A New Life ( Quá Khứ Bình Yên Nhé ) - Chương 54
**26/3/2006: Niềm vui hay nổi buồn.
26/3 năm đó là 1 ngày đáng nhớ của nó, cũng có thể nói là hình thành nên 1 thói quen và 1 lối sống mới của nó. Sau này nó mới nhận thấy nếu hồi đó nó khờ dại 1 chút có lẽ không như bây giờ. Cuộc sống của chốn phồn hoa làm nó choáng ngợp, 1 thế giới hoàn toàn xa hoa với nó.
Trường nó tổ chức cắm trại và văn nghệ, nó là 1 cây văn nghệ của lớp. 3 năm liền năm nào nó cũng làm 1 tiết mục đơn ca, 2 năm trước chỉ là duyệt sơ khảo cái là nó bị loại vì bài hát không phù hợp với nội dung của trường. Không biết năm nay nó chon bài hát “ Ngày ấy bây giờ” thì đùng 1 cái trước đó mấy ngày có thông báo tiết mục của nó lọt vào danh sách biểu diễn đêm văn nghệ. Mà lại là tiết mục nằm thứ 2 nửa, thực sự nó cũng chẳng muốn. Tuy có máu văn nghệ nhưng nó rất ghét lên biểu diễn hôm cắm trại . Chẳng phải vì điều gì cả, chì vì đêm cắm trại nó có thể thoả sức vui chới với bạn bè thì lại phải ngồi chờ đợi để đến lượt biểu diễn. Nó ghét nhất điều đó vậy mà năm cuối cùng nó lại dính vào. Cả lớp đứa nào cũng nhao nhao vì chuyện này, nó càng được càng nhiều người biết đến hơn. Nhất là Nga con bé cứ làm như là sắp đi biểu diễn ở đâu kô bằng. Nào là loan tin vào đến tận Huế cho nhỏ biết, rồi An cũng biết điện ra í ới làm nó phát ớn. Rồi thì Nga chuẩn bị trang phục cho nó, cả ngày hôm đó dựng trại mệt gần đứt hơi mà nhỏ éo cho uống nước đá vì sợ làm ảnh hưởng đến giọng hát. Chiều hôm đó nó lại phải chuẩn bị cho việc diễn văn nghệ. Rồi thì ráp nhạc trước để chuẩn bị. Cứ như là sắp đi diễn ở 1 show nào ko bằng, nó thì cứ cười khì khì khi Nga ngồi ngoài xem nó ráp nhạc rồi vổ tay ầm ầm. Buổi tối mới chưa được 6h nhỏ T đã có mặt ở trường, 1 phần vì muốn gặp bạn bè củ 1 phần để chúc mừng nó. Thấy nhỏ nó vui lắm.
– Sao không đi cắm trại với trường mà ra đây.
– T ra xem Khanh diễn rồi vào sau mà. Bộ không cho người ta xem ak
– Hj, ai cấm đâu. Biểu diễn từ thiện mà =))
– Thế đã chuẩn bị gì chưa, mà mấy giờ mới diễn.
– Chuẩn bị từ A đến z rồi còn đợi T ra cổ vũ nửa thôi nè.
– Híc, xạo mồm.
– Thiệt mà hj. Thôi đi uống miếng nước đã
– Uhm
Nó với nhỏ mới bước ra đến cổng đinh ra quán cf thì có 1 ánh đèn oto chiếu vào mắt. Ở cái trường này làm gì có ai đi oto nhỉ nó nghỉ thầm trong bụng nhưng cũng kệ mẹ đó là ai thì An từ trên xe bước xuống.
– Anh đi đâu vậy
– Há, em đi với ai vậy. Đừng nói là với ba nghen
– Hjhj, chứ bộ đi với thằng nào nửa ak . Mà anh không chuẩn bị diễn hay sao mà còn ra ngoài vậy
– Thì còn sớm mà, Đi uống nước chanh cho thanh giọng =))
– Em đi với, chứ giờ ba ra rồi vào ngồi với mấy ông trong trường. Em cũng chẳng biết đi đâu cả.
– Uhm, sao được. Nó nói với vẻ mặt gượng gạo rồi đứng ở xa nó gọi với vào rủ thêm nhỏ Nga đi nửa cho đủ bộ =)).
Ra đến quán cả 3 nàng xúm lại nói chuyện 3 tám còn nó ngồi trơ trơ như người vô hình 1 mình hút thuốc bực vãi cả mình. Đúng là không có cái ngu nào như cái ngu này. 3 nàng cứ thao thao bất tuyệt chuyện học hành rồi thì anh này anh kia trước mặt nó làm nó nóng cả mặt. Lần đầu tiên nó thấy được 1 sự thật về đàn bà “ Ôi sao lắm chuyện thế” Nó nói to rồi cười khà khà. cả 3 quay lại nhìn nó rồi gừ 1 cái làm nó hết hồn, nó mà lộn xôn cái nửa chắc đêm nay nó bị cấm vận nửa thì toi đời. Nó ngồi im thit thít chẳng thốt ra câu nào. Có lẽ thấy nó tội nghiệp quá nên lâu lâu 3 nàng lại cho nó thốt nên mấy câu cho có lệ. Ngồi mãi nó thấy chán chẳng biết nói gì vậy là lẳng lặng tình tiền rồi đi vào nhường sân cho 3 nàng thoải mái hơn. Nhưng người hiểu và thương nó nhất vẫn là nhỏ, chỉ cần nó đứng dậy là nhỏ cũng biết đường rút lui theo nó làm cái An cứ ràm ràm nó.
– Đang ngồi nói chuyện vui thế tự nhiên vào chi rứa
– Em vui chứ anh có vui đâu, ngồi đống như đống cức vậy vui nổi gì.
– Hjhj, thì tại nhỏ T với Con Nga cứ kể chuyện về anh hồi trước muốn biết thêm về anh nên mới ngồi cà kê đó chứ
– Híc, có gì hay đâu mà biết. Đi ăn cơm đã đói bụng thấy mồ
– Anh đi ăn với nhỏ t và Nga đi em ăn rồi, vào ngồi xem ba với chú Thanh nói chuyện gì đã
– Chú thanh, ông đó ra đây chi rứa.
– Thì ai mà biết, lúc chiều nghe ba điện cho ông ba nói cái gì đó rồi lúc nảy ông qua đón em với ba nè.
– Trời không phải chứ, ông ra đây chắc có chuyện quá
– Anh khỏi lo có ba đó mà lo gì, nếu chú Thanh muốn làm gì anh thì lần trước anh đã không bình yên mà trở về rồi.
– Uhm, mà ông ấy ra đây làm chi nhỉ. Đừng nói là ra xem anh diễn chứ haha
– Ba rủ ông ấy ra chơi luôn tiện có việc gì đó không biết nửa. Để em vào xem sao rồi tý em nói cho nghe.
– Uhm, vậy em vào đi anh đi ăn cơm đã
Nó và nhỏ quay về trại ăn cơm cùng lớp, Nó thấy nhỏ T rất vui. Chắc vào trong đó nhỏ có quá ít bạn bè nên giờ ra gặp lại bạn bè nhỏ vui lắm. Nó nghĩ lại rồi thấy thương nhỏ, nhỏ vì nó mà it tiếp xúc với bạn bè. Với 1 người như nhỏ không thiếu các vệ tinh đi theo vậy mà mổi lần đi học nhỏ vẫn lặng lẻ, ít nói. Nhỏ không muốn nó phải phiền lòng vì chuỵện gì cả. Còn nó thì hết lần này đến lần khác làm nhỏ buồn, rồi còn lăng nhăng nửa. Nhưng nó cũng không hiểu sao nhỏ vẫn không hề trách móc nó dù chỉ 1 câu. Không như An tuy bên ngoài có vẽ bằng lòng và thân thiện với nhỏ T nhưng nó biết thực sự An cũng không mấy quý mến gì nhỏ. Ăn uống xong nó chuẩn bị cho tiết mục diễn, thì An kéo nó ra ngoài vẻ mặt rất căng thẳng.
– Anh biết ba với chú Thanh nói với hiệu trưởng trường anh sao không
– Trời tự nhiên hỏi anh, câu đó anh hỏi em mới đúng chứ
– Anh ngu dễ sợ. Ba với chú thanh ra xin cho anh được đặc cách khỏi phải thì học kỳ 2 này để thời gian tới chuẩn bị cho 1 khoá huấn luyện gì đó
– Trời huấn luyện gì trời, Đừng nói là huấn luyên thành ca sĩ nha =))
– Anh mơ ak, em cũng không rỏ nhưng nghe nói vậy. Ông hiệu trưởng đồng ý rồi, giờ anh khoẻ nha. Khỏi phải đi học hj
– Híc khoẻ gì trời, không đi học sau này sao thi tốt nghiệp, rồi còn thi học đại nửa chứ.
– Anh mà thi đại học ak. Rớt là cái chắc. Không cần phải mơ vậy đâu sống với hiện thực là trung cấp đi hjhj
– Hic chưa gì cầu mạc vậy trời. Không đi học thì tốt nghiệp cũng không đậu nửa ấy chứ. Không biết ba nghĩ sao mà lại làm vậy nửa chứ.
– Thì chắc ba tính rồi mới làm vậy chứ. Còn chuyện thi tốt nghiệp thì dễ ẹc. Hồi trước thằng cường con chú Thanh cũng đâu có cần thi tốt nghiệp mà vẫn đậu đó thôi.
– Ai biết được đậu hay rớt, lỡ rớt cái bà già cạo đầu
– Anh cứ lo xa, ba đã lo bao nhiều chuyện rồi chẳng lẽ việc cỏn con đó mà không lo được. Có điều hơi lạ là ba chưa hỏi ý kiến anh mà đã làm vậy. Rất khác với tính cách của ba luôn tôn trọng con cái muốn làm gì.
– Ai mà biết, mà em không biết đi huấn luyện gì ak
– Không, chỉ nghe chú thanh nói là anh phải đi 1 khoá huấn luyện gì đó của tỉnh 1 tháng nên không thể đi học được. Rồi xin ông hiệu trưởng cho anh được nghĩ vậy thôi.
– Trời, không biết ba với ông thanh làm trò gì nửa.
– Mà kệ, anh lo gì. Ba thương anh không đưa anh vào chổ chết đâu mà lo. Anh chết con gái ông thành quả phụ ông ko làm đâu =))
– Hj, giờ mà còn đùa.
Nó nghe có tiếng con Nga gọi, hình như là sắp bắt đầu chương trình văn nghệ. Nó lúi húi chạy vào để chuẩn bị diễn. 7h20 sau khi công bố vài ba điều gì đó rồi thì chương trình văn nghệ bắt đầu. Tiết mục đầu tiên là tiết mục múa của lớp 12a6, sau đó là tiết mục đơn ca của nó. Nó cảm thấy hơi run và hồi hộp. Nó chưa bao giờ thấy bị áp lực như lúc này, nó cứ nghĩ lỡ đến lúc lên diễn cái mà bễ dĩa thì không biết chui vào đâu luôn. Rồi thì cũng đến tiết mục của nó, tiếng nhạc bắt đầu cất lên bài hát : “Ngày ấy bây giờ”.
nhaccuatui.com/nghe?M=mJHNVgzgbO
Nó tiến lên sân khấu vẽ mặt lo lắng hiển lên, nó hơi run nhưng rồi cũng làm chủ được bản thân. Nó cố gắng để thể hiện hết tâm trang của mình vào bài hát. Bài hát vừa kết thúc ở phía dưới bạn bè và lớp nó vổ tay la lét ầm ỉ. Nó nhìn xuống thấy nhỏ đưa đôi tay nhỏ bé của mình lên vẫy vẫy nó. Nhỏ lúc đó sao mà dáng yêu đến vậy. Thời gian diễn Chỉ có chưa đầy 10p mà nó cảm giác thật ngột ngạt. Nó bước xuống và trở về chổ lớp mình đang đứng đê xem các tiết mục khác. Đang cố chen vào thì bỗng có điện thoại, là ba An.
– Dạ, con nghe bác.
– Diễn tốt ha, Tý nửa xong chương trình văn nghệ ra bác gặp có tý việc
– Dạ, mà có chuỵên gì vậy bác. Nó thấy mình hỏi 1 câu rỏ ngớ ngẩn. Nhạc phụ đại nhân muốn gặp mà nó giám hỏi kiểu như phải có chuyện gì mới được gặp =)).
– Ak, bác với chú Thanh muốn gặp con có tí việc. Tý gặp rồi bác nói chuyên luôn ha, giờ cứ vào chơi với bạn đi đã.
– Dạ.
Nó cúp máy mà lòng đầy lo lắng. Không biết nó phải đi tập huấn gì nửa. Chẳng lẽ lại đi trại giáo dưỡng vì cái tội hồi trước.
26/3 năm đó là 1 ngày đáng nhớ của nó, cũng có thể nói là hình thành nên 1 thói quen và 1 lối sống mới của nó. Sau này nó mới nhận thấy nếu hồi đó nó khờ dại 1 chút có lẽ không như bây giờ. Cuộc sống của chốn phồn hoa làm nó choáng ngợp, 1 thế giới hoàn toàn xa hoa với nó.
Trường nó tổ chức cắm trại và văn nghệ, nó là 1 cây văn nghệ của lớp. 3 năm liền năm nào nó cũng làm 1 tiết mục đơn ca, 2 năm trước chỉ là duyệt sơ khảo cái là nó bị loại vì bài hát không phù hợp với nội dung của trường. Không biết năm nay nó chon bài hát “ Ngày ấy bây giờ” thì đùng 1 cái trước đó mấy ngày có thông báo tiết mục của nó lọt vào danh sách biểu diễn đêm văn nghệ. Mà lại là tiết mục nằm thứ 2 nửa, thực sự nó cũng chẳng muốn. Tuy có máu văn nghệ nhưng nó rất ghét lên biểu diễn hôm cắm trại . Chẳng phải vì điều gì cả, chì vì đêm cắm trại nó có thể thoả sức vui chới với bạn bè thì lại phải ngồi chờ đợi để đến lượt biểu diễn. Nó ghét nhất điều đó vậy mà năm cuối cùng nó lại dính vào. Cả lớp đứa nào cũng nhao nhao vì chuyện này, nó càng được càng nhiều người biết đến hơn. Nhất là Nga con bé cứ làm như là sắp đi biểu diễn ở đâu kô bằng. Nào là loan tin vào đến tận Huế cho nhỏ biết, rồi An cũng biết điện ra í ới làm nó phát ớn. Rồi thì Nga chuẩn bị trang phục cho nó, cả ngày hôm đó dựng trại mệt gần đứt hơi mà nhỏ éo cho uống nước đá vì sợ làm ảnh hưởng đến giọng hát. Chiều hôm đó nó lại phải chuẩn bị cho việc diễn văn nghệ. Rồi thì ráp nhạc trước để chuẩn bị. Cứ như là sắp đi diễn ở 1 show nào ko bằng, nó thì cứ cười khì khì khi Nga ngồi ngoài xem nó ráp nhạc rồi vổ tay ầm ầm. Buổi tối mới chưa được 6h nhỏ T đã có mặt ở trường, 1 phần vì muốn gặp bạn bè củ 1 phần để chúc mừng nó. Thấy nhỏ nó vui lắm.
– Sao không đi cắm trại với trường mà ra đây.
– T ra xem Khanh diễn rồi vào sau mà. Bộ không cho người ta xem ak
– Hj, ai cấm đâu. Biểu diễn từ thiện mà =))
– Thế đã chuẩn bị gì chưa, mà mấy giờ mới diễn.
– Chuẩn bị từ A đến z rồi còn đợi T ra cổ vũ nửa thôi nè.
– Híc, xạo mồm.
– Thiệt mà hj. Thôi đi uống miếng nước đã
– Uhm
Nó với nhỏ mới bước ra đến cổng đinh ra quán cf thì có 1 ánh đèn oto chiếu vào mắt. Ở cái trường này làm gì có ai đi oto nhỉ nó nghỉ thầm trong bụng nhưng cũng kệ mẹ đó là ai thì An từ trên xe bước xuống.
– Anh đi đâu vậy
– Há, em đi với ai vậy. Đừng nói là với ba nghen
– Hjhj, chứ bộ đi với thằng nào nửa ak . Mà anh không chuẩn bị diễn hay sao mà còn ra ngoài vậy
– Thì còn sớm mà, Đi uống nước chanh cho thanh giọng =))
– Em đi với, chứ giờ ba ra rồi vào ngồi với mấy ông trong trường. Em cũng chẳng biết đi đâu cả.
– Uhm, sao được. Nó nói với vẻ mặt gượng gạo rồi đứng ở xa nó gọi với vào rủ thêm nhỏ Nga đi nửa cho đủ bộ =)).
Ra đến quán cả 3 nàng xúm lại nói chuyện 3 tám còn nó ngồi trơ trơ như người vô hình 1 mình hút thuốc bực vãi cả mình. Đúng là không có cái ngu nào như cái ngu này. 3 nàng cứ thao thao bất tuyệt chuyện học hành rồi thì anh này anh kia trước mặt nó làm nó nóng cả mặt. Lần đầu tiên nó thấy được 1 sự thật về đàn bà “ Ôi sao lắm chuyện thế” Nó nói to rồi cười khà khà. cả 3 quay lại nhìn nó rồi gừ 1 cái làm nó hết hồn, nó mà lộn xôn cái nửa chắc đêm nay nó bị cấm vận nửa thì toi đời. Nó ngồi im thit thít chẳng thốt ra câu nào. Có lẽ thấy nó tội nghiệp quá nên lâu lâu 3 nàng lại cho nó thốt nên mấy câu cho có lệ. Ngồi mãi nó thấy chán chẳng biết nói gì vậy là lẳng lặng tình tiền rồi đi vào nhường sân cho 3 nàng thoải mái hơn. Nhưng người hiểu và thương nó nhất vẫn là nhỏ, chỉ cần nó đứng dậy là nhỏ cũng biết đường rút lui theo nó làm cái An cứ ràm ràm nó.
– Đang ngồi nói chuyện vui thế tự nhiên vào chi rứa
– Em vui chứ anh có vui đâu, ngồi đống như đống cức vậy vui nổi gì.
– Hjhj, thì tại nhỏ T với Con Nga cứ kể chuyện về anh hồi trước muốn biết thêm về anh nên mới ngồi cà kê đó chứ
– Híc, có gì hay đâu mà biết. Đi ăn cơm đã đói bụng thấy mồ
– Anh đi ăn với nhỏ t và Nga đi em ăn rồi, vào ngồi xem ba với chú Thanh nói chuyện gì đã
– Chú thanh, ông đó ra đây chi rứa.
– Thì ai mà biết, lúc chiều nghe ba điện cho ông ba nói cái gì đó rồi lúc nảy ông qua đón em với ba nè.
– Trời không phải chứ, ông ra đây chắc có chuyện quá
– Anh khỏi lo có ba đó mà lo gì, nếu chú Thanh muốn làm gì anh thì lần trước anh đã không bình yên mà trở về rồi.
– Uhm, mà ông ấy ra đây làm chi nhỉ. Đừng nói là ra xem anh diễn chứ haha
– Ba rủ ông ấy ra chơi luôn tiện có việc gì đó không biết nửa. Để em vào xem sao rồi tý em nói cho nghe.
– Uhm, vậy em vào đi anh đi ăn cơm đã
Nó và nhỏ quay về trại ăn cơm cùng lớp, Nó thấy nhỏ T rất vui. Chắc vào trong đó nhỏ có quá ít bạn bè nên giờ ra gặp lại bạn bè nhỏ vui lắm. Nó nghĩ lại rồi thấy thương nhỏ, nhỏ vì nó mà it tiếp xúc với bạn bè. Với 1 người như nhỏ không thiếu các vệ tinh đi theo vậy mà mổi lần đi học nhỏ vẫn lặng lẻ, ít nói. Nhỏ không muốn nó phải phiền lòng vì chuỵện gì cả. Còn nó thì hết lần này đến lần khác làm nhỏ buồn, rồi còn lăng nhăng nửa. Nhưng nó cũng không hiểu sao nhỏ vẫn không hề trách móc nó dù chỉ 1 câu. Không như An tuy bên ngoài có vẽ bằng lòng và thân thiện với nhỏ T nhưng nó biết thực sự An cũng không mấy quý mến gì nhỏ. Ăn uống xong nó chuẩn bị cho tiết mục diễn, thì An kéo nó ra ngoài vẻ mặt rất căng thẳng.
– Anh biết ba với chú Thanh nói với hiệu trưởng trường anh sao không
– Trời tự nhiên hỏi anh, câu đó anh hỏi em mới đúng chứ
– Anh ngu dễ sợ. Ba với chú thanh ra xin cho anh được đặc cách khỏi phải thì học kỳ 2 này để thời gian tới chuẩn bị cho 1 khoá huấn luyện gì đó
– Trời huấn luyện gì trời, Đừng nói là huấn luyên thành ca sĩ nha =))
– Anh mơ ak, em cũng không rỏ nhưng nghe nói vậy. Ông hiệu trưởng đồng ý rồi, giờ anh khoẻ nha. Khỏi phải đi học hj
– Híc khoẻ gì trời, không đi học sau này sao thi tốt nghiệp, rồi còn thi học đại nửa chứ.
– Anh mà thi đại học ak. Rớt là cái chắc. Không cần phải mơ vậy đâu sống với hiện thực là trung cấp đi hjhj
– Hic chưa gì cầu mạc vậy trời. Không đi học thì tốt nghiệp cũng không đậu nửa ấy chứ. Không biết ba nghĩ sao mà lại làm vậy nửa chứ.
– Thì chắc ba tính rồi mới làm vậy chứ. Còn chuyện thi tốt nghiệp thì dễ ẹc. Hồi trước thằng cường con chú Thanh cũng đâu có cần thi tốt nghiệp mà vẫn đậu đó thôi.
– Ai biết được đậu hay rớt, lỡ rớt cái bà già cạo đầu
– Anh cứ lo xa, ba đã lo bao nhiều chuyện rồi chẳng lẽ việc cỏn con đó mà không lo được. Có điều hơi lạ là ba chưa hỏi ý kiến anh mà đã làm vậy. Rất khác với tính cách của ba luôn tôn trọng con cái muốn làm gì.
– Ai mà biết, mà em không biết đi huấn luyện gì ak
– Không, chỉ nghe chú thanh nói là anh phải đi 1 khoá huấn luyện gì đó của tỉnh 1 tháng nên không thể đi học được. Rồi xin ông hiệu trưởng cho anh được nghĩ vậy thôi.
– Trời, không biết ba với ông thanh làm trò gì nửa.
– Mà kệ, anh lo gì. Ba thương anh không đưa anh vào chổ chết đâu mà lo. Anh chết con gái ông thành quả phụ ông ko làm đâu =))
– Hj, giờ mà còn đùa.
Nó nghe có tiếng con Nga gọi, hình như là sắp bắt đầu chương trình văn nghệ. Nó lúi húi chạy vào để chuẩn bị diễn. 7h20 sau khi công bố vài ba điều gì đó rồi thì chương trình văn nghệ bắt đầu. Tiết mục đầu tiên là tiết mục múa của lớp 12a6, sau đó là tiết mục đơn ca của nó. Nó cảm thấy hơi run và hồi hộp. Nó chưa bao giờ thấy bị áp lực như lúc này, nó cứ nghĩ lỡ đến lúc lên diễn cái mà bễ dĩa thì không biết chui vào đâu luôn. Rồi thì cũng đến tiết mục của nó, tiếng nhạc bắt đầu cất lên bài hát : “Ngày ấy bây giờ”.
nhaccuatui.com/nghe?M=mJHNVgzgbO
Nó tiến lên sân khấu vẽ mặt lo lắng hiển lên, nó hơi run nhưng rồi cũng làm chủ được bản thân. Nó cố gắng để thể hiện hết tâm trang của mình vào bài hát. Bài hát vừa kết thúc ở phía dưới bạn bè và lớp nó vổ tay la lét ầm ỉ. Nó nhìn xuống thấy nhỏ đưa đôi tay nhỏ bé của mình lên vẫy vẫy nó. Nhỏ lúc đó sao mà dáng yêu đến vậy. Thời gian diễn Chỉ có chưa đầy 10p mà nó cảm giác thật ngột ngạt. Nó bước xuống và trở về chổ lớp mình đang đứng đê xem các tiết mục khác. Đang cố chen vào thì bỗng có điện thoại, là ba An.
– Dạ, con nghe bác.
– Diễn tốt ha, Tý nửa xong chương trình văn nghệ ra bác gặp có tý việc
– Dạ, mà có chuỵên gì vậy bác. Nó thấy mình hỏi 1 câu rỏ ngớ ngẩn. Nhạc phụ đại nhân muốn gặp mà nó giám hỏi kiểu như phải có chuyện gì mới được gặp =)).
– Ak, bác với chú Thanh muốn gặp con có tí việc. Tý gặp rồi bác nói chuyên luôn ha, giờ cứ vào chơi với bạn đi đã.
– Dạ.
Nó cúp máy mà lòng đầy lo lắng. Không biết nó phải đi tập huấn gì nửa. Chẳng lẽ lại đi trại giáo dưỡng vì cái tội hồi trước.
Comments for chapter "Chương 54"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận