó và nhỏ cứ lặng lẽ sống như vậy gần 2 tuần đến lúc nó chẳng thể chiu được nửa nên nó tự nhủ sẽ lựa thời gian thích hợp để nói với nhỏ. 2 hôm sau nó xin chị Hà cho nó nghĩ 1 tối vì công việc gần đây cũng chẳng có gì là rắc rối cả. Tôí đó nó cố gắng để nhỏ có 1 buổi tối thật hạnh phúc, lâu lắm rồi nó không có thời gian rảnh để chiều chiều cùng nhỏ đạp xe vòng vong quanh bờ biển Nguyễn Tất Thành hóng gió. Sau bửa ăn tối nó rủ nhỏ đi uống café.
– Tối này mình đi uống cf T nhé.
– Ủa tối nay Khanh không đi làm ạk. Sao lại có hứng rủ T đi uống cf thế.
– Thì lâu rồi mình chẳng có nhiều thời gian dành cho nhau. Tối nay Khanh xin nghĩ để dẫn T đi lòng vòng chơi. Thế không muốn ak
– Muốn chứ, chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc cũng như thời gian của khanh thôi
– Sao T lại nói vậy, đã bảo là xin nghĩ rồi mà.
– Uhm, vậy thì đợi T tắm xong rồi mình đi nhà.
– Uhm, nhanh lên.
Nhỏ lấy đồ đi vào phòng tắm nó nghe tiếng nước chảy cái là lại cửa sổ có 1 chiếc gương treo ở đó. Nó tháo ra rồi leo lên giường đứng sát cạnh phòng tắm. Vì là phòng tăm trong nên chỉ có 1 bức tường ngăn cách chứ phía trên không có gì che cả. Nó lấy chiếc gương soi đưa lên trên cao rồi chiếu vào hướng nhỏ đang tắm. Nó cứ đứng thế nhìn nhỏ tắm qua gương. Chắc lúc đó nhỏ cũng đang mãi mê với niềm vui nên chẳng để ý. Nó thì đứng ngắm nhỏ tắm rồi xoa sữa tắm quanh người rồi đến kỳ cọ phần dưới. Người nó cảm thấy nóng rang lên khi nhỏ ngồi xuống dùng dung dich vê sinh để chăm sóc bým. Lúc đó nó chỉ muốn nhảy vào mà ôm ghì lấy nhỏ nhưng sợ nhỏ chửi là dê sồm. Lâu lắm rồi nó và nhỏ không chung đụng mà, co chăng thì cũng chỉ qua loa cho có chứ không như bây giờ. Nó đang miên mang suy nghĩ thì ào, nhỏ mở vòi nước phun ra hướng nó đang đứng. Ướt hết cả người nó và cái chăn. Nó la oái oái còn nhỏ thì cứ đứng trong đó cười. Xong nó chở nhỏ về trung tâm quận hải châu gần chổ làm của nó có 1 quán cf cũng khá đẹp. Hình như hồi đó là Windows thì phải, nó và nhỏ chọn 1 bàn ngồi gần đường để nhìn người qua lại. Nó và nhỏ nói chuyện miên mang 1 hồi thì nhỏ bắt đầu vào đề.
– Thế lâu nay công việc của khanh ra sao, có vất vả lắm không mà thấy tối nào Khanh cũng về muộn cả.
– Thì cũng bình thường vậy thôi chứ có gì mà vất vả, chỉ có điều quán nghĩ muộn. Cũng chỉ là bảo vệ thôi mà.
– Bảo vệ mà thấy có số đt trong máy khanh lưu tên C hà nhắn tin đến bảo lương 1 tháng của Khanh là 3 triệu.
– Ủa thế T đọc trôm tin nhắn trong máy Khanh ak.
– T cũng chỉ tò mò với lại thời gian vừa qua T thấy Khanh rất khác nên cảm thấy lo lắng.
– T biết Khanh không thích ai cầm máy đt của mình rồi tìm tòi những thứ trong đó mà. Mà T nghĩ sao lại cảm thấy là Khanh khác trước.
– Thời gian qua Khanh cứ cặm cụi đi làm chẳng có thời gian dành cho T như lúc trước. Cũng chẳng thấy khanh hỏi han gì đến chuyện học hành hay T có chuyện gì buồn hay không. Ngoài việc đi hoc ra khanh cũng chỉ biết đi làm. Trước đây thi thoảng tụi mình vẫn đi dạo lòng vòng với nhau nhưng thời gian vừa qua thì chẳng có lấy 1 ngày. Rồi chuyện ấy ấy dường như khanh cũng lãng trành thì phải. T cảm nhận dường như khanh đang có 1 người con gái nào khác nửa ngoài T và An ra. Lắm lúc ở nhà đợi Khanh về thấy buồn và tủi lắm. Có mấy lần nhăn tin nói chuyện với An mà chẳng thấy An nói gì. An cũng chỉ bảo là Khanh không giám làm như vậy đâu. Nhưng những điều T thấy là T cảm nhận rằng Khanh đang có điều gì đó giấu T. Nên bửa trước lúc Khanh di làm về nằm ngủ T lấy máy ra xem 1 vài tin nhắn lạ thôi. Chứ chuyện Khanh với An nt với nhau T thề là không hề mở ra xem.
– Chuyện không như T nghĩ đâu, thực ra khanh cũng có chuyện giấu T nhưng không phải chuyện trai gái mà là chuyện công việc.
– Khanh đi ra đường ngôi trên chiếc xe đó và với ngoại hình của Khanh như vậy ai tin Khanh là bảo vệ. Ra đường không thiếu con gái chạy theo Khanh. Đó là chưa nói đến chuyện ở trường của Khanh có bao nhiêu người con gái. Nếu thức sự có T cũng sẽ không trách Khanh. T chấp nhận An được thì thêm 1 hay nhiều người nưa T cũng chấp nhận được cả. Có điều T chỉ muốn Khanh nói thật mọi chuyện cho T biết. T không cuộc sống của Khanh cứ phải giấu diếm lo sợ.
– Thực sự là không như T nghĩ mà. Tại công việc của Khanh lúc này là bảo vệ những cũng chỉ là tạm thời thôi. Vào thử việc tầm 1 đến 2 tháng là khanh chuyên sang bộ phận quản lý kiêm an ninh trong quán. Khanh sợ T ở nhà sẽ lo lắng và không muốn khanh đi làm nên mới giấu T. Tối nay khanh muốn ở nhà để nói mọi chuyện cho T biết. Khanh cũng không nghĩ rằng thơi gian vừa qua lại làm T phải suy nghĩ và buồn như vậy. Khanh chỉ nghĩ làm 1 2 tháng đến lúc chuyễn sang công việc quản lý rồi mới nói cho T biết. Nhưng thấy mấy ngày vừa qua cứ ủ rủ sợ T nghĩ lung tung nên tối nay cũng đinh nói cho T biết mà.
Nó vừa nói dứt câu rồi nhìn sang nhỏ thì nước mắt nhỏ đã lăn giọt ngắn giọt dài rồi. Nhỏ kề vai nó chẳng nói thêm gì. Nước mắt cứ thế lăn dài trên má nhỏ. Nó thấy lòng mình xót lắm. Thời gian vừa qua đúng là nó vô tâm thật chẳg để ý gì nhiều đến cảm nhận của nhỏ cả. Nó tự trách mình sao không nói thật mọi chuyện với nhỏ từ hôm quyết đinh đi làm. Để thời gian qua đêm nào nhỏ cũng thức đến 2 3 giờ sáng đợi nó về. Nó vô tâm quá.
– Khanh xin lổi nha.
Nhỏ cũng chẳng nói gì chỉ khoc thút thít.
– Từ mai Khanh hứa sẽ bớt ngủ vào buổi chiều để dành thời gian chở T đi lòng vòng cho đỡ buồn nha.
– Khanh không cần phải làm vậy đâu, làm như vậy tối Khanh lấy sức đâu mà làm việc. Chỉ cần Khanh không phải như những suy nghĩ của T là được rồi. T biết Khanh thích mạo hiểm và hơn thua với đời. Nhưng T thật sự muốn có 1 cuộc sồng bình yên, T không muốn khanh lại phải sống cuộc sống của những ngày tháng hồi khanh còn học 12 nửa. T sợ cảm giác phải thiếu bóng giáng Khanh. Khanh biết điều đó mà.
– Công việc của Khanh sau khi chuyển qua làm quản lý không như T nghĩ đâu. Cũng chẳng phải bán mạng vi người ta đâu mà T lo lắng. Cũng chỉ là can ngan khi có đánh nhau ở trong Quán thôi chứ chẳng có gì cả. T cứ hay lo xa. Nó cố gắng để T bớt lo lắng đi.
– T thừa biết công việc ở đó sau khi khanh chuyển sang làm quản lý. Thực sự T có nói chuyện với An. Nghe An nói sơ qua T cũng biết thực chất ông thanh cũng không tôt như khanh nghĩ đâu. Ông ấy cũng đang muốn lơi dụng Khanh vì trong khanh có dòng máu ba khanh. Dòng máu của sự ngang tàng và sống vì ơn nghĩa giang hồ.
– Sao T lại nghĩ như vậy.
– Thời gian vừa qua do khanh đi làm nên không biết thôi, chứ thi thoảng thấy T ở phòng 1 mình chú Hải cũng hay sang nói chuyện với T lắm. Chú bảo T khuyên khanh đừng nên đi vào vết xe đổ của chú và Ba khanh nửa. Chắc Khanh cũng không biết nguyên do vì sao hồi đó ba khanh bỏ hai mẹ con khanh để ra đi đâu.
– Thì ông ấy có người đàn bà khác nên mới bỏ mẹ con khanh lúc mẹ Khanh mới sinh khanh ra mà.
– Đó chỉ là điều mà người ta thêu dệt nên thôi. Thực tế thì khác xa.
– Khác là khác thế nào. T không biết thôi chứ hồi đó mẹ hận ba giữ lắm.
– Nếu nói như Khanh thì sao lúc ba Khanh quay về mẹ Khanh vẫn chấp nhận.
– Cái đó thì Khanh không hiểu, có thể vì mẹ quá yêu ba nên mới hận. Đến lúc ông ấy quay về thì mẹ cũng đã vơi bớt phần nào.
– Đó là theo suy nghĩ của Khanh thôi. Chuyện của ba Khanh chú Hải có kể cho T nghe rồi. Hồi đó luc mẹ khanh có mang khanh thi ba khang đang làm ở Đng cũng làm ở cái quán mà khanh đang làm hiện giờ nhưng ở 1 địa điểm khác. Hồi đó ba khanh cũng là 1 người có tiếng trong giới ở Đng. Sau đó ông dẫn thêm chú Hải vào làm ở đó. Lúc chú Hải vào làm ba khang như hổ mọc thêm cánh nên rất ngang tàng. Chú Hải bảo hồi đó nghe danh ba Khang ai cũng nể cả. Rồi có 1 lần lúc mẹ Khang sắp sinh ở trong quán xảy ra lộn xộn. Ba khanh đứng ra can thiệp rồi bị nhòm người đó chém 1 nhát ở vai. Khanh không tin khi nào về nhà khanh nhìn lên vai ba thì biết.
– Thế sau đó sao nửa, sao Khanh chẳng hề nghe mẹ nói gì đến chuyện đó.
– Sau tối hôm đó mọi chuyện ở quán được chú Hải giải quyết êm xuôi cả. Thế nhưng tụi đó cũng chẳng phải vừa. Nghe chú hải bảo là tụi đó ở bến xe Đng về. Sau mấy hôm tụi đó quay lại quán lại kiếm chuyện gây sự ở quán lúc tụi đó đến ba Khang vẫn đang nằm viện. Tối đó tụi đó đến rất đông, uống ở quán xog tụi đó không trả tiền rồi gây chuyện. Chú Hải ra mặt thì bị tụi nó chửi rồi chú Hải nổi nóng lên thế là diễn ra 1 cuộc chiến ở truớc quán luôn. Chú Hải bào lúc đó tụi nó chuẩn bị trước hết rồi nên rất đông bên chú Hải thì cũng chỉ có mười mấy người nên chú Hải bị thương nặng phải đi cấp cứu. Sau lần đó chú Hải phải nằm viện hơn 1 tháng. Ba khanh ra viện trước chú hải có 5 ngày. Lúc ông ra viện có nghe tin chú Hải bị nhóm người ở bến xe đến quán quậy phá rồi chém chú Hải bị thương nặng. Ba có qua thăm chú Hải và bảo “ Chẳng có gì là không thể nếu mình không muốn” rồi ba về quán luôn. Hôm đó nghe chú Hải bảo Ông về quán tìm hiểu nguyên do rồi ông chẳng nói gì chỉ triệu tập toàn bộ AE của ông lại bảo có chuyện. Ngày chú Hải xuất viện ông đến đó chú Hải rồi bảo “ Anh sẽ làm điều mà chú muốn, cứ nghĩ ngơi vài ngày đi”. Chú Hải ra viện được nửa tháng rồi đi làm lại. Tối chú Hải và ba làm ở đó tụi đó lại đến quán kiếm chuyện nhưng như chú hải nói thì chỉ đến thăm dò thôi. Sau đó mấy hôm ba quyết định sẽ rửa hận cho mình và chú hải. Sẽ làm những điều mà chú Hải mong muốn mà chưa làm được. Lúc đó mẹ Khanh cũng vừa sinh Khanh được mấy ngày ông ra thăm khanh xong vào lại Đng. Ba vào Đng gặp chú Hải rồi triệu tập AE ngay tối hôm đó. Ông bảo tụi nó dùng mã tấu chém mình mình sẽ dùng mã tấu chém lại. Tụi nó chém chú 1 chú phải trả lại ngàn lần chứ không phải 10. Thế rồi ông bảo AE đặt ở các tiệm rèn quanh thành phố rèn những thanh mã tấu từ nhíp xe tải. ba bảo chỉ có thép từ nhíp xe tải mới đủ độ bén để đáp trả lại tụi nó. Gần 10 ngày chuẩn bị cho cuộc chinh phạt đúng y lời ba nói lúc đó. Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện chiều trước hôm xay cuộc chiến kinh hoàng đó. Ba khanh cho 1 nhóm người đến bến xe gây chuyện và thách thức tụi ở bến xe về quán ba đang làm để giải quyết. Tối đó ở quán không tiếp khách trong quán thực sự vẫn có khách nhưng toàn bộ là AE của ba và chú Hải hết.3 5 người ngồi 1 bàn và chuẫn bị sẵn trước cả. Đến tầm 9h thì nhóm người ở bến xe về quán, vào trong quán thấy quán vẫn hoạt động bình thường. Tụi đó vào quán uống xong vẫn bài củ kiếm cớ gây chuyện. Ba ra chẳng nói năng gì với tụi nó cầm sẵng cây dao thái lan trong tay đâm thằng lớn tiếng nhất ở trong nhóm đó. Sau đó toàn bộ nhạc ở trong quán đều nhưng nhưng ánh điện thay thế cho ánh đèn laze ở trong quán. Sau nhát dao của ba mấy người ở trong quán đứng dậy và cầm mã tấu tiến đến vậy quanh nhòm người đó ở trong quán. Ba lúc đó rất tỉnh táo.ông hỏi tụi đó.
o Ai là đứa cầm đầu vào quán kiếm chuyện.
Chăng có đứa nào giám đứng ra nhân cả, duy chỉ có thằng bị ba đâm là con gượng dậy bảo.
o Tụi em chỉ được anh rô BX chỉ đạo đến đây thôi.
o Thế giờ thằng rô đang ở đây hay sao, thằng nào chém thằng Hải đêm đó.
o Dạ ở trong này không có, thằng đó đang đứng ở ngoài với a rô.
o Thằng đó tên gì
o Dạ thằng bảy Ngang.
Chẳng đợi đến lúc mọi chuyện rỏ ràng ba tiến ra cửa rồi AE của ba với chú hải ra theo ở ngoài ba cũng đã bố trí người sẵn. Ra đến cổng quán thấy có 1 nhom người khá đông đang ngồi uống nước ở sát quán biết chắc là nhòm thằng rô BX. Ông qua nói rất nhỏ nhẹ với nhóm đó.
o Anh cho em hỏi ở đây có anh rô BX không
o Anh rô đây có gì không mà chú em hỏi.
Chỉ cần có thế là đủ. Mấy AE ba và chú Hải đứng gần đó nghe tiếng Ba hô “ chém” là xông vào. 1 cuộc hỗn chiễn diễn ra, ba là người tiên phong chỉ cầm trên tay cây dao thái mà vẫn xông vào đâm họ. Đến lúc bên tụi rô BC yếu thế biết không thể cầm cự được liền bỏ chạy. Ba và chú Hải túm được thằng mắt trợn thằng đã chém chú Hải với ba vào viện. Ba chẳng nói gì nhiều chỉ hỏi hắn đúng 1 câu
– Mày muốn sống thì dẫn tao đến nhà thằng Rô BX.
Thằng mắt trợn dạ tới tấp rồi ngồi lên xe máy của chú Hải sau lưng là ba vẫn cầm con dap thái kề vào bụng nó. Đằng sau là nhóm AE của bà và chú Hải. Lên đến bến xe thằng đó chỉ cho ba và chú hải nhà của Rô Bx. Vào đên cổng nhà ba bảo chú Hải vào gọi cửa xem co ngưòi trong đó không. Chú Hải vào goi cửa xong thì thấy vợ Rô BX ra mở cửa nhìn vào tròn nhà thấy Rô BX đang ngồi trên ghế và có 1 người đang băng bó vết thương cho rô. Ba chỉ hô xông vào. Thế là AE chú hải và ba xông vào lôi rô BX ra khỏi nhà.