A New Life ( Quá Khứ Bình Yên Nhé ) - Chương 35
Tiếp:
Nó tắm rửa, ăn cơm xong lăn đùng ra ngủ. Cảm giác khi được ở nhà vẫn thoải mái hơn nhiều. Đang mơ 1 giấc mơ đẹp thì nó bị thằng Bờm gọi dậy. Sực tỉnh cơn mơ nó bực tức
– Mẹ đang ngủ gọi dậy mi
– Ngủ lìn gì ngủ giữ, con An gửi mi cái chi nè
– Đợi tau đi rửa mặt đã rồi đi cf luôn. Mà An gửi cái chi ra rứa con này lắm trò thật.
– Tao éo biết nó gọi lại chẳng lẽ tau mở ra coi. Thôi nhanh đi
Nó và Bờm đi uống cf, cũng chẳng quan tâm đến An gửi cái gì ra. Tối về mở hộp quà ra nó ngạc nhiên vì bên trong là cái dt samsung E250 và 1 cái sim mb. Hồi đó cái E250 cũngkhá đắc tiền, mà nó thì cũng chẳng muốn dùng mấy cái đó. Tốt nhất xài cái cục gạch cho chắc ăn. Nó bật máy lên rồi bấm số. Trên máy hiên lên chữ vợ iu nó cười nham nhở
– alo
– Nghe chồng iu
– Gì ghê vậy trời. Làm gì mà mua dt rứa.
– Thì để anh dùng chứ làm gì, hỏi ngốc dễ sợ
– Mua gì mấy cái này, vừa đắt lại nhanh hõng.xài cái nắp trượt này 3 bửa đứt cáp đi sửa thêm mệt.
– Mệt thì đừng có dùng, Người ta mua tặng mà cứ chê hoài.
– Không phải chê mà mắc tiền quá nên thấy ko thích. Có mua thì mua cái cục gạch dùng được rùi. Mà tiên đâu mua vậy, ba biết lại nói mệt.
– Hic, ba bảo mua cho anh đó. Ba trả tiền còn em chọn hjhj
– Vậy càng ngại hơn.
– Không sao cả, ba bảo mua để có gì liên lạc với anh cho dễ. Mà ba bảo mua có gì ma anh ngại.
– Thì mấy bửa nay nhờ ba nhiều rồi, giờ lại để ba mua dt thấy khó chịu lắm. Trả lại cho ba thì không được mà dùng sợ người ta nói này nói nọ mệt.
– Ai nói gì kệ họ. Miệng lưỡi thế gian chứ có bao giờ người ta nói miệng lưỡi thế ngay đâu, nói ra toàn gian không ak,có gì mà anh phải sợ.
– Uhm, em gửi số ba qua anh điện cho ba tý.
– Đợi tý em gửi qua. Mà giờ chắc ba cũng đang bận làm. Tý tối rồi anh điên được.
– Uhm, tối anh điện.
Nó thấy lòng mình nặng trĩu. Trước đây nó mang ơn ba An, giờ lại chuyện này nó cũng chẳng biết nên làm sao cả. Mấy hôm sau đi học nó cũng chẳng có điều gì thay đổi cả. Thằng Hà cũng không thấy sang kiếm nó gây chuyện, còn nó thì đang lên kế hoạch để cho con nhỏ Dung biết thế nào là dồn người ta vào đường cùng. Cuối tuần An ra chở nó vào, vào nhà An nhưng có vẽ gượng gạo. Không phải vì điều gì mà nó cũng sợ mang tiếng, với lại trước đây ở trong nhà An khác. Giờ mấy ngày vào lại cảm giác lạ lẫm khiến nó không được tự nhiên. Cả buổi tối ở nhà An nó để dt ở chế độ yên lặng. Nó không muốn nhắc đến chuyện đó, nhắc đến nó càng khó xử. Tối nó và An lại quần quật vắt sức lao động sau mấy xa cách =)). Trưa chủ nhật nó ra nhà và nhất quyết đi xe buýt ra. Nó lấy lý do không muốn An đi vào 1 mình nguy hiểm. An chở nó ra bến xe đợi đến lúc nó lên xe mới chịu về. Xe đi được 1 đoạn thì nó ghé trạm tiếp theo để xuống. ( mẹ làm nó tốn tiền xe buýt rồi thêm tiền xe ôm nửa
) ) . Nó bắt xe lên phòng nhỏ, lên đến phòng chẳng thấy nhỏ đâu. Ngồi ở ngoài đợi đến gần 2h chiều mà cũng chẳng thấy nhỏ. Nó chẳng biết làm cách nào để tìm nhỏ, nó đã hẹn là cuối tuần vào mà giờ nay nhỏ đi đâu. Nó cảm thấy lo lắng, cầm máy nó điện qua nhà mẹ nhỏ cũng chẳng có nhỏ. Ở cái đất Huế này ngoài nhà mẹ nhỏ ra thì nhỏ chẳng có bạn bè gì cả. Sốt ruột nó cứ đi tới đi lui ở dãy hành lan. 4h chiều nó cũng chẳng thấy nhỏ về.Lòng nó như có lửa đốt, không biết nhỏ có chuyện gì không mà giờ này vẫn chưa về.
Nó tắm rửa, ăn cơm xong lăn đùng ra ngủ. Cảm giác khi được ở nhà vẫn thoải mái hơn nhiều. Đang mơ 1 giấc mơ đẹp thì nó bị thằng Bờm gọi dậy. Sực tỉnh cơn mơ nó bực tức
– Mẹ đang ngủ gọi dậy mi
– Ngủ lìn gì ngủ giữ, con An gửi mi cái chi nè
– Đợi tau đi rửa mặt đã rồi đi cf luôn. Mà An gửi cái chi ra rứa con này lắm trò thật.
– Tao éo biết nó gọi lại chẳng lẽ tau mở ra coi. Thôi nhanh đi
Nó và Bờm đi uống cf, cũng chẳng quan tâm đến An gửi cái gì ra. Tối về mở hộp quà ra nó ngạc nhiên vì bên trong là cái dt samsung E250 và 1 cái sim mb. Hồi đó cái E250 cũngkhá đắc tiền, mà nó thì cũng chẳng muốn dùng mấy cái đó. Tốt nhất xài cái cục gạch cho chắc ăn. Nó bật máy lên rồi bấm số. Trên máy hiên lên chữ vợ iu nó cười nham nhở
– alo
– Nghe chồng iu
– Gì ghê vậy trời. Làm gì mà mua dt rứa.
– Thì để anh dùng chứ làm gì, hỏi ngốc dễ sợ
– Mua gì mấy cái này, vừa đắt lại nhanh hõng.xài cái nắp trượt này 3 bửa đứt cáp đi sửa thêm mệt.
– Mệt thì đừng có dùng, Người ta mua tặng mà cứ chê hoài.
– Không phải chê mà mắc tiền quá nên thấy ko thích. Có mua thì mua cái cục gạch dùng được rùi. Mà tiên đâu mua vậy, ba biết lại nói mệt.
– Hic, ba bảo mua cho anh đó. Ba trả tiền còn em chọn hjhj
– Vậy càng ngại hơn.
– Không sao cả, ba bảo mua để có gì liên lạc với anh cho dễ. Mà ba bảo mua có gì ma anh ngại.
– Thì mấy bửa nay nhờ ba nhiều rồi, giờ lại để ba mua dt thấy khó chịu lắm. Trả lại cho ba thì không được mà dùng sợ người ta nói này nói nọ mệt.
– Ai nói gì kệ họ. Miệng lưỡi thế gian chứ có bao giờ người ta nói miệng lưỡi thế ngay đâu, nói ra toàn gian không ak,có gì mà anh phải sợ.
– Uhm, em gửi số ba qua anh điện cho ba tý.
– Đợi tý em gửi qua. Mà giờ chắc ba cũng đang bận làm. Tý tối rồi anh điên được.
– Uhm, tối anh điện.
Nó thấy lòng mình nặng trĩu. Trước đây nó mang ơn ba An, giờ lại chuyện này nó cũng chẳng biết nên làm sao cả. Mấy hôm sau đi học nó cũng chẳng có điều gì thay đổi cả. Thằng Hà cũng không thấy sang kiếm nó gây chuyện, còn nó thì đang lên kế hoạch để cho con nhỏ Dung biết thế nào là dồn người ta vào đường cùng. Cuối tuần An ra chở nó vào, vào nhà An nhưng có vẽ gượng gạo. Không phải vì điều gì mà nó cũng sợ mang tiếng, với lại trước đây ở trong nhà An khác. Giờ mấy ngày vào lại cảm giác lạ lẫm khiến nó không được tự nhiên. Cả buổi tối ở nhà An nó để dt ở chế độ yên lặng. Nó không muốn nhắc đến chuyện đó, nhắc đến nó càng khó xử. Tối nó và An lại quần quật vắt sức lao động sau mấy xa cách =)). Trưa chủ nhật nó ra nhà và nhất quyết đi xe buýt ra. Nó lấy lý do không muốn An đi vào 1 mình nguy hiểm. An chở nó ra bến xe đợi đến lúc nó lên xe mới chịu về. Xe đi được 1 đoạn thì nó ghé trạm tiếp theo để xuống. ( mẹ làm nó tốn tiền xe buýt rồi thêm tiền xe ôm nửa
Comments for chapter "Chương 35"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận