A New Life ( Quá Khứ Bình Yên Nhé ) - Chương 5
Cuộc sống có những thứ mà ta không bao giờ với tới được. Nói như những đứa bàn mình là 1 thú vui quá xa sỉ. Tình yêu giờ với nó chỉ là 1 thứ qua mơ hồ, gần 10 năm sống để yêu, yêu để sống. Đến lúc chấp nhận vứt bỏ mọi thứ vì yêu thì nó chẳng nhận được gì ngoài 2 chữ TÀN TRO. Với nó giờ không có yêu mà chỉ có hận. Không phải hận Em mà nó hận cái cuộc đời này. Không biết vì cuộc đời của nó gắn liền với 2 từ sở Khanh không mà cuộc đời nó luôn trớ trêu. Ngày nó chào đời không có Ba bên cạnh. Thi thoảng ông chỉ ghe qua đưa cho mẹ nó ít tiên rồi đi. Chưa đầy 2 tháng tuổi ba nó đã bỏ 2 mẹ con nó để đi theo người đàn bà khác. Mẹ nó hận ba nó lắm hay sao nó chẳng biết. Ngày làm giấy khai sinh cho nó Tờ giấy khai sinh không có tên ba nó. Mẹ nó chọn cho nó cái tên 1 cái tên mà nó cũng chẳng hiểu vì sao mẹ lại đặt cho nó. Dương sở Khanh, Nó chẳng dám trách mẹ nó vì nó hiểu lúc đó mẹ nó suy nghĩ gì. Đến năm nó 9 tuổi ba nó trở về nó mới được danh chính ngôn thuận lấy họ của ba. Nhưng cái tên Sở Khanh đó đã gắn liền với nó. Có lẽ vì thế mà cuộc sống của nó chẳng Bình yên tý nào. Chấp nhận bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của thiên hạ, Chấp nhận mẹ nó không vui. Nó cố gắng để mẹ có thể hiểu nó và cảm thông cho em. Nhưng rồi nó chẳng được gì. Chấp nhận từ giã AE chí cốt để quay về với cuộc sống đời thường để được có em bên anh. Rời Đà Nẵng nó về Huế với chỉ 1 mong muốn được ở bên cạnh em . Dù ai có nói gi đi nữa, bạn bè có khuyên can đến bao nhiêu nó cũng vì em mà từ bỏ cái cuộc sông không biết ngay mai đó. Nó chấp nhận về Huế kiếm tiền bằng sức lao động của mình, Nó không muốn sống cái cuộc sông đâm thuê, chém mứơn để kiếm tiền. Chỉ cần có em bên cạnh dù có vất vả đến mấy nó cũng sẻ cố gắng kiếm tiền bằng mồ hôi của mình. Nó làm thế không vì điều gì cả mà chỉ vì muốn em cũng giống nó sẻ quay về con đường chân chính. Nó không muốn em đêm nào cũng bập bùng bên anh đèn mờ của các quan bar, không muốn em đêm nào đi làm vê cũng 1, 2h sáng. Nó không muốn em bị người ta coi thường. Nó muốn nhiều nhiều thứ để em có thể quay về lắm. Nhưng rồi cuối cùng nó cũng bất lực, Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Dù nó có cố găng 1 tháng , 2 tháng em vẫn chọn con đường kiếm tiền 1 cách dễ dàng đó. 1năm trời ở bên cạnh em là bao nhiêu buồn tủi. Có những đêm nó nằm đợi em về mà 2 hàng nước mắt cứ chảy dài. Rồi cũng đến 1 ngày , ngày mà nó phải từ giã cái ý nghĩ sẽ thay đổi được em. Em không còn bên cạnh nó, em ra đi, đi theo 1 thứ mà em gọi đó là hạnh phúc. 2010 nó từ giã đât huế trở lại Đà Nẵng, Bạn bè nó ai cũng mừng. Mừng không phải vì sự trở lại của nó mà mừng vì nó đã dứt ra được cái vòng luẩn quẩn đo. Gần 1 năm trời nó chỉ biết lao vào kiếm tiền, kiếm tiền bằng mọi giá. Nó muốn cho em biết rằng nó thừa sức để kiếm ra nhiều tiền, nhưng nó không muốn sông bên cạnh em mà không biết ngay mai ra sao. Giờ nó chỉ biết có tiền, ai thuê gì nó cũng làm, chẳng cần biết ngay mai. Chỉ cần ai bỏ ra cho nó vài chục triệu thì muốn nó đâm ai là nó đâm, muốn nó bán máu vì ai thì chỉ cần có tiền. Nó kiếm tiền chẳng để làm gì, nhưng nó vẫn muốn kiếm thật nhiêu tiền. Nó không hận em, chỉ thây buồn và thương em, thương cho số phận của nó. Có những lúc em điện cho nó hỏi thăm nó đôi ba câu là nó cũng đã mãng nguyện rồi. Nó chẳng cần gì cả chỉ mong sao em có cuộc sông bình yên, không phải quay lại con đường cũ là nó vui rồi. Nó chỉ cần có vây, mà sao cuộc đời vẫn cứ cố để hành hạ nó. Ôi cuộc đời này thật chó má
Comments for chapter "Chương 5"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận