A New Life ( Quá Khứ Bình Yên Nhé ) - Chương 23
Tiếp:
Về đến nhà thằng Bờm gọi cửa thấy thằng Bờm ra nó cũng chẳng nói gì lặng lẽ bước vào nhà. Thường những lúc như vậy nó sẽ tìm cách quay lại cắn tui đó liền. Vậy mà hôm nay nó vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì.
– Mi lại bị gì nửa vậy, sao áo quần nhớp, mặt mày lại bầm thế?
– Ờ, không sao cả. Mấy thằng ghen vớ ghen vẫn chặn đánh thôi.
– Có chuyện đó nửa ak, sao hôm nay mi hiền vậy. Không ***g lộn lên như trước, Hay là sợ dân thành phố.
– Tau chẳng sợ gi mấy thằng đó cả. Giờ chỉ muốn yên phận cái đã, giờ mà gây thêm chuyện nửa có nước đi đảo khỉ mà ở thôi. Với lại giờ không muốn ông bà già An lo thêm nửa. Sau này ân nghĩa chồng chất mệt.
– Mà đầu đuôi sao, ai ghen ai, mà mi yêu con An ak
– Tau chẳng biết nửa, chiều ni chở con An qua trường học mới quay xe đi thì bị mấy thằng đó chặn lại.
– Thằng đó đi chiếc Jiu V phải không?
– Uhm, sao mi biết
– Thằng đó sao không biết, Thằng Cường hồi học cấp với con An nó với con An yêu nhau từ hồi học 12, con An quen mi ít bửa thì nó với con An chia tay. Giờ thấy mi vậy ghen phải rồi hjhj
– Ghen thằng cha mi ak. Thấy ri chưa đủ thê thảm ak. Mẹ tưởng sao vây mấy thằng lại đánh 1 thằng chẳng chống đối.
– Mà sao tau hỏi mi không trả lời, mi với con An sao. Bồ hay là người yêu
– Sao cũng được, giờ chẳng biết nên nói sao cho đúng cả. Thôi lấy tau bộ áo quần thay rồi đi cf. Mi nhiều chuyện quá.
Nó và thằng Bờm đi uống cf. Nó nghĩ chẳng hiểu sao con An lại yêu nó nửa. Trong khi thằng đó cũng được, lại dân thành phố, cũng thuộc nhà khá dã. Còn nó thì chẳng có gi cả, cũng chẳng hiểu đầu óc An nghĩ gì. Nó cứ suy nghĩ vẫn vơ rồi nc với thưàng Bờm chẳng để ý giờ giấc. Sực nhớ đến giờ chở An nó chạy quýt. Đến trường nó lại thấy thằng Cường ở cổng, nó cũng chẳng nói gì quay xe chở An về. Nó biết gì thì gì rồi cũng xảy ra chuyện thêm lần nửa, không biết nó có đủ sức để chịu trận nửa không . Mãi suy nghĩ thì nó giật mình bởi tiếng hét của An.
– Đi nhầm đường kìa
– Ờ quên
– Sao anh như người mất hồn vậy, mà sao mặt lại bầm thế kia.
– AK không sao cả, tại va phải trụ điện nên bị vậy
– Trời nói láo gì ngốc vậy, có chuyện gì nói em nghe coi.
– Không có chuyện gì cả mà.
– Hay thằng đó đi kiếm chuyện với anh
– Thằng đó là thằng nào.
– Thằng Cường người yêu củ của em, lúc về thấy nó đứng ở cổng trường. Nó lườm anh ghê lắm không thấy ak.
– Không để ý nên không biết, giờ anh chở em về nhà rồi đi có tý việc tối chắc anh ăn cơm với đứa bạn.
– Anh lên con nhỏ T phải không?
– Ờ lâu rồi không lên, lên tý về không ở lại đâu mà sợ hjhj.
– Quyền anh mà, thích ở lại hay không thì tuỳ.
Nó chẳng thèm nói gì, chở An về nó quay xe chạy lên phong nhở. Lên đến cổng trọ nó chẳng giám vào. Nó sợ nhỏ thấy nó như thế này lại lo lắng, sợ nhỏ sẻ buồn vì nó nửa. Nó chạy xe ra bưu điện, điện ra nhà xong nó điện cho nhỏ. Nhỏ nói với nó nhiều chuyện lắm, nó thấy nhớ va muốn được ở cạnh nhỏ nhưng bây giờ thì không thể. Cúp máy nó chạy xe lòng vòng rồi về nhà An để xe vào nhà xong nó xin phép ba mẹ An đi qua nhà đứa bạn có việc ở lại bên đó luôn. Giờ nó chẳng thể kiềm chế được nổi nhớ mong nhỏ. Nó mặc cho An nói gì, giờ chẳng có ai có thể cản nó gặp nhỏ được. Đi bộ ra ngoài bắt xe ôm, nó giờ chẳng có suy nghĩ nào ngoài việc gặp nhỏ cả.
Về đến nhà thằng Bờm gọi cửa thấy thằng Bờm ra nó cũng chẳng nói gì lặng lẽ bước vào nhà. Thường những lúc như vậy nó sẽ tìm cách quay lại cắn tui đó liền. Vậy mà hôm nay nó vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì.
– Mi lại bị gì nửa vậy, sao áo quần nhớp, mặt mày lại bầm thế?
– Ờ, không sao cả. Mấy thằng ghen vớ ghen vẫn chặn đánh thôi.
– Có chuyện đó nửa ak, sao hôm nay mi hiền vậy. Không ***g lộn lên như trước, Hay là sợ dân thành phố.
– Tau chẳng sợ gi mấy thằng đó cả. Giờ chỉ muốn yên phận cái đã, giờ mà gây thêm chuyện nửa có nước đi đảo khỉ mà ở thôi. Với lại giờ không muốn ông bà già An lo thêm nửa. Sau này ân nghĩa chồng chất mệt.
– Mà đầu đuôi sao, ai ghen ai, mà mi yêu con An ak
– Tau chẳng biết nửa, chiều ni chở con An qua trường học mới quay xe đi thì bị mấy thằng đó chặn lại.
– Thằng đó đi chiếc Jiu V phải không?
– Uhm, sao mi biết
– Thằng đó sao không biết, Thằng Cường hồi học cấp với con An nó với con An yêu nhau từ hồi học 12, con An quen mi ít bửa thì nó với con An chia tay. Giờ thấy mi vậy ghen phải rồi hjhj
– Ghen thằng cha mi ak. Thấy ri chưa đủ thê thảm ak. Mẹ tưởng sao vây mấy thằng lại đánh 1 thằng chẳng chống đối.
– Mà sao tau hỏi mi không trả lời, mi với con An sao. Bồ hay là người yêu
– Sao cũng được, giờ chẳng biết nên nói sao cho đúng cả. Thôi lấy tau bộ áo quần thay rồi đi cf. Mi nhiều chuyện quá.
Nó và thằng Bờm đi uống cf. Nó nghĩ chẳng hiểu sao con An lại yêu nó nửa. Trong khi thằng đó cũng được, lại dân thành phố, cũng thuộc nhà khá dã. Còn nó thì chẳng có gi cả, cũng chẳng hiểu đầu óc An nghĩ gì. Nó cứ suy nghĩ vẫn vơ rồi nc với thưàng Bờm chẳng để ý giờ giấc. Sực nhớ đến giờ chở An nó chạy quýt. Đến trường nó lại thấy thằng Cường ở cổng, nó cũng chẳng nói gì quay xe chở An về. Nó biết gì thì gì rồi cũng xảy ra chuyện thêm lần nửa, không biết nó có đủ sức để chịu trận nửa không . Mãi suy nghĩ thì nó giật mình bởi tiếng hét của An.
– Đi nhầm đường kìa
– Ờ quên
– Sao anh như người mất hồn vậy, mà sao mặt lại bầm thế kia.
– AK không sao cả, tại va phải trụ điện nên bị vậy
– Trời nói láo gì ngốc vậy, có chuyện gì nói em nghe coi.
– Không có chuyện gì cả mà.
– Hay thằng đó đi kiếm chuyện với anh
– Thằng đó là thằng nào.
– Thằng Cường người yêu củ của em, lúc về thấy nó đứng ở cổng trường. Nó lườm anh ghê lắm không thấy ak.
– Không để ý nên không biết, giờ anh chở em về nhà rồi đi có tý việc tối chắc anh ăn cơm với đứa bạn.
– Anh lên con nhỏ T phải không?
– Ờ lâu rồi không lên, lên tý về không ở lại đâu mà sợ hjhj.
– Quyền anh mà, thích ở lại hay không thì tuỳ.
Nó chẳng thèm nói gì, chở An về nó quay xe chạy lên phong nhở. Lên đến cổng trọ nó chẳng giám vào. Nó sợ nhỏ thấy nó như thế này lại lo lắng, sợ nhỏ sẻ buồn vì nó nửa. Nó chạy xe ra bưu điện, điện ra nhà xong nó điện cho nhỏ. Nhỏ nói với nó nhiều chuyện lắm, nó thấy nhớ va muốn được ở cạnh nhỏ nhưng bây giờ thì không thể. Cúp máy nó chạy xe lòng vòng rồi về nhà An để xe vào nhà xong nó xin phép ba mẹ An đi qua nhà đứa bạn có việc ở lại bên đó luôn. Giờ nó chẳng thể kiềm chế được nổi nhớ mong nhỏ. Nó mặc cho An nói gì, giờ chẳng có ai có thể cản nó gặp nhỏ được. Đi bộ ra ngoài bắt xe ôm, nó giờ chẳng có suy nghĩ nào ngoài việc gặp nhỏ cả.
Comments for chapter "Chương 23"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận