A New Life ( Quá Khứ Bình Yên Nhé ) - Chương 22
Tiếp: Nó chở An về nhà, hôm nay không biết sao ba mẹ An không về ăn trưa. Thằng Bình cũng chẳng thấy đâu. An điện cho mẹ mới biết là ông bà đi ăn cưới rồi đi làm luôn. Nó với An phải tự túc. Nó phải chở An ra chợ rồi thì lẽo đẻo đi theo xách thức ăn. Mệt vãi, về nhà con phải phụ nấu ăn. Ăn trưa xong 2 đứa chui tọt vào phòng, lại 1 ngày vất vả đóng thuế =)). Chiều nó lấy xe đi loanh quanh, An đòi đi theo nó không cho đi vậy là An giận nó. Nó cũng chẳng màng, lấy xe nó chạy ra 1 tiệm vàng ở gần đó. Định kiếm tiệm cầm đồ mà sợ người ta cầm rồi cắt bớt đi nên nó quyết định bán luôn. Nó cũng chẳng biết cái dây chuyền của thàng Khôi giá trị bao nhiêu. Đến lúc họ cân lên tính ra tiền nó trố mắt, gần 5triệu vậy là 2chỉ rưởi. Nó cũng chẳng cần nhiều đến vậy, mà cầm nhiều vậy không biết sau nay ra tiền đâu mà làm lại. Nó cầm tiền ra về, chia thành 2 khoảng nó để lại 3 triệu vào ba lô con lại để tiêu. An biết chuyện nó đem vàng của bạn đi bán cứ cằng nhằng. Tối hôm đó no chẳng muốn đi đâu mới 7h30 nó đã chui vào phòng Thằng Bình ngủ. An nói gì nó cũng chẳng chịu chở An đi cf. Sáng dậy An đi học cũng chẳng thèm gọi nó dậy chở đi. Tỉnh dậy nhà chẳng còn ai, đói bụng nó đi ra quán ăn sáng. Chẳng có xe nó cũng chẳng biết đi đâu, thấy bực bực vi An đi hoc mà không nói nó chở đi làm nó giờ có muốn đi đâu cũng không có xe. Lủi thủi ra quán nét thì nó giật mình vì An chạy xe cắt côn rồi đến gần nó còi 1 cái inh ỏi. Bực mình nó chửi luôn
– Điên ak
– Gì ghê vậy giởn tý mà.
– Đang bực giỡn giỡn gi
– Thôi em xin lổi, anh dậy lâu chưa, giờ đi uống cf ha.
– Mới dậy, giờ đi ra nét tý đã.
– Ra net làm chi, nt cho ai ak
– Có tý việc, hỏi gì nhiều thế. Làm gì cũng phải báo cáo ak
– Thì em thấy nên hỏi vậy thôi, tưởng anh gửi tin cho ai thì lấy đt em mà điện cho khoẻ.
– Thôi không cần đâu, anh ra nt cho đứa bạn.
– vậy chở em ra đó rồi đi uống cf.
Chở An ra net nó ngồi mở nick lên. Mới hôm qua đến giờ mà nhỏ nt cho nó rất nhiều. Nó biết nhỏ buồn vì nó nhiều lắm, nó cũng chẳng biết nên làm sao để nhỏ đừng buồn nửa. Nhỏ cũng không nói gì đến chuyện nó và An nhưng trong nhưng câu nói đó có chứa 1 hàm ý nào đó. Chở An đi cf nó cũng chẳng nói gì nhiều, ngồi nhâm nhi ly cf rồi suy nghĩ về 1 điều gì đó. Nó thấy nhớ nhà, đi mấy ngày nó mới biết cảm giác xa nhà là thế nào. Lấy máy An điện ra nhà chẳng có ai bắt máy. Nó thấy buồn và nhớ nha da diết. Từ ngày vào đây nó chẳng làm gì, cứ quanh quẩn với An. Rồi thì cf không lại ra tiệm nét. Chẳng học hành hay có 1 cái gì khác, nó thấy nhàm chán cải cảnh đó. An thấy nó buồn củng chẳng nói gì nhiều. Chiều hôm đó An phải đi học gì ở trường, nó chở An qua định lấy xe chạy qua nhỏ xem thế nào vừa mới đi cách trường1 đoạn thì 1 thằng chặn xe nó lại.
– Mày là gì với con An, mấy hôm nay tao thấy mày chở con nhỏ đó đi hoài vậy. Thằng đó chắc học cùng trường với An chặn xe nó lại
– Dạ có chuyện gì không anh. Nó biết có chuyện chẳng lành, nhìn ra xa thấy có mấy thằng nửa chắc chắn là đi với thằng chặn nó.
– Tao hỏi mày để mày hỏi lại tao ak
– Dạ, An là em gái con chú em. Mấy bửa nay vào nhà chú chơi không có xe nên chở An đi học để mượn xe đi có việc.
– Mày tưởng tao không có mắt ak. AE mà chở đi rồi ôm eo kiểu đó ak
Thằng đó vừa nói dứt câu đã tát nó 1 cái thật mạnh. Nó cũng chẳng tránh và cũng không phản kháng gì.Nó không muốn xảy ra thêm chuyện gì nửa. Mấy thằng bên kia thấy vậy lao tới, thấy nó không có gì là chống đối mấy thằng đó cũng chưa ra tay.
– Giờ tao cho mày nói thật nếu mày còn nói láo thì chuyện gì xảy ra mày tự hiểu.
– Em nói thật mà, anh không tin thì cứ hỏi An. Giờ mà nó nói thật chắc cũng ăn thêm trận nửa
) .
Nhìn vẻ mặt nó tội lổi vậy mà mấy thằng đó chẳng để yên cho nó. Chắc tụi nó quyết dằn mặt nó nên thấy nó vậy 4 5 thằng cứ thế mà đánh nó. Nó chẳng đánh trả lại hay tìm cách chạy trốn. Nó nhủ thầm sau này mọi chuyện được thu xếp xong thì nó quyết cho tui này lên bờ xuống ruộng. Đánh nó xong thằng đó nói với nó tránh xa An ra không thì nhừ đòn nửa. Mấy thằng đó bỏ đi nó dứng dậy phủi áo quần rồi chạy về nhà thằng Bờm.
p/s: Mai cố gắng gỏ dài hơn. Thank
– Điên ak
– Gì ghê vậy giởn tý mà.
– Đang bực giỡn giỡn gi
– Thôi em xin lổi, anh dậy lâu chưa, giờ đi uống cf ha.
– Mới dậy, giờ đi ra nét tý đã.
– Ra net làm chi, nt cho ai ak
– Có tý việc, hỏi gì nhiều thế. Làm gì cũng phải báo cáo ak
– Thì em thấy nên hỏi vậy thôi, tưởng anh gửi tin cho ai thì lấy đt em mà điện cho khoẻ.
– Thôi không cần đâu, anh ra nt cho đứa bạn.
– vậy chở em ra đó rồi đi uống cf.
Chở An ra net nó ngồi mở nick lên. Mới hôm qua đến giờ mà nhỏ nt cho nó rất nhiều. Nó biết nhỏ buồn vì nó nhiều lắm, nó cũng chẳng biết nên làm sao để nhỏ đừng buồn nửa. Nhỏ cũng không nói gì đến chuyện nó và An nhưng trong nhưng câu nói đó có chứa 1 hàm ý nào đó. Chở An đi cf nó cũng chẳng nói gì nhiều, ngồi nhâm nhi ly cf rồi suy nghĩ về 1 điều gì đó. Nó thấy nhớ nhà, đi mấy ngày nó mới biết cảm giác xa nhà là thế nào. Lấy máy An điện ra nhà chẳng có ai bắt máy. Nó thấy buồn và nhớ nha da diết. Từ ngày vào đây nó chẳng làm gì, cứ quanh quẩn với An. Rồi thì cf không lại ra tiệm nét. Chẳng học hành hay có 1 cái gì khác, nó thấy nhàm chán cải cảnh đó. An thấy nó buồn củng chẳng nói gì nhiều. Chiều hôm đó An phải đi học gì ở trường, nó chở An qua định lấy xe chạy qua nhỏ xem thế nào vừa mới đi cách trường1 đoạn thì 1 thằng chặn xe nó lại.
– Mày là gì với con An, mấy hôm nay tao thấy mày chở con nhỏ đó đi hoài vậy. Thằng đó chắc học cùng trường với An chặn xe nó lại
– Dạ có chuyện gì không anh. Nó biết có chuyện chẳng lành, nhìn ra xa thấy có mấy thằng nửa chắc chắn là đi với thằng chặn nó.
– Tao hỏi mày để mày hỏi lại tao ak
– Dạ, An là em gái con chú em. Mấy bửa nay vào nhà chú chơi không có xe nên chở An đi học để mượn xe đi có việc.
– Mày tưởng tao không có mắt ak. AE mà chở đi rồi ôm eo kiểu đó ak
Thằng đó vừa nói dứt câu đã tát nó 1 cái thật mạnh. Nó cũng chẳng tránh và cũng không phản kháng gì.Nó không muốn xảy ra thêm chuyện gì nửa. Mấy thằng bên kia thấy vậy lao tới, thấy nó không có gì là chống đối mấy thằng đó cũng chưa ra tay.
– Giờ tao cho mày nói thật nếu mày còn nói láo thì chuyện gì xảy ra mày tự hiểu.
– Em nói thật mà, anh không tin thì cứ hỏi An. Giờ mà nó nói thật chắc cũng ăn thêm trận nửa
Nhìn vẻ mặt nó tội lổi vậy mà mấy thằng đó chẳng để yên cho nó. Chắc tụi nó quyết dằn mặt nó nên thấy nó vậy 4 5 thằng cứ thế mà đánh nó. Nó chẳng đánh trả lại hay tìm cách chạy trốn. Nó nhủ thầm sau này mọi chuyện được thu xếp xong thì nó quyết cho tui này lên bờ xuống ruộng. Đánh nó xong thằng đó nói với nó tránh xa An ra không thì nhừ đòn nửa. Mấy thằng đó bỏ đi nó dứng dậy phủi áo quần rồi chạy về nhà thằng Bờm.
p/s: Mai cố gắng gỏ dài hơn. Thank
Comments for chapter "Chương 22"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận