A New Life ( Quá Khứ Bình Yên Nhé ) - Chương 57
Post tạm 1 đoạn cho AE đọc cái đã. Tối nay tưởng rảnh rổi nhưng giờ thì chịu rồi. Hẹn AE vào tối mai.
Tiếp:
Vào 1 buổi chiều nó đang ở nhà buồn chẳng biết làm gì thì nhỏ Vy điện cho nó. Nghe máy xong nó đi bộ ra 1 đoạn khá xa nhà An, đội 1 cái mủ và đứng ở 1 góc khuất đợi Vy đến. Cũng gần 15p nhở mới đến, nó chở nhỏ đi lòng vòng rồi ghé vào quán cf nhật tảo. Ở đó gần bờ sông nên rất mát 2 đứa ngồi nói chuyện tán dóc 1 hồi. Nó cảm thấy mổi lần đi với nhỏ Vy rất thoải mái trong cách nói chuyện. Là con gái nhưng là người trong nghề nên nhỏ ăn nói rất bạo. Ngồi trong quán cf mà nhỏ nói tục, rồi thì kể chuyện mấy đứa bạn của nhỏ đi làm nghề gặp những đủ loại người. Mà với giọng nói của nhỏ thì người ngồi bàn bên cạnh có thể nghe hết mọi chuyện. Nhưng nhỏ vẫn nói oang oang. Tuy vậy nó vẫn cảm nhận ở nhỏ vy 1 điều gì đó khác so với An và nhỏ T. 3h30 nó và Vy rời quán và chuyển đến địa điểm tiếp theo là nhà nghĩ. Vào đó cả 2 quần nhau gần 1h đồng hồ, nó vả cả mồ hôi nhưng vẫn còn sung. cả 2 nằm ngủ trong phong đến gần 6h mới về. Tuy trời bắt đầu tối nhưng nó vẫn đội mủ vì sợ vô tình gặp An hay bạn bè An thì rách việc. Nhưng điều mà nó không ngờ được là lại để nhỏ T gặp. Nó cũng không để ý gì cứ chạy chầm chậm vừa nói chuyện cười đùa với Vy. Nhỏ T thấy nó từ lúc ở nhà nghĩ bước ra còn nó thì vẫn cứ ung dung chở Vy đi. Tối hôm đó về nó vẫn bình chân như vại, nó và An đi loanh quanh uống nước mía rồi về. Sáng nó nhận được điện thoại của nhỏ, nhỏ chỉ hẹn gặp nó nên nó cũng chẳng có gì lo lắng.
Đợi An về nó lấy xe phóng lên phòng nhỏ, bước vào phòng với vẽ mặt hớn hở.
– T đang làm gì đó, nấu ăn ak
– Uhm, không thấy sao hỏi
– ủa sao hôm nay lạ vậy
– Có gì đâu, bình thường mà. Trưa khanh ở lại ăn cơm ha
– Uhm, có nói cho An là không về ăn cơm rồi. Mà lúc sáng nói có chuyện gì muốn nói mà
– Ờ thì có tý chuyện muốn hỏi Khanh, mà tý ăn cơm xong đã rồi nói sau được.
Đúng là nhỏ, luôn suy nghĩ cho nó mặc dù đang rất giận nó nhưng vẫn muốn nó nuốt cơm cho trôi đã mới nói chuyện. Vẫn than nhiên như không có chuyện gì nhỏ vẫn ân cần với nó. Ăn uống xong nó lăn đùng ra giường nằm và thiu thiu ngủ. Nhỏ làm mấy việc xong thì nằm cạnh nó. Nó cảm giác máu trong người đang nóng lên, nó sò tay xuống mê mẫn bướm nhỏ thì nhỏ hất tay nó ra. Từ trước đến giờ nhỏ chưa bao giờ từ chối nó, chỉ trừ những ngày đến tháng còn thường thì dù có hơi mệt nhỏ vẫn chiều nó.
– T sao vậy
– Không sao cả, chỉ có điều thấy khanh khác trước
– Khác trước là sao
– Từ lúc Khanh đi học khoá huấn luyện đó về T thấy Khanh khác trước lắm. Nhưng vẫn không hiểu vì sao. Lúc Khanh vào huế ở thấy khanh ít lên phòng, T luôn nghĩ Khanh đang khó xử nên chẳng bao giờ hỏi chuyện. Nhưng…
– Nhưng sao, Tại T cả nghĩ thôi chứ khanh vẫn bình thường như trước mà
– Khanh đừng nghĩ chuyện gì T cũng không biết, có mấy lần khanh nói với An là lên T mà khanh có lên đâu. Thi thoảng An vẫn điện nói chuyện với T. Thấy khanh bây giờ T buồn lắm.
– Thì có mấy bửa định lên mà gặp mấy đứa bạn đi rủ đi nhậu. Nhậu say nên chẳng lên được, T cũng biết mổi lần Khanh uống sau vào là không làm chủ được tốc độ mà. Nó cố chống chế để nhỏ bớt buồn tủi. Nhưng nó đâu có biết được chuyện chiều tối qua.
– T không muốn nghi ngờ Khanh, Khanh nói sao thì T biết vậy. Thế chiều hôm qua Khanh nói ra nhà mà có ra không.
– Ờ thì ra nhà rồi tối mới vào mà.
– Khanh đi xe An ra ak.
– Không đi xe buýt, mà sao T hỏi vậy
– T thực sự không thể tin nổi khanh có thể nói dối mà mặt vẫn tỉnh bơ như vậy được.
– Đâu có
– Khanh cứ như vậy đi, T sẽ chẳng nói thêm nửa. T có thể chấp nhận mọi chuyện nhưng duy chỉ 1 điều là không thể . T không muốn Khanh có thêm 1 người con gái nào khác nửa ngoài T và An ra. Khanh hiểu những gì T nói chứ, không phải T ích kỹ nhưng không 1 người con gái nào có thể chấp nhận chia sẽ người mình yêu với 1 ai cả. T đã cố gắng để Khanh không phải khó xử nên chuyện với An T chẳng bao giờ trách gì Khanh. Nhưng sẽ không có thêm 1 người con gái nào có thể chen vào nửa. Như vậy là quá đủ rồi.
Nó cảm thấy ngờ ngợ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tỉnh để xem T đang nói đến chuyện gì. Và cũng muốn tìm cách để giải quyết.
– T nói vậy là sao.
– Hôm qua Khanh đi với ai, và đi đâu T đều biết cả. Nếu thực sự Khanh muốn có thêm 1 người nửa thì T sẽ chẳng bao giờ nói gì thêm nửa. Sẽ chẳng bao giờ.
Nó không thể nghĩ rằng hôm qua nhỏ đã gặp nó được. Nó vẫn chống chế
– Khanh đi với ai đâu, T có nhìn nhầm không vậy
– Sao Khanh biết T nhìn nhầm. T đã nói rỏ là gặp Khanh hay gì đâu mà Khanh biết T nhìn nhầm. Điều đó chứng tỏ hôm qua T không nhìn nhầm.
– Khanh Khanh
– Khanh đứng biện minh nửa. Chiều hôm qua Khanh cũng người đó bước ra nhà nghĩ T đã thấy cả. Khanh có biết cảm nhận của T lúc đó ra sao không. Khanh sẽ không bao giờ hiểu được cả.
– Khanh xin lổi. Khanh không muốn T buồn nên mới nói dối như vậy.
Tiếp:
Vào 1 buổi chiều nó đang ở nhà buồn chẳng biết làm gì thì nhỏ Vy điện cho nó. Nghe máy xong nó đi bộ ra 1 đoạn khá xa nhà An, đội 1 cái mủ và đứng ở 1 góc khuất đợi Vy đến. Cũng gần 15p nhở mới đến, nó chở nhỏ đi lòng vòng rồi ghé vào quán cf nhật tảo. Ở đó gần bờ sông nên rất mát 2 đứa ngồi nói chuyện tán dóc 1 hồi. Nó cảm thấy mổi lần đi với nhỏ Vy rất thoải mái trong cách nói chuyện. Là con gái nhưng là người trong nghề nên nhỏ ăn nói rất bạo. Ngồi trong quán cf mà nhỏ nói tục, rồi thì kể chuyện mấy đứa bạn của nhỏ đi làm nghề gặp những đủ loại người. Mà với giọng nói của nhỏ thì người ngồi bàn bên cạnh có thể nghe hết mọi chuyện. Nhưng nhỏ vẫn nói oang oang. Tuy vậy nó vẫn cảm nhận ở nhỏ vy 1 điều gì đó khác so với An và nhỏ T. 3h30 nó và Vy rời quán và chuyển đến địa điểm tiếp theo là nhà nghĩ. Vào đó cả 2 quần nhau gần 1h đồng hồ, nó vả cả mồ hôi nhưng vẫn còn sung. cả 2 nằm ngủ trong phong đến gần 6h mới về. Tuy trời bắt đầu tối nhưng nó vẫn đội mủ vì sợ vô tình gặp An hay bạn bè An thì rách việc. Nhưng điều mà nó không ngờ được là lại để nhỏ T gặp. Nó cũng không để ý gì cứ chạy chầm chậm vừa nói chuyện cười đùa với Vy. Nhỏ T thấy nó từ lúc ở nhà nghĩ bước ra còn nó thì vẫn cứ ung dung chở Vy đi. Tối hôm đó về nó vẫn bình chân như vại, nó và An đi loanh quanh uống nước mía rồi về. Sáng nó nhận được điện thoại của nhỏ, nhỏ chỉ hẹn gặp nó nên nó cũng chẳng có gì lo lắng.
Đợi An về nó lấy xe phóng lên phòng nhỏ, bước vào phòng với vẽ mặt hớn hở.
– T đang làm gì đó, nấu ăn ak
– Uhm, không thấy sao hỏi
– ủa sao hôm nay lạ vậy
– Có gì đâu, bình thường mà. Trưa khanh ở lại ăn cơm ha
– Uhm, có nói cho An là không về ăn cơm rồi. Mà lúc sáng nói có chuyện gì muốn nói mà
– Ờ thì có tý chuyện muốn hỏi Khanh, mà tý ăn cơm xong đã rồi nói sau được.
Đúng là nhỏ, luôn suy nghĩ cho nó mặc dù đang rất giận nó nhưng vẫn muốn nó nuốt cơm cho trôi đã mới nói chuyện. Vẫn than nhiên như không có chuyện gì nhỏ vẫn ân cần với nó. Ăn uống xong nó lăn đùng ra giường nằm và thiu thiu ngủ. Nhỏ làm mấy việc xong thì nằm cạnh nó. Nó cảm giác máu trong người đang nóng lên, nó sò tay xuống mê mẫn bướm nhỏ thì nhỏ hất tay nó ra. Từ trước đến giờ nhỏ chưa bao giờ từ chối nó, chỉ trừ những ngày đến tháng còn thường thì dù có hơi mệt nhỏ vẫn chiều nó.
– T sao vậy
– Không sao cả, chỉ có điều thấy khanh khác trước
– Khác trước là sao
– Từ lúc Khanh đi học khoá huấn luyện đó về T thấy Khanh khác trước lắm. Nhưng vẫn không hiểu vì sao. Lúc Khanh vào huế ở thấy khanh ít lên phòng, T luôn nghĩ Khanh đang khó xử nên chẳng bao giờ hỏi chuyện. Nhưng…
– Nhưng sao, Tại T cả nghĩ thôi chứ khanh vẫn bình thường như trước mà
– Khanh đừng nghĩ chuyện gì T cũng không biết, có mấy lần khanh nói với An là lên T mà khanh có lên đâu. Thi thoảng An vẫn điện nói chuyện với T. Thấy khanh bây giờ T buồn lắm.
– Thì có mấy bửa định lên mà gặp mấy đứa bạn đi rủ đi nhậu. Nhậu say nên chẳng lên được, T cũng biết mổi lần Khanh uống sau vào là không làm chủ được tốc độ mà. Nó cố chống chế để nhỏ bớt buồn tủi. Nhưng nó đâu có biết được chuyện chiều tối qua.
– T không muốn nghi ngờ Khanh, Khanh nói sao thì T biết vậy. Thế chiều hôm qua Khanh nói ra nhà mà có ra không.
– Ờ thì ra nhà rồi tối mới vào mà.
– Khanh đi xe An ra ak.
– Không đi xe buýt, mà sao T hỏi vậy
– T thực sự không thể tin nổi khanh có thể nói dối mà mặt vẫn tỉnh bơ như vậy được.
– Đâu có
– Khanh cứ như vậy đi, T sẽ chẳng nói thêm nửa. T có thể chấp nhận mọi chuyện nhưng duy chỉ 1 điều là không thể . T không muốn Khanh có thêm 1 người con gái nào khác nửa ngoài T và An ra. Khanh hiểu những gì T nói chứ, không phải T ích kỹ nhưng không 1 người con gái nào có thể chấp nhận chia sẽ người mình yêu với 1 ai cả. T đã cố gắng để Khanh không phải khó xử nên chuyện với An T chẳng bao giờ trách gì Khanh. Nhưng sẽ không có thêm 1 người con gái nào có thể chen vào nửa. Như vậy là quá đủ rồi.
Nó cảm thấy ngờ ngợ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tỉnh để xem T đang nói đến chuyện gì. Và cũng muốn tìm cách để giải quyết.
– T nói vậy là sao.
– Hôm qua Khanh đi với ai, và đi đâu T đều biết cả. Nếu thực sự Khanh muốn có thêm 1 người nửa thì T sẽ chẳng bao giờ nói gì thêm nửa. Sẽ chẳng bao giờ.
Nó không thể nghĩ rằng hôm qua nhỏ đã gặp nó được. Nó vẫn chống chế
– Khanh đi với ai đâu, T có nhìn nhầm không vậy
– Sao Khanh biết T nhìn nhầm. T đã nói rỏ là gặp Khanh hay gì đâu mà Khanh biết T nhìn nhầm. Điều đó chứng tỏ hôm qua T không nhìn nhầm.
– Khanh Khanh
– Khanh đứng biện minh nửa. Chiều hôm qua Khanh cũng người đó bước ra nhà nghĩ T đã thấy cả. Khanh có biết cảm nhận của T lúc đó ra sao không. Khanh sẽ không bao giờ hiểu được cả.
– Khanh xin lổi. Khanh không muốn T buồn nên mới nói dối như vậy.
Comments for chapter "Chương 57"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận