A New Life ( Quá Khứ Bình Yên Nhé ) - Chương 46
Tiếp:
Trưa hôm đó nó quyết định dẫn nhỏ ra ngoài, nó cũng tự nguỵ trang cho mình. Nó muốn thời gian ít ỏi còn lại sẽ dành cho nhỏ chứ không phải cứ ở dú mãi trong căn phòng chưa đầy 20m2 này. Nó và nhỏ trả phòng lấy chứng minh đi thuê 1 chiếc xe đạp. Nó chở nhỏ đi khắp thành phố những nơi mà trứoc đây nó và nhỏ hay đến. Nhỏ thích thú lắm nhưng thoáng trong mắt nhỏ vẫn có 1 sự lo lắng cho nó. Nó biết nhưng nó chẳng cần quan tấm, theo như nó nghĩ nếu có thể trốn đi được mà trong lòng vẫn cứ canh cánh 1 điều gì thì có trốn đi cũng như không. Thà rằng trước lúc đi làm những việc cần làm rồi hẳn đi. Cả buổi chiều nó cứ đạp xe chở nhỏ đi đến lúc 2 chân mõi rã rời ra mới dừng lại để kiếm quán nước uống. Nó cảm thấy hạnh phúc lắm khi làm được những điều mình muốn và nhỏ cũng vậy. Nhưng nó chẳng thể ngờ được sự xuất hiện của nó đã có người biết đến. Tối nó và nhỏ về lại nhà nghĩ , vừa bước vào phòng đóng cửa lại thì có tiếng gỏ cửa.
– Ai vậy.
– Anh chủ nhà nghỉ đây, em mở cửa cho anh hỏi tý việc.
Nó tiếng lại mở cửa, chỉ vừa hé cửa ra cái là đã thấy 3 người mặc áo C.An xông vào. Nó bị khống chế còn nhỏ thì chỉ biết trân người ra. Tiếng tách của chiếc còng đã mắc vào đôi bàn tay, nó bị dẫn đi còn nhỏ thì cứ thế mà khóc. Nó chẳng chút hề hấng gì, trước lúc dẫn nhỏ đi chơi nó cũng đã tính đến khả năng này nên cũng đã chuẫn bị tâm lý trước. Nó bị tống lên xe rồi dẫn về đồn, nhỏ thì đựơc 1 chú c.an dẫn về sau. Với nó giờ chỉ sợ nhỏ bị liên can chứ nó chẳng còn gì để sợ nửa. Về đến nơi nó bị cách ly vào 1 phòng kín, trong phòng có 1 chiếc bàn gổ và 2 cái ghế đối diện nhau. Nó được tháo còng tay và ngồi đợi thâm vấn ở trong đó. Đợi khá lâu nó nhìn lên đông hồ cũng đã hơn 2 tiếng mà chẳng thấy ai vào, nó thấy hơi sốt ruột. Rồi cuối cùng thì chiếc cửa phòng cũng được mở ra. Một ông khá lớn tuổi khoảng 45t bước vào. Ông ta tự giới thiệu là Thanh bố của thằng cường. Nó nghe song tự nhủ thầm. Chết mẹ bố thằng cường đến thẩm vấn thì chắc nó nhừ đòn. Chắc ông ta cũng sẻ trả lại gấp vài lần những gì nó đã làm với thằng cường. Ông ta ngồi 1 hồi chẳng nói gì cứ thế nhìn nó, nhìn với 1 ánh mắt chăm chú. Nó thấy trong mắt ông ta chẳng có chút gì là thù hận cả. Rồi ông ta mở lời:
– Cháu là gì với ông D?
– Dạ là bạn của con gái bác ấy thôi ak
– Chỉ là bạn thật thôi sao
– Dạ. Nó đang lờ mờ suy nghĩ. Phải chăng ba An đã gặp ông này trước.
– Sao không về chổ ông D ở mà lại trốn ở nhà nghĩ. Nhìn mặt hiền vậy mà cũng khí phách nhỉ.
– Dạ, cháu ko muốn làm phiền bác ấy ak.
– Giờ có 2 lựa chọn cho cháu. 1 là phải ra toà và nhận tất cả trách nhiệm về mình. Chắc chắn cháu sẽ phải đi trại giáo dưỡng 1 thời gian. 2 là sẽ được thả ra ngay chiều ngày mai với 1 điều kiện.
– Dạ điều kiện gì hả bác.
– Cái đó thì sau này cháu sẽ biết, còn trước mắt là sẽ phải nghe theo sự sắp đặt cửa ông D. Khi trở về trường chú và ông D sẽ tạo điều kiện cho cháu đi học lại bình thường nhưng dưới sự giám sát của chú và ông D. Ngoài ra sẽ không có chuyện như thế này xay ra với cháu nửa, chú bảo đảm điều đó.
– Thế chuyện giữa cháu và cường thì sao ak. Chú không để bụng ak. Dù sao lúc đó chau cũng nóng nảy và không tự chủ được.
– Mọi chuyện chú cũng đã điều tra kỹ rồi, làm cha thì ai chẳng thương con. Chú nói thật nếu cháu không có sự bảo hộ của ông D thì giờ chẳng được ngồi đây như vậy. Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Thằng Cường cũng chẳng tốt lành gì xem như 1 bài học đắt giá cho nó.
– Cháu xin lổi chú, cũng chỉ tại cùng đường với lúc đó bị xúc pham nên mới như vậy.
– Chú hiểu, cháu phải luôn nhớ 1 điều cuộc đời này không ai cho không ai cái gì. VÀ cũng chẳng ai giúp đở ai không cả. Phải nhớ rằng giửa chú, cháu và ông D có 1 thoả thuận. Phải nhớ kỹ điều đó.
– Dạ cháu biết ak.
– Thôi giờ cháu có thể qua phong bên kia. Sáng mai sẽ làm thêm vài thủ tục nửa là xong. Chiều cháu có thể ra nhà và đi học lại bình thường, mọi chuyện ở trường đã có ông D lo cả rồi. Cứ đi học lại bình thường.
Nó bước về phòng bên kia cố gắng nhìn xem thử nhỏ T như thế nào rồi nhưng chẳng thể nào thấy được nhỏ. Trong lòng nó giờ ngổn ngang suy nghĩ. Nó biết giửa nó và ba An thì có thể là sự giúp đở vì An. Còn với ông Thanh nó đã làm con ông như vậy mà ông vẫn cứ bình thường. Còn giúp nó thoát khỏi vòng lao lý quả là 1 điều khó có thể tin nổi. Mà với địa vị của ông thì cần gì phải cho nó sự lựa chọn. Rồi laij còn thoả thuận với nó, nó cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nửa. Giờ ngẫm lại nó mới hiểu được là vì sao, có lẽ lúc đó nó còn quá non dại, chẳng hiểu được những tính toán của những người đã dày kinh nghiệm và từng trải. Nó cứ thế mà suy nghĩ rồi thiếp đi, sáng nó tỉnh dậy thì được dẫn vào phòng điều tra để hỏi 1 số chuyện. Xong xuôi thì được người ta cho ra gặp nhỏ, nhìn thấy nó nhỏ cứ thế mà khóc. Nó thấy lòng mình xót xa vô cùng. Ngồi 1 hồi lâu nghe nó nói thì nhỏ cũng an tâm phần nào. Nhỏ về phòng thu don đồ đạc cho nó còn nó thì phải vào phòng tạm giam để đợi người ta làm cho xong hồ sơ. Gần 1 ngày trời ở trong phòng tạm giam nó chẳng thấy bóng giáng của An hay ba An gì cả. Cũng thấy hơi lạ nhưng nó cũng chẳng quan tâm nhiều. 4h chiều nó được cho ra về.Mới bước ra khỏi cổng đã thấy An và ba An ở đó đợi. Nó chẳng giám ngẫn mặt nhìn ông vì sợ đã làm ông thất vọng. Ông hỏi nó mọi chuyện rồi bảo nó lên xe để về nhà. Nó hơi lưỡng lự vì sợ nhỏ đến đón nó mà không có. Nhưng giờ chẳng thể làm khác được. Nó vội chạy vào phong trực mượn 1 tờ giấy bút viết lại mấy dòng rồi nhờ gửi cho nhỏ. Về đến nhà An ba An chẳng nói gì nhiều chỉ vỏn vẹn có 1 câu : “ Đi tắm rửa đi rồi tối nói chuyện với bác sau”. Còn An thì cứ thế mà trách móc. Nó đi tắm rửa rồi chui vào phong thằng bình nằm. Đang nằm thì An bước vào
– Anh sao vậy, định trốn em ak. Chuyện lớn như vậy mà anh không về để ba cứ lo lắng chay quanh mấy hôm nay.
– Tại thấy nhờ ba hoài cũng ngại. Với lại anh cũng không muốn cứ dựa giẫm vào ba mãi.
– Có gì đâu mà anh phải nói vậy. Anh có biết mấy ngày vừa rồi ba đã điều toàn bộ mọi người đi để tìm anh không. Anh có biết ba lo cho anh nên mấy đêm nay ba không ngủ cứ cầm cái đt để đợi người ta điện về không.
– Anh xin lổi.
– Ba nói có chuyện gì thì ba cũng sẽ tìm cách để giúp anh. Mà anh thì cứ
– Anh biết, nhưng nếu anh quay về nhờ sự giúp đở của ba thì chẳng khác gì những điều thằng cường nói về anh cả.
– Nó nói gì mặc nó, nó ép anh đến đường cùng nên mới ra như vậy. Mà anh làm đúng chứ có sai đâu, ba giúp anh cũng chỉ vì thương anh chứ có phải như thằng cường cứ ỷ lại vào ông già nó rồi thích gì làm vậy đâu.
– Nhưng mà
– Không nhưng gì hết, tý ra ăn cơm rồi gặp ba mà xin lổi ba. Ba giận anh lắm
– Uhm anh biết rồi.
Trưa hôm đó nó quyết định dẫn nhỏ ra ngoài, nó cũng tự nguỵ trang cho mình. Nó muốn thời gian ít ỏi còn lại sẽ dành cho nhỏ chứ không phải cứ ở dú mãi trong căn phòng chưa đầy 20m2 này. Nó và nhỏ trả phòng lấy chứng minh đi thuê 1 chiếc xe đạp. Nó chở nhỏ đi khắp thành phố những nơi mà trứoc đây nó và nhỏ hay đến. Nhỏ thích thú lắm nhưng thoáng trong mắt nhỏ vẫn có 1 sự lo lắng cho nó. Nó biết nhưng nó chẳng cần quan tấm, theo như nó nghĩ nếu có thể trốn đi được mà trong lòng vẫn cứ canh cánh 1 điều gì thì có trốn đi cũng như không. Thà rằng trước lúc đi làm những việc cần làm rồi hẳn đi. Cả buổi chiều nó cứ đạp xe chở nhỏ đi đến lúc 2 chân mõi rã rời ra mới dừng lại để kiếm quán nước uống. Nó cảm thấy hạnh phúc lắm khi làm được những điều mình muốn và nhỏ cũng vậy. Nhưng nó chẳng thể ngờ được sự xuất hiện của nó đã có người biết đến. Tối nó và nhỏ về lại nhà nghĩ , vừa bước vào phòng đóng cửa lại thì có tiếng gỏ cửa.
– Ai vậy.
– Anh chủ nhà nghỉ đây, em mở cửa cho anh hỏi tý việc.
Nó tiếng lại mở cửa, chỉ vừa hé cửa ra cái là đã thấy 3 người mặc áo C.An xông vào. Nó bị khống chế còn nhỏ thì chỉ biết trân người ra. Tiếng tách của chiếc còng đã mắc vào đôi bàn tay, nó bị dẫn đi còn nhỏ thì cứ thế mà khóc. Nó chẳng chút hề hấng gì, trước lúc dẫn nhỏ đi chơi nó cũng đã tính đến khả năng này nên cũng đã chuẫn bị tâm lý trước. Nó bị tống lên xe rồi dẫn về đồn, nhỏ thì đựơc 1 chú c.an dẫn về sau. Với nó giờ chỉ sợ nhỏ bị liên can chứ nó chẳng còn gì để sợ nửa. Về đến nơi nó bị cách ly vào 1 phòng kín, trong phòng có 1 chiếc bàn gổ và 2 cái ghế đối diện nhau. Nó được tháo còng tay và ngồi đợi thâm vấn ở trong đó. Đợi khá lâu nó nhìn lên đông hồ cũng đã hơn 2 tiếng mà chẳng thấy ai vào, nó thấy hơi sốt ruột. Rồi cuối cùng thì chiếc cửa phòng cũng được mở ra. Một ông khá lớn tuổi khoảng 45t bước vào. Ông ta tự giới thiệu là Thanh bố của thằng cường. Nó nghe song tự nhủ thầm. Chết mẹ bố thằng cường đến thẩm vấn thì chắc nó nhừ đòn. Chắc ông ta cũng sẻ trả lại gấp vài lần những gì nó đã làm với thằng cường. Ông ta ngồi 1 hồi chẳng nói gì cứ thế nhìn nó, nhìn với 1 ánh mắt chăm chú. Nó thấy trong mắt ông ta chẳng có chút gì là thù hận cả. Rồi ông ta mở lời:
– Cháu là gì với ông D?
– Dạ là bạn của con gái bác ấy thôi ak
– Chỉ là bạn thật thôi sao
– Dạ. Nó đang lờ mờ suy nghĩ. Phải chăng ba An đã gặp ông này trước.
– Sao không về chổ ông D ở mà lại trốn ở nhà nghĩ. Nhìn mặt hiền vậy mà cũng khí phách nhỉ.
– Dạ, cháu ko muốn làm phiền bác ấy ak.
– Giờ có 2 lựa chọn cho cháu. 1 là phải ra toà và nhận tất cả trách nhiệm về mình. Chắc chắn cháu sẽ phải đi trại giáo dưỡng 1 thời gian. 2 là sẽ được thả ra ngay chiều ngày mai với 1 điều kiện.
– Dạ điều kiện gì hả bác.
– Cái đó thì sau này cháu sẽ biết, còn trước mắt là sẽ phải nghe theo sự sắp đặt cửa ông D. Khi trở về trường chú và ông D sẽ tạo điều kiện cho cháu đi học lại bình thường nhưng dưới sự giám sát của chú và ông D. Ngoài ra sẽ không có chuyện như thế này xay ra với cháu nửa, chú bảo đảm điều đó.
– Thế chuyện giữa cháu và cường thì sao ak. Chú không để bụng ak. Dù sao lúc đó chau cũng nóng nảy và không tự chủ được.
– Mọi chuyện chú cũng đã điều tra kỹ rồi, làm cha thì ai chẳng thương con. Chú nói thật nếu cháu không có sự bảo hộ của ông D thì giờ chẳng được ngồi đây như vậy. Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Thằng Cường cũng chẳng tốt lành gì xem như 1 bài học đắt giá cho nó.
– Cháu xin lổi chú, cũng chỉ tại cùng đường với lúc đó bị xúc pham nên mới như vậy.
– Chú hiểu, cháu phải luôn nhớ 1 điều cuộc đời này không ai cho không ai cái gì. VÀ cũng chẳng ai giúp đở ai không cả. Phải nhớ rằng giửa chú, cháu và ông D có 1 thoả thuận. Phải nhớ kỹ điều đó.
– Dạ cháu biết ak.
– Thôi giờ cháu có thể qua phong bên kia. Sáng mai sẽ làm thêm vài thủ tục nửa là xong. Chiều cháu có thể ra nhà và đi học lại bình thường, mọi chuyện ở trường đã có ông D lo cả rồi. Cứ đi học lại bình thường.
Nó bước về phòng bên kia cố gắng nhìn xem thử nhỏ T như thế nào rồi nhưng chẳng thể nào thấy được nhỏ. Trong lòng nó giờ ngổn ngang suy nghĩ. Nó biết giửa nó và ba An thì có thể là sự giúp đở vì An. Còn với ông Thanh nó đã làm con ông như vậy mà ông vẫn cứ bình thường. Còn giúp nó thoát khỏi vòng lao lý quả là 1 điều khó có thể tin nổi. Mà với địa vị của ông thì cần gì phải cho nó sự lựa chọn. Rồi laij còn thoả thuận với nó, nó cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nửa. Giờ ngẫm lại nó mới hiểu được là vì sao, có lẽ lúc đó nó còn quá non dại, chẳng hiểu được những tính toán của những người đã dày kinh nghiệm và từng trải. Nó cứ thế mà suy nghĩ rồi thiếp đi, sáng nó tỉnh dậy thì được dẫn vào phòng điều tra để hỏi 1 số chuyện. Xong xuôi thì được người ta cho ra gặp nhỏ, nhìn thấy nó nhỏ cứ thế mà khóc. Nó thấy lòng mình xót xa vô cùng. Ngồi 1 hồi lâu nghe nó nói thì nhỏ cũng an tâm phần nào. Nhỏ về phòng thu don đồ đạc cho nó còn nó thì phải vào phòng tạm giam để đợi người ta làm cho xong hồ sơ. Gần 1 ngày trời ở trong phòng tạm giam nó chẳng thấy bóng giáng của An hay ba An gì cả. Cũng thấy hơi lạ nhưng nó cũng chẳng quan tâm nhiều. 4h chiều nó được cho ra về.Mới bước ra khỏi cổng đã thấy An và ba An ở đó đợi. Nó chẳng giám ngẫn mặt nhìn ông vì sợ đã làm ông thất vọng. Ông hỏi nó mọi chuyện rồi bảo nó lên xe để về nhà. Nó hơi lưỡng lự vì sợ nhỏ đến đón nó mà không có. Nhưng giờ chẳng thể làm khác được. Nó vội chạy vào phong trực mượn 1 tờ giấy bút viết lại mấy dòng rồi nhờ gửi cho nhỏ. Về đến nhà An ba An chẳng nói gì nhiều chỉ vỏn vẹn có 1 câu : “ Đi tắm rửa đi rồi tối nói chuyện với bác sau”. Còn An thì cứ thế mà trách móc. Nó đi tắm rửa rồi chui vào phong thằng bình nằm. Đang nằm thì An bước vào
– Anh sao vậy, định trốn em ak. Chuyện lớn như vậy mà anh không về để ba cứ lo lắng chay quanh mấy hôm nay.
– Tại thấy nhờ ba hoài cũng ngại. Với lại anh cũng không muốn cứ dựa giẫm vào ba mãi.
– Có gì đâu mà anh phải nói vậy. Anh có biết mấy ngày vừa rồi ba đã điều toàn bộ mọi người đi để tìm anh không. Anh có biết ba lo cho anh nên mấy đêm nay ba không ngủ cứ cầm cái đt để đợi người ta điện về không.
– Anh xin lổi.
– Ba nói có chuyện gì thì ba cũng sẽ tìm cách để giúp anh. Mà anh thì cứ
– Anh biết, nhưng nếu anh quay về nhờ sự giúp đở của ba thì chẳng khác gì những điều thằng cường nói về anh cả.
– Nó nói gì mặc nó, nó ép anh đến đường cùng nên mới ra như vậy. Mà anh làm đúng chứ có sai đâu, ba giúp anh cũng chỉ vì thương anh chứ có phải như thằng cường cứ ỷ lại vào ông già nó rồi thích gì làm vậy đâu.
– Nhưng mà
– Không nhưng gì hết, tý ra ăn cơm rồi gặp ba mà xin lổi ba. Ba giận anh lắm
– Uhm anh biết rồi.
Comments for chapter "Chương 46"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận