A New Life ( Quá Khứ Bình Yên Nhé ) - Chương 18
Tiếp:
An ra về nó cũng chẳng biết đi đâu cả, mà cũng chẳng giám ra ngoài nhiều vào ban ngày. Định ra quán net chơi nhưng nghĩ lại cũng không còn trong túi nhiêu tiền. Mấy ngày qua nó cũng tiêu hơn 3 /4 số tiền trong túi rồi. Cũng chưa đến lúc phải bán cái dây chuyền đi nếu không thể xoay ở đâu nửa thiư mới tính đến chuyện đó. Dù gì cũng là của bà già mua cho thằng Khôi lúc sinh nhật nó. Cùng đường lắm nó mới đem ra bán còn nếu cầm được thì cũng cầm để có hy vọng lấy ra cho nó. Nghĩ vậy nó cứ đi lui đi tới trong phòng, cuối cùng chán quá lại hết thuốc. Sò tay vào trong túi quần để xem còn nhiêu tiền thì nó cũng chẳng hiểu tiền ở đâu trong túi nó mà nhiều vậy. Cũng hơn 3 triệu, chẳng hiểu tiền ở đâu ra. Nó nghĩ đến con An, chỉ có An chứ không có ai khác. Trong phòng chỉ có nó và An, An không bỏ tiền vào túi nó thì có nước tiền nó đẻ ra tiền trong túi nó ak
). Nghĩ vậy nên nó cũng chẳng đụng đến số tiền đó. Dù gì cũng là tiền của con gái, có hết tiền thì nó cũng còn có sợi dây chuyền. Đi ra mua gói thuốc định về phòng thì con An đã chạy sau lưng. Nhìn nó con An cười, nụ cười của sự thành công thì phải. Chưa kịp về tới phòng con An đã bồ lồ bồ loà.
– Tui giải quyết xong rồi, ông già tui sẽ ra mặt giúp ông.
– Sao bà nói là nhờ bà già, mà tự nhiên đưa tui chi nhiều tiền vậy.
– Thì nhờ bà già mà ông già nghe chuyện xong thì ông nói để đó ông giúp cho. Còn tiền thì ông cứ để đó mà chi tiêu, ít bửa ra nhà có tiền trả tui sau được. Chắc ông cũng phải ở đây thêm 10 15 ngày gì nửa.
– Tui cũng không cần nhiều tiền vậy đâu, mà tui cũng còn tiền bà cứ để đó nếu cần thì tui mượn bà sau. Mà sao lâu vậy phải 15 ngày mới giải quyết xong ak. Tới đó giải quyết xong chắc tui cũng bị đuổi học luôn rồi. Mà thôi nếu có bị đuổi cũng không sao, miễn không bị dính dán gì tới pháp luật là được rồi.
– Ông khỏi lo chuyện đó. Nếu giúp ông rồi mà ông vẫn bị đuổi học thì nói làm gì. Mai ông già tui đi làm sẽ gặp ông bạn làm bên sở giáo dục ak. Nhờ ông đó cái thì tới lúc ông về vẫn đi học bình thường nhưng bị kỷ luật ở trường thì không thể tránh được.
– Uhm, miễn sao mọi chuyện yên ổn là được.
– Thôi giờ về nhà tui ông bà già đang đợi cơm bên ak.
– Tự nhiên qua nhà bà chi, Tui ngại mấy cái vụ đó lắm.
– Không có gì đâu, ông bà già muốn gặp ông để hỏi rõ mọi chuyện thôi mà, không có gì to tác đâu mà lo. Qua nhà ông bà già nói gì chỉ cần vâng dạ ạ thưa là ok rồi =)).
– Uhm, vậy thì đi cả ông bà già bà đợi.
Chở con An đi, nó cũng chẳng hiểu chuyện gì. Nó ghét nhất là mấy cái chuyện qua nhà bạn gái mà có ông bà già, ngồi nói chuyện cũng chẳng biết nói sao. Mà thôi kệ, miễn sao thoát được cái vụ này cái đã. Vào nhà đã thấy ông bà già An đang đợi cơm. Ngồi ăn cơm mà nó thấy chẳng tự nhiên tý nào cả, bụng thì đói thấy mẹ mà ăn có 2 chén lại bảo no rồi =)). Vãi cức thiệt. Ngồi ăn 2 ông bà cũng chẳng nói gì nhiều. Có hỏi vài ba câu về gia cảnh của nó, rồi vào đây thì ở đâu. Cứ nghĩ mọi chuyện vậy là xong, ai ngờ ăn xong bà già với con An rửa dọn nó lại phải ngồi tiếp chuyện với ông già con An.
Ngồi uồng nước 1 lúc ông già nó mới mở lời.
– Cháu nè, Chuyện của cháu và An bác cũng đã nghe cái An nói lại. Mọi chuyện giờ cũng đã lở rồi tuổi trẻ nhiều khi cũng bồng bột. Chuyện của cháu gì thì gì rồi bác cũng sẽ có cách để giúp cháu. Bác cũng mong sau chuyện này cháu cố gắng học hành. Và cũng mong cháu sẽ động viên cái An chăm học hơn.
– Dạ. Nó cũng chẳng hiểu ông già An nói cái gì nhưng có vẻ úp úp mở mở. Tự nhiên chuyện của nó và An là chuyện gì chứ. Suy nghĩ mãi mà cũng chẳng hiểu. Ông già An lại tiếp tục
– Bác biết cái An dạo này hay trốn học đi chơi, Nhưng bác cũng không thể nào cứ đi theo sau lưng nó mãi được. Nó cũng lớn rồi cũng không thể ép buộc được. Có nhiều cái cha mẹ nói không nghe nhưng bạn bè nói thì lại nghe. Gia đình bác có mổi nó là con gái cũng mong nó sau này được sung sướng. Vì vậy bác nhơ cháu sau này động viên nó cố gắng học hành giúp bác.
– Dạ, bạn bè cháu cũng mong An học hành tốt, chuyện đó bác cứ yên tâm. Cháu sẽ cố gắng khuyên An lo cho chuyện học hành.
– Giờ cháu cứ ở lại đây, cứ xem như là nhà mình. Đợi ít bửa nửa bác giải quyết xong mọi chuyện rồi ra đi học lại. Tý 2 đứa có đi đâu chơi thì về sớm mai con An còn đi học.
Nó dạ 1 tiếng mà lòng thấy nhẹ nhỏm. Vừa xong thì con An ra, loanh quanh vườn 1 tý rồi nó với An lấy xe đi uống cf. Nó cũng muốn đi ra đâu đó để hỏi con An chuyện ông già An nói là sao. Ra đến quán nó lấy đt An điện ra nhà xem thế nào vừa nghe giọng nó cái bà già nó đã khóc bù lu bù loa. Nói cho bà già nó nghe mọi chuyện xong bà già nó cũng phần nào an tâm. Nói chuyện với bà già 1 hồi lâu nó mới nhớ ra từ lúc đi tới giờ chưa điện đóm gì cho Nga hết. Giờ mà điện cho Nga chắc nó ăn 1 trận tra tấn lỗ tai qua. Nghĩ vậy nhưng vẫn bấm số điện cho Nga.
– Alo
– Cho hỏi phải số nhà Bà Thanh không ạ
– Dạ phải, Chú cần gặp mẹ cháu ak.
– Uhm, cháu là Nga con mẹ Thanh ak.
– Dạ, chú gặp mẹ cháu thì đợi tý mẹ cháu mới đi ra ngoài. Để cháu gọi đã ạ.
– Ak thôi không có mẹ cháu thì gặp cháu cũng được, Cháu ngoan lắm haha. Nó cười với vẻ khoái chí lắm. Con Nga nghe thấy giọng nó cười cái là biết liền
– Ông thích chết ak. Ông đi chết luôn đi.
– Thôi làm gì giận ghê vậy. Cho tui xin lỗi nha.
– Sao không đi luôn đi, Ông biết là tui lo lắng cho ông lắm không. Ít nhất cũng điện ra nói cho tui biết 1 tiếng chứ.
– Thì cũng biết vậy mà điện bà sợ người ta biết lại mệt. Giờ tui ở trong ni cũng ổn rồi bà đưng lo nửa. Chắc it ngày nửa mọi chuyện êm xuôi tui lại ra đi học thôi mà.
– Cũng mong là vậy, Ông già thằng Hà lên trường mấy lần. Không biết ông có bị ra toà không chứ đứng nói chuyện đi học.
– Bà đừng lo, Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Mai đi học gặp thằng Khôi nói nó là tui ở trong này vẫn bình thường nha.
– Uhm, tui biết rồi. Mà có chuyện này tui phải nói cho ông biết. Vụ thằng Hà cùng mấy đứa đó chặn đánh ông là do con Nhung hết cả đó.
– Thì cũng tại tụi nó hiểu lầm nên mới vậy mà.
– Không phải hiểu lầm đâu. Con Nhung nhờ tụi thằng Hà chặn đánh ông đó. Nghe mấy đứa con gái lớp con Nhung nói bửa trước con Nhung về lớp khóc lóc nói với thàng Hà là nếu Thằng Hà chặn đánh ông thì nó sẻ làm người yêu thằng Hà. Không biết nó yêu ông hay ghét ông nữa.
– Trời có chuyện đó nửa ak. Cái thằng ngu đó, lẽ ra phải chém cho nó mấy nhát nửa cho hết cái tội ngu đó đi. Mẹ cái đồ đầu đất.
– Thì người ta vì yêu mà. Chỉ trách con Nhung thôi, làm ông giờ có nhà mà không về được.
– Mẹ con nhỏ này ghê gớm thiệt. Để đó đến lúc tui về đi học lại nó biết tay tui. Cho cái thằng ngu đó trắng mắt ra.
– Thôi giờ tui đi học bài đã. Có gì thì liên lạc lại cho tui biết. Lo nghĩ ngơi sớm đi cho khoẻ. Bài vở của ông tui chép hết rồi. Mong sao ông qua được chuyện này.
– Uhm, pp.
Nó cúp máy mà lòng thấy bực tức vô cùng. Quay lại bàn thì thấy An với vẻ mặt cũng bực tức lắm. Nó cũng chẳng nói gì nhiều, Trước nó cũng đã nói với An rồi. Nếu đủ kiên nhân và tự tin thì cứ đến, còn nếu không thì nó cũng không ép buộc. Ngồi 1 tý thì nó và An về chạy về Nha nghĩ lấy đồ xong thì về nhà An. Nó cũng quên hỏi con An chuyện ông già nó nói là gì. Về nhà ông bà già An đã ngủ còn mổi thằng em trai đang xem tivi. Tắm rửa xong nó vào phong thằng Em An ngủ. Thằng em An cũng chạy vào cùng nó, 2 AE nằm ngủ với nhau mà thằng nhỏ hỏi đủ thứ chuyện. Mới học lớp 9 thôi mà cung yêu đương ra phết. Thằng Bình( tên em An) Cứ hỏi nó về chuyện nó đánh nhau ở trường. Nói chuyện 1 hồi lâu thì Bình đã ngủ khò khò. Mới thỉu thỉu ngủ thì có bàn tay ai cứ kéo kéo nó. Nó cứ tưởng là đang ngủ mớ. Tỉnh mới biết An đang kéo tay nó. Nghĩ cũng thấy Con An liều thật. Lồm cồm đứng dậy con An kéo nó về phòng An. Nó cũng thấy sờ sợ nhưng An bảo không sao đâu, Ông bà già có biết cũng không nói gì đâu. Nó cũng không hiểu con An nghĩ sao. Ông bà già An mà biết thì có nước là đi củi chứ không sao. Nhưng nó cũng không thể kiềm chế được cái sự sung sướng đó lại được =)) .
An ra về nó cũng chẳng biết đi đâu cả, mà cũng chẳng giám ra ngoài nhiều vào ban ngày. Định ra quán net chơi nhưng nghĩ lại cũng không còn trong túi nhiêu tiền. Mấy ngày qua nó cũng tiêu hơn 3 /4 số tiền trong túi rồi. Cũng chưa đến lúc phải bán cái dây chuyền đi nếu không thể xoay ở đâu nửa thiư mới tính đến chuyện đó. Dù gì cũng là của bà già mua cho thằng Khôi lúc sinh nhật nó. Cùng đường lắm nó mới đem ra bán còn nếu cầm được thì cũng cầm để có hy vọng lấy ra cho nó. Nghĩ vậy nó cứ đi lui đi tới trong phòng, cuối cùng chán quá lại hết thuốc. Sò tay vào trong túi quần để xem còn nhiêu tiền thì nó cũng chẳng hiểu tiền ở đâu trong túi nó mà nhiều vậy. Cũng hơn 3 triệu, chẳng hiểu tiền ở đâu ra. Nó nghĩ đến con An, chỉ có An chứ không có ai khác. Trong phòng chỉ có nó và An, An không bỏ tiền vào túi nó thì có nước tiền nó đẻ ra tiền trong túi nó ak
– Tui giải quyết xong rồi, ông già tui sẽ ra mặt giúp ông.
– Sao bà nói là nhờ bà già, mà tự nhiên đưa tui chi nhiều tiền vậy.
– Thì nhờ bà già mà ông già nghe chuyện xong thì ông nói để đó ông giúp cho. Còn tiền thì ông cứ để đó mà chi tiêu, ít bửa ra nhà có tiền trả tui sau được. Chắc ông cũng phải ở đây thêm 10 15 ngày gì nửa.
– Tui cũng không cần nhiều tiền vậy đâu, mà tui cũng còn tiền bà cứ để đó nếu cần thì tui mượn bà sau. Mà sao lâu vậy phải 15 ngày mới giải quyết xong ak. Tới đó giải quyết xong chắc tui cũng bị đuổi học luôn rồi. Mà thôi nếu có bị đuổi cũng không sao, miễn không bị dính dán gì tới pháp luật là được rồi.
– Ông khỏi lo chuyện đó. Nếu giúp ông rồi mà ông vẫn bị đuổi học thì nói làm gì. Mai ông già tui đi làm sẽ gặp ông bạn làm bên sở giáo dục ak. Nhờ ông đó cái thì tới lúc ông về vẫn đi học bình thường nhưng bị kỷ luật ở trường thì không thể tránh được.
– Uhm, miễn sao mọi chuyện yên ổn là được.
– Thôi giờ về nhà tui ông bà già đang đợi cơm bên ak.
– Tự nhiên qua nhà bà chi, Tui ngại mấy cái vụ đó lắm.
– Không có gì đâu, ông bà già muốn gặp ông để hỏi rõ mọi chuyện thôi mà, không có gì to tác đâu mà lo. Qua nhà ông bà già nói gì chỉ cần vâng dạ ạ thưa là ok rồi =)).
– Uhm, vậy thì đi cả ông bà già bà đợi.
Chở con An đi, nó cũng chẳng hiểu chuyện gì. Nó ghét nhất là mấy cái chuyện qua nhà bạn gái mà có ông bà già, ngồi nói chuyện cũng chẳng biết nói sao. Mà thôi kệ, miễn sao thoát được cái vụ này cái đã. Vào nhà đã thấy ông bà già An đang đợi cơm. Ngồi ăn cơm mà nó thấy chẳng tự nhiên tý nào cả, bụng thì đói thấy mẹ mà ăn có 2 chén lại bảo no rồi =)). Vãi cức thiệt. Ngồi ăn 2 ông bà cũng chẳng nói gì nhiều. Có hỏi vài ba câu về gia cảnh của nó, rồi vào đây thì ở đâu. Cứ nghĩ mọi chuyện vậy là xong, ai ngờ ăn xong bà già với con An rửa dọn nó lại phải ngồi tiếp chuyện với ông già con An.
Ngồi uồng nước 1 lúc ông già nó mới mở lời.
– Cháu nè, Chuyện của cháu và An bác cũng đã nghe cái An nói lại. Mọi chuyện giờ cũng đã lở rồi tuổi trẻ nhiều khi cũng bồng bột. Chuyện của cháu gì thì gì rồi bác cũng sẽ có cách để giúp cháu. Bác cũng mong sau chuyện này cháu cố gắng học hành. Và cũng mong cháu sẽ động viên cái An chăm học hơn.
– Dạ. Nó cũng chẳng hiểu ông già An nói cái gì nhưng có vẻ úp úp mở mở. Tự nhiên chuyện của nó và An là chuyện gì chứ. Suy nghĩ mãi mà cũng chẳng hiểu. Ông già An lại tiếp tục
– Bác biết cái An dạo này hay trốn học đi chơi, Nhưng bác cũng không thể nào cứ đi theo sau lưng nó mãi được. Nó cũng lớn rồi cũng không thể ép buộc được. Có nhiều cái cha mẹ nói không nghe nhưng bạn bè nói thì lại nghe. Gia đình bác có mổi nó là con gái cũng mong nó sau này được sung sướng. Vì vậy bác nhơ cháu sau này động viên nó cố gắng học hành giúp bác.
– Dạ, bạn bè cháu cũng mong An học hành tốt, chuyện đó bác cứ yên tâm. Cháu sẽ cố gắng khuyên An lo cho chuyện học hành.
– Giờ cháu cứ ở lại đây, cứ xem như là nhà mình. Đợi ít bửa nửa bác giải quyết xong mọi chuyện rồi ra đi học lại. Tý 2 đứa có đi đâu chơi thì về sớm mai con An còn đi học.
Nó dạ 1 tiếng mà lòng thấy nhẹ nhỏm. Vừa xong thì con An ra, loanh quanh vườn 1 tý rồi nó với An lấy xe đi uống cf. Nó cũng muốn đi ra đâu đó để hỏi con An chuyện ông già An nói là sao. Ra đến quán nó lấy đt An điện ra nhà xem thế nào vừa nghe giọng nó cái bà già nó đã khóc bù lu bù loa. Nói cho bà già nó nghe mọi chuyện xong bà già nó cũng phần nào an tâm. Nói chuyện với bà già 1 hồi lâu nó mới nhớ ra từ lúc đi tới giờ chưa điện đóm gì cho Nga hết. Giờ mà điện cho Nga chắc nó ăn 1 trận tra tấn lỗ tai qua. Nghĩ vậy nhưng vẫn bấm số điện cho Nga.
– Alo
– Cho hỏi phải số nhà Bà Thanh không ạ
– Dạ phải, Chú cần gặp mẹ cháu ak.
– Uhm, cháu là Nga con mẹ Thanh ak.
– Dạ, chú gặp mẹ cháu thì đợi tý mẹ cháu mới đi ra ngoài. Để cháu gọi đã ạ.
– Ak thôi không có mẹ cháu thì gặp cháu cũng được, Cháu ngoan lắm haha. Nó cười với vẻ khoái chí lắm. Con Nga nghe thấy giọng nó cười cái là biết liền
– Ông thích chết ak. Ông đi chết luôn đi.
– Thôi làm gì giận ghê vậy. Cho tui xin lỗi nha.
– Sao không đi luôn đi, Ông biết là tui lo lắng cho ông lắm không. Ít nhất cũng điện ra nói cho tui biết 1 tiếng chứ.
– Thì cũng biết vậy mà điện bà sợ người ta biết lại mệt. Giờ tui ở trong ni cũng ổn rồi bà đưng lo nửa. Chắc it ngày nửa mọi chuyện êm xuôi tui lại ra đi học thôi mà.
– Cũng mong là vậy, Ông già thằng Hà lên trường mấy lần. Không biết ông có bị ra toà không chứ đứng nói chuyện đi học.
– Bà đừng lo, Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Mai đi học gặp thằng Khôi nói nó là tui ở trong này vẫn bình thường nha.
– Uhm, tui biết rồi. Mà có chuyện này tui phải nói cho ông biết. Vụ thằng Hà cùng mấy đứa đó chặn đánh ông là do con Nhung hết cả đó.
– Thì cũng tại tụi nó hiểu lầm nên mới vậy mà.
– Không phải hiểu lầm đâu. Con Nhung nhờ tụi thằng Hà chặn đánh ông đó. Nghe mấy đứa con gái lớp con Nhung nói bửa trước con Nhung về lớp khóc lóc nói với thàng Hà là nếu Thằng Hà chặn đánh ông thì nó sẻ làm người yêu thằng Hà. Không biết nó yêu ông hay ghét ông nữa.
– Trời có chuyện đó nửa ak. Cái thằng ngu đó, lẽ ra phải chém cho nó mấy nhát nửa cho hết cái tội ngu đó đi. Mẹ cái đồ đầu đất.
– Thì người ta vì yêu mà. Chỉ trách con Nhung thôi, làm ông giờ có nhà mà không về được.
– Mẹ con nhỏ này ghê gớm thiệt. Để đó đến lúc tui về đi học lại nó biết tay tui. Cho cái thằng ngu đó trắng mắt ra.
– Thôi giờ tui đi học bài đã. Có gì thì liên lạc lại cho tui biết. Lo nghĩ ngơi sớm đi cho khoẻ. Bài vở của ông tui chép hết rồi. Mong sao ông qua được chuyện này.
– Uhm, pp.
Nó cúp máy mà lòng thấy bực tức vô cùng. Quay lại bàn thì thấy An với vẻ mặt cũng bực tức lắm. Nó cũng chẳng nói gì nhiều, Trước nó cũng đã nói với An rồi. Nếu đủ kiên nhân và tự tin thì cứ đến, còn nếu không thì nó cũng không ép buộc. Ngồi 1 tý thì nó và An về chạy về Nha nghĩ lấy đồ xong thì về nhà An. Nó cũng quên hỏi con An chuyện ông già nó nói là gì. Về nhà ông bà già An đã ngủ còn mổi thằng em trai đang xem tivi. Tắm rửa xong nó vào phong thằng Em An ngủ. Thằng em An cũng chạy vào cùng nó, 2 AE nằm ngủ với nhau mà thằng nhỏ hỏi đủ thứ chuyện. Mới học lớp 9 thôi mà cung yêu đương ra phết. Thằng Bình( tên em An) Cứ hỏi nó về chuyện nó đánh nhau ở trường. Nói chuyện 1 hồi lâu thì Bình đã ngủ khò khò. Mới thỉu thỉu ngủ thì có bàn tay ai cứ kéo kéo nó. Nó cứ tưởng là đang ngủ mớ. Tỉnh mới biết An đang kéo tay nó. Nghĩ cũng thấy Con An liều thật. Lồm cồm đứng dậy con An kéo nó về phòng An. Nó cũng thấy sờ sợ nhưng An bảo không sao đâu, Ông bà già có biết cũng không nói gì đâu. Nó cũng không hiểu con An nghĩ sao. Ông bà già An mà biết thì có nước là đi củi chứ không sao. Nhưng nó cũng không thể kiềm chế được cái sự sung sướng đó lại được =)) .
Comments for chapter "Chương 18"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận