A New Life ( Quá Khứ Bình Yên Nhé ) - Chương 17
Tiếp:
Nó cũng khá lè nhè rồi nhưng vẫn hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nó không muốn dính thêm vào 1 người con gái nào nửa. Vào đến phòng An nằm ình lên giường, nó vào tắm 1 cái cho tỉnh người mong rằng sẽ đủ tỉnh táo. Tắm ra đã thấy con An chẳng mặc gì ngoài bộ đồ lót. Nó cũng không biết nó có thể đủ tỉnh táo để vượt qua được không nửa. Trèo lên giường trùm chăn lại nó cố trấn tỉnh mình.
– Làm gì trùm kín chăn vậy
– Ak trời hôm ni bắt đầu lạnh, tui nhát lạnh lắm.
– Sí, Ngại thì nói ngại cho rồi, trông vậy mà cũng nhát hjhj
– Nhát gì?
– Thế sao lúc chiều đòi đi theo tui thay áo quần, giờ cho toại nguyện rồi đó.
– Hjhj lúc chiều khác giờ khác.
– Có gì khác nhau đâu, ông sợ tui bắt đền ak.
– Tui làm gì mà phải sợ, sợ bà chịu không nổi ak
– Ai chịu nóng không nổi thì biết liền ak
– AK được bà nói đó nha, đừng ân hận ak.
– Thử thì biết, ai ân hận biết liền hjhj
Nó chẳng cần suy nghĩ nửa ôm ghì lấy An mà hôn, mà thoả mãn sự thèm khát, Con An cũng chẳng vừa phải nhưng nó thấy 1 điều hơi lạ. Lúc nó bắt đầu lâm trận con An nhăn mặt, cảm giác đau đớn lắm. Nó nghĩ với tính cách và cách ăn chơi của con An thì chẳng thể nào có chuyện đó. Nó uống vào rồi nên quần con An gần 1h đồng hồ mới bắn chỉ thiên =)). Đêm đó nó đi cái số 2 sáng dậy mỏi cả đầu gối
). Ngủ 1 giấc đến gần 9h mới dậy, nó và An đi uống cf. Con An đi nhưng với cái dáng đi và vẻ mặt làm nó nghi ngờ lắm. Nhưng nó cũng chẳng tiện hỏi mấy chuyện đó và cũng chẳng cần quan tâm. Nó và An ngồi nói chuyện với nhau nói chuyện vòng vo mãi rồi nó lại quay về chuyện lúc tối.
– Thế giờ đã biết ai chịu nóng không nổi chưa.
– Ông cũng ghê gớm lắm, mới tý tuổi đầu mà cũng lắm trò. Tại đó là lần đầu tiên của tui nên hơi vất vả tý. Tối nay ông chong mắt lên mà xem. Đừng có lớn tiếng.
– Haha, có gì mà lớn tiếng. Hơi ngạc nhiên tý thôi, giờ có ân hận không nè.
– Chắc ông nghĩ tui chẳng còn gì đâu phải không, Tuy tui hơi chơi bời 1 tý nhưng mấy chuyện đó thì không. Mà tui cũng chẳng có gì để ân hận cả. Tui yêu thì tui dành tất cả cho người mình yêu không có gì phải luyến tiếc.
– Bà thừa biết bên cạnh tui có ai rồi mà, sao bà vẫn làm vậy.
– Bởi vì con trai ai cũng mang dòng máu đểu, mở lời là lọc lừa với dối dang, Tại ông lừa tui nên tui mời vậy đó.
– Ơ tui lừa ba cái gì, đừng ăn nói lung tung nha. Nói vậy khác gì bắt đền tui
– Hihi, Tui nói với Khanh rồi, tui dành cho người tui yêu tất cả mà. Khanh ngốc lắm.
– Bà mà dành cho tui thì bà thiệt thòi ráng chịu, không phải tui không chịu trách nhiệm mà giờ tui chẳng thể làm gì khác được.
– Tui đã nói rồi tui không cần Khanh chịu trách nhiệm. Tui sẽ dành Khanh từ tay người con gái khác, dù họ đã gắng bó với Khanh như thế nào. Rồi cũng sẽ có 1 ngày người bên cạnh Khanh không ai khác mà sẽ là tui.
– Bà tự tin nhỉ. Bà mà ở bên cạnh tui thì chỉ khổ thân bà thôi. Sau này nếu có ngày đó bà đừng có hối hận hjhj
– Tui nói rồi sẽ không bao giờ ân hận hay hối tiếc điều gì vì Khanh cả.
Nó lặng im suy nghĩ, không biết An nói thật hay giỡn. Cứ nửa đùa nửa thật như thế thì có ngày cũng sống dở chết dỡ thôi. Mà giờ nó cũng chẳng còn nhiều tâm trí để nghỉ nhiều mấy chuyện đó nửa. Nó có cảm giác bất an, một cảm giác khó tả lắm. Nó cảm thấy 1 trong 2 người con gái nó yêu đang có chuyện gì. Lo lắng lắm nhưng chăng biết phải làm sao cả. Đi ăn cơm mà nó có cảm giác như đang gặm phải đá vậy. Nó lấy máy con An định điện cho Nhỏ, đang phân vân không biết có nên điện hay không thì thấy số thằng Bờm điện đến, đưa máy cho An nghe xong con An chẳng nói gì. An nhìn nó cười vời vẻ mặt như trêu ngươi nó. Nó hỏi con An chẳng nói làm nó cáu cả lên.
– Sao có chuyện gì thì bà nói đi chứ.
– Chẳng có chuyện gì to tác cả.
– Không có chuyện gì thì thằng Bờm điện bà làm gì.
– Ơ điện nói chuyện không được ak.
– Lúc này mà nó điện nói chuyện phiếm với bà thôi thì tui đi đầu xuống đất. Có chuyện gì thì bà nói nhanh cái, Tui có cảm giác chuyện gì đó bất an lắm.
– Hjhj, Tình hình là có người đang vì Khanh mà khóc từ chiều qua đến giờ. Khanh coi đó mà tính đi.
– Ai khóc, bà nói rỏ đi. Tui bực mình lắm rồi ak nha.
– Bực mình kệ Khanh, Tui nói vậy đó, Khanh muốn biết ai thì điện thằng Bờm mà hỏi.
Nó giựt cái đt thoại chưa kịp bấm số thì đã ngây người vì nhỏ và Thằng Bờm đang ở trước mặt nó. Nó cũng chẳng hiểu chuyện gì, nhỏ thì cứ nhìn nó mà rưng rưng nước mắt. Nó thấy thương nhỏ lắm, nhìn đôi mắt đỏ kè và khờ khờ là nó biết đêm qua nhỏ lo lắng cho nó như thế nào. Nó nhìn nhỏ mà lòng đau như cắt, nó cũng sắp không cầm lòng được. Trên mí mắt có 1 chút gì đó, nó cố giấu đi nhưng không thể qua được ánh mắt của An. An nhìn nó đăm đăm, Nó thì nhìn nhỏ. Chẳng ai mở lời, Ngồi ở quán ăn người ta mà gần như đưa đám vậy. Mãi đến chiều tối lúc đi ăn, đi cạnh nó nhỏ mới mở lời.
– Sao xảy ra chuyện như vậy mà Khanh không cho T biết. Tối qua Khanh ở đâu, sao không về phòng T hay nhà thằng Bờm.
– Ờ, Sợ T lại lo lắng. Với lại bà già biết chổ T, nếu mà về phong T bà già với công an tìm ra liền. Nên nhờ đứa bạn thuê tạm cái phòng ở cho chắc ăn.
– Thế từ hôm qua giờ ăn uống sao, đi như vậy có cầm theo tiền không. Khanh biết T lo lắng cho Khanh mà. Không về chổ T được thì ít nhất cũng điện cho T biết chứ.
– Thôi Khanh xin lổi. Tại sợ T biết rồi lại lo lắng thêm. Lúc đi thằng Khôi cũng đưa ít, Khanh cũng còn tiền. T đừng lo lắng mấy chuyện đó.
Chưa kịp nói gì thêm thì con An đã chen vào, Nhỏ chỉ nhìn nó chẳng nói gì. Cả buổi tối hôm đó, không khí có vẻ trầm lắng lắm. Nó không muốn nhỏ biết chuyện nó và An. Cho dù nhỏ không muốn ràng buộc nó hay muốn nó được tự do thì nhỏ vẫn là con gái. Nó không muốn nhỏ phải buồn và suy nghĩ thêm nửa. Con An cũng hiểu chuyện nên chẳng làm gì để nhỏ nghi ngờ. Thấy vậy nó cũng an tâm. La cà khắp phố rồi 4 đưa dừng chân ở quán nhậu, cũng chỉ làm vài chai ăn uống ty rồi về. Trước lúc về nhỏ dặn nó đủ thứ, nó thấy thương nhỏ lắm. Chẳng biết ngay mai ra sao nhưng lúc đó nó chỉ ước 1 ngày nào đó nhỏ sẽ mãi mãi ở bên cạnh nó. Quay về nhà nghĩ An cũng chẳng về nhà. Lại ở bên cạnh nó, nhưng đêm nay nó có 1 cảm giác tội lỗi lắm. Nó không sao quên được ánh mắt của nhỏ lúc thấy nó. Có lẽ An cũng hiểu được nó đang nghĩ gì nên 2 đứa ôm nhau ngủ đến sáng. Vậy là 2 ngày cũng đã trôi qua nó cũng chẳng biết tình hình ngoài đó ra sao. Nó biết chắc chắn thằng Ha sẽ không bị gì nặng nhưng vẫn lo lắng. Nó sợ ông bà già nó sẽ buồn, sợ bị đuổi học, sợ nhiều thứ lắm. Tuy An nói với nó như vậy nhưng cũng chẳng biết co tin tưởng được không. Chắc chắn 1 điều là nó sẽ bị đuổi học. Ngày thứ 3 trôi qua lặng lẽ cho đến chiều.
– Bà đi mấy ngày như vậy ông bà già không nói gì ak
– Tui tự biết cách giải quyết mà, trước khi đi tui đã điện cho bà già nói là được nghĩ học 3 ngày nên đi về nhà đứa bạn chơi, chiều nay về.
– Uhm, vậy thôi bà về đi. Tui giờ cũng ổn rồi, cứ ở đây thêm vài ngày nửa ngoài đó yên 1 tý tui sẽ tìm cách giải quyết.
– Ông không cần phải lo lắng nhiều đâu. Tý tui về nhà thu xếp mọi chuyện xong sẽ qua chở ông. Tui sẽ có cách nhờ mẹ tui để ông không bị gì. Cùng lắm là nói ba tui 1 tiếng là ok thôi.
– Bà cứ làm như chuyện nhỏ nhặt lắm không bằng. Ông già với anh thằng đó làm công an ở huyện chắc không để tui yên dễ dàng như bà nói đâu.
– Tui nói rồi nhờ bà già tui không được thì tui nói với ông già tui. Ông già tui mà ừ 1 cái thì đừng nói là công an huyện mà tỉnh cũng chẳng giám làm gì ông.
– Thôi cái đó thì tuỳ trời vậy.
– Sao lại tuỳ trời. Tuỳ mình chứ, ông cứ ở đây tui về nhà khoảng 1h rôi qua chở ông. Giờ nay chắc ông bà già tui đi đánh tenis cũng về rồi. Tý mà tui chở ông qua nhà tui. Ông bà già tui nói gì thì ông cũng chỉ được uhm, đừng nói gì nhiều cả. Tui sẽ thu xếp êm xuôi trước
Nó cũng khá lè nhè rồi nhưng vẫn hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nó không muốn dính thêm vào 1 người con gái nào nửa. Vào đến phòng An nằm ình lên giường, nó vào tắm 1 cái cho tỉnh người mong rằng sẽ đủ tỉnh táo. Tắm ra đã thấy con An chẳng mặc gì ngoài bộ đồ lót. Nó cũng không biết nó có thể đủ tỉnh táo để vượt qua được không nửa. Trèo lên giường trùm chăn lại nó cố trấn tỉnh mình.
– Làm gì trùm kín chăn vậy
– Ak trời hôm ni bắt đầu lạnh, tui nhát lạnh lắm.
– Sí, Ngại thì nói ngại cho rồi, trông vậy mà cũng nhát hjhj
– Nhát gì?
– Thế sao lúc chiều đòi đi theo tui thay áo quần, giờ cho toại nguyện rồi đó.
– Hjhj lúc chiều khác giờ khác.
– Có gì khác nhau đâu, ông sợ tui bắt đền ak.
– Tui làm gì mà phải sợ, sợ bà chịu không nổi ak
– Ai chịu nóng không nổi thì biết liền ak
– AK được bà nói đó nha, đừng ân hận ak.
– Thử thì biết, ai ân hận biết liền hjhj
Nó chẳng cần suy nghĩ nửa ôm ghì lấy An mà hôn, mà thoả mãn sự thèm khát, Con An cũng chẳng vừa phải nhưng nó thấy 1 điều hơi lạ. Lúc nó bắt đầu lâm trận con An nhăn mặt, cảm giác đau đớn lắm. Nó nghĩ với tính cách và cách ăn chơi của con An thì chẳng thể nào có chuyện đó. Nó uống vào rồi nên quần con An gần 1h đồng hồ mới bắn chỉ thiên =)). Đêm đó nó đi cái số 2 sáng dậy mỏi cả đầu gối
– Thế giờ đã biết ai chịu nóng không nổi chưa.
– Ông cũng ghê gớm lắm, mới tý tuổi đầu mà cũng lắm trò. Tại đó là lần đầu tiên của tui nên hơi vất vả tý. Tối nay ông chong mắt lên mà xem. Đừng có lớn tiếng.
– Haha, có gì mà lớn tiếng. Hơi ngạc nhiên tý thôi, giờ có ân hận không nè.
– Chắc ông nghĩ tui chẳng còn gì đâu phải không, Tuy tui hơi chơi bời 1 tý nhưng mấy chuyện đó thì không. Mà tui cũng chẳng có gì để ân hận cả. Tui yêu thì tui dành tất cả cho người mình yêu không có gì phải luyến tiếc.
– Bà thừa biết bên cạnh tui có ai rồi mà, sao bà vẫn làm vậy.
– Bởi vì con trai ai cũng mang dòng máu đểu, mở lời là lọc lừa với dối dang, Tại ông lừa tui nên tui mời vậy đó.
– Ơ tui lừa ba cái gì, đừng ăn nói lung tung nha. Nói vậy khác gì bắt đền tui
– Hihi, Tui nói với Khanh rồi, tui dành cho người tui yêu tất cả mà. Khanh ngốc lắm.
– Bà mà dành cho tui thì bà thiệt thòi ráng chịu, không phải tui không chịu trách nhiệm mà giờ tui chẳng thể làm gì khác được.
– Tui đã nói rồi tui không cần Khanh chịu trách nhiệm. Tui sẽ dành Khanh từ tay người con gái khác, dù họ đã gắng bó với Khanh như thế nào. Rồi cũng sẽ có 1 ngày người bên cạnh Khanh không ai khác mà sẽ là tui.
– Bà tự tin nhỉ. Bà mà ở bên cạnh tui thì chỉ khổ thân bà thôi. Sau này nếu có ngày đó bà đừng có hối hận hjhj
– Tui nói rồi sẽ không bao giờ ân hận hay hối tiếc điều gì vì Khanh cả.
Nó lặng im suy nghĩ, không biết An nói thật hay giỡn. Cứ nửa đùa nửa thật như thế thì có ngày cũng sống dở chết dỡ thôi. Mà giờ nó cũng chẳng còn nhiều tâm trí để nghỉ nhiều mấy chuyện đó nửa. Nó có cảm giác bất an, một cảm giác khó tả lắm. Nó cảm thấy 1 trong 2 người con gái nó yêu đang có chuyện gì. Lo lắng lắm nhưng chăng biết phải làm sao cả. Đi ăn cơm mà nó có cảm giác như đang gặm phải đá vậy. Nó lấy máy con An định điện cho Nhỏ, đang phân vân không biết có nên điện hay không thì thấy số thằng Bờm điện đến, đưa máy cho An nghe xong con An chẳng nói gì. An nhìn nó cười vời vẻ mặt như trêu ngươi nó. Nó hỏi con An chẳng nói làm nó cáu cả lên.
– Sao có chuyện gì thì bà nói đi chứ.
– Chẳng có chuyện gì to tác cả.
– Không có chuyện gì thì thằng Bờm điện bà làm gì.
– Ơ điện nói chuyện không được ak.
– Lúc này mà nó điện nói chuyện phiếm với bà thôi thì tui đi đầu xuống đất. Có chuyện gì thì bà nói nhanh cái, Tui có cảm giác chuyện gì đó bất an lắm.
– Hjhj, Tình hình là có người đang vì Khanh mà khóc từ chiều qua đến giờ. Khanh coi đó mà tính đi.
– Ai khóc, bà nói rỏ đi. Tui bực mình lắm rồi ak nha.
– Bực mình kệ Khanh, Tui nói vậy đó, Khanh muốn biết ai thì điện thằng Bờm mà hỏi.
Nó giựt cái đt thoại chưa kịp bấm số thì đã ngây người vì nhỏ và Thằng Bờm đang ở trước mặt nó. Nó cũng chẳng hiểu chuyện gì, nhỏ thì cứ nhìn nó mà rưng rưng nước mắt. Nó thấy thương nhỏ lắm, nhìn đôi mắt đỏ kè và khờ khờ là nó biết đêm qua nhỏ lo lắng cho nó như thế nào. Nó nhìn nhỏ mà lòng đau như cắt, nó cũng sắp không cầm lòng được. Trên mí mắt có 1 chút gì đó, nó cố giấu đi nhưng không thể qua được ánh mắt của An. An nhìn nó đăm đăm, Nó thì nhìn nhỏ. Chẳng ai mở lời, Ngồi ở quán ăn người ta mà gần như đưa đám vậy. Mãi đến chiều tối lúc đi ăn, đi cạnh nó nhỏ mới mở lời.
– Sao xảy ra chuyện như vậy mà Khanh không cho T biết. Tối qua Khanh ở đâu, sao không về phòng T hay nhà thằng Bờm.
– Ờ, Sợ T lại lo lắng. Với lại bà già biết chổ T, nếu mà về phong T bà già với công an tìm ra liền. Nên nhờ đứa bạn thuê tạm cái phòng ở cho chắc ăn.
– Thế từ hôm qua giờ ăn uống sao, đi như vậy có cầm theo tiền không. Khanh biết T lo lắng cho Khanh mà. Không về chổ T được thì ít nhất cũng điện cho T biết chứ.
– Thôi Khanh xin lổi. Tại sợ T biết rồi lại lo lắng thêm. Lúc đi thằng Khôi cũng đưa ít, Khanh cũng còn tiền. T đừng lo lắng mấy chuyện đó.
Chưa kịp nói gì thêm thì con An đã chen vào, Nhỏ chỉ nhìn nó chẳng nói gì. Cả buổi tối hôm đó, không khí có vẻ trầm lắng lắm. Nó không muốn nhỏ biết chuyện nó và An. Cho dù nhỏ không muốn ràng buộc nó hay muốn nó được tự do thì nhỏ vẫn là con gái. Nó không muốn nhỏ phải buồn và suy nghĩ thêm nửa. Con An cũng hiểu chuyện nên chẳng làm gì để nhỏ nghi ngờ. Thấy vậy nó cũng an tâm. La cà khắp phố rồi 4 đưa dừng chân ở quán nhậu, cũng chỉ làm vài chai ăn uống ty rồi về. Trước lúc về nhỏ dặn nó đủ thứ, nó thấy thương nhỏ lắm. Chẳng biết ngay mai ra sao nhưng lúc đó nó chỉ ước 1 ngày nào đó nhỏ sẽ mãi mãi ở bên cạnh nó. Quay về nhà nghĩ An cũng chẳng về nhà. Lại ở bên cạnh nó, nhưng đêm nay nó có 1 cảm giác tội lỗi lắm. Nó không sao quên được ánh mắt của nhỏ lúc thấy nó. Có lẽ An cũng hiểu được nó đang nghĩ gì nên 2 đứa ôm nhau ngủ đến sáng. Vậy là 2 ngày cũng đã trôi qua nó cũng chẳng biết tình hình ngoài đó ra sao. Nó biết chắc chắn thằng Ha sẽ không bị gì nặng nhưng vẫn lo lắng. Nó sợ ông bà già nó sẽ buồn, sợ bị đuổi học, sợ nhiều thứ lắm. Tuy An nói với nó như vậy nhưng cũng chẳng biết co tin tưởng được không. Chắc chắn 1 điều là nó sẽ bị đuổi học. Ngày thứ 3 trôi qua lặng lẽ cho đến chiều.
– Bà đi mấy ngày như vậy ông bà già không nói gì ak
– Tui tự biết cách giải quyết mà, trước khi đi tui đã điện cho bà già nói là được nghĩ học 3 ngày nên đi về nhà đứa bạn chơi, chiều nay về.
– Uhm, vậy thôi bà về đi. Tui giờ cũng ổn rồi, cứ ở đây thêm vài ngày nửa ngoài đó yên 1 tý tui sẽ tìm cách giải quyết.
– Ông không cần phải lo lắng nhiều đâu. Tý tui về nhà thu xếp mọi chuyện xong sẽ qua chở ông. Tui sẽ có cách nhờ mẹ tui để ông không bị gì. Cùng lắm là nói ba tui 1 tiếng là ok thôi.
– Bà cứ làm như chuyện nhỏ nhặt lắm không bằng. Ông già với anh thằng đó làm công an ở huyện chắc không để tui yên dễ dàng như bà nói đâu.
– Tui nói rồi nhờ bà già tui không được thì tui nói với ông già tui. Ông già tui mà ừ 1 cái thì đừng nói là công an huyện mà tỉnh cũng chẳng giám làm gì ông.
– Thôi cái đó thì tuỳ trời vậy.
– Sao lại tuỳ trời. Tuỳ mình chứ, ông cứ ở đây tui về nhà khoảng 1h rôi qua chở ông. Giờ nay chắc ông bà già tui đi đánh tenis cũng về rồi. Tý mà tui chở ông qua nhà tui. Ông bà già tui nói gì thì ông cũng chỉ được uhm, đừng nói gì nhiều cả. Tui sẽ thu xếp êm xuôi trước
Comments for chapter "Chương 17"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận