6 người con gái - Chương 11
Trước khi kể về cô ấy, tôi muốn hỏi : anh em thích làm tình với mẫu phụ nữ nào? Tôi cho là 9 người 10 ý. Có quý anh thích em cao ráo, trắng trẻo, ngực to, mông nở – doggy sướng. Có anh thích gái hiền lành, ngoan ngoãn, e thẹn, nữ tính, còn trinh. Cá nhân tôi thì tôi thích ai làm tình máu lửa. Nói đơn giản là tuýp phụ nữ có máu dâm trong người. Và cô thứ 3 của tôi là người như thế. Giá tôi là cô ấy, chắc tôi biên được 1000 chap truyện cho anh em. Vì cô ấy yêu và quan hệ với quá nhiều đàn ông!
Ngày đó sau khi chia tay Thanh, tôi quay trở lại nhịp sống thường ngày. Ngày ngày lên giảng đường, chiều ở thư viện, tối đi học tiếng anh hoặc đi dạy thêm. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi đi. Thời đó mặt tôi mụn khiếp lắm nên cũng tự ti. Mà tính cũng ít chơi bời nên chả quen ai để tán. Tôi học về kỹ thuật nên lớp ít con gái. Mà con gái học kỹ thuật thì nhan sắc cũng…chẹp chẹp! Thú tiêu khiển của tôi lúc đó là hay lên mạng chat chit. Tôi không nhớ bằng cách nào tôi có nick yahoo của em, chỉ biết dạo đó đột nhiên em online nhiều lắm. Thế là tôi nhảy vào làm quen và chém gió. Được 1 thời gian thì 2 đứa thân thân với nhau.
Em có 1 cái tên rất đẹp, cực kỳ đẹp – Nguyễn Tường Vy. Tôi nghe 1 lần là nhớ luôn. Tôi vốn ở quê. Quê tôi cây cối, hoa trái nhiều. Tôi nhớ ngày xưa còn khó khăn, ít nhà xây tường gạch bao quanh lắm. Thường là trồng cây bô rô, cây dâm bụt, giàn hoa giấy hoặc trồng hoa tường vy làm hàng rào. Ở sân nhà, quê tôi hay mắc giàn chanh leo, giàn thiên lý hoặc giàn bầu, giàn bí xanh tươi, mát mẻ. Tôi rất thích cảm giác nhìn những ánh nắng nhẹ xiên chéo qua giàn hoa. Tôi có thể ngồi hàng giờ ngắm những chú ong chăm chỉ thụ phấn hay nhìn những quả chanh leo lúc lỉu, đong đưa theo gió mà không chán. Hoa tường vy có mùi thơm hay không thì tôi nhớ không nổi nhưng nó rất đẹp. Hoa khi phơn phớt hồng, khi lại đỏ rực rỡ. Ngày nhỏ tôi và mấy đứa bạn con gái hay đi sưu tập hoa tường vy, hoa lộc vừng, hoa giấy…về làm lều hoặc chơi đồ hàng. Tôi viết đến đây là ùa về 1 trời kỷ niệm đẹp đẽ thời bé thơ…
Lúc chat với tôi Vy đang học giữa năm lớp 12. Nhà em ở Quảng Ninh, gần khu cầu bãi cháy. Bố em đã mất từ lâu, chỉ còn mình mẹ nuôi nấng 2 chị em. Chị ruột em bằng tuổi tôi, đang học DH và ở trọ khu Long Biên. Em lúc đó đang ôn thi DH. Thời gian đầu, chúng tôi không có quá nhiều ấn tượng về nhau. Chỉ là lâu lâu thấy em lên mạng thì tôi hỏi thăm vài câu vô thưởng, vô phạt. Thỉnh thoảng tôi động viên, quan tâm, chia sẻ…chứ tôi hoàn toàn không nghĩ có ngày tôi sẽ yêu em.
Thời gian trôi đi rất nhanh, nhoàng 1 cái kỳ thi DH trôi qua. Có 1 tối tôi thấy Vy online. Vy nhảy vào buzz tôi và khoe thi đỗ cao đẳng du lịch. Em mừng lắm, tíu tít khoe. Tôi cũng vui lây! Tự nhiên không hiểu tôi nghĩ gì mà chat :
– Vy có nhớ 1 thời gian trước Vy nói khi đỗ DH sẽ làm gì ko?
– Vy nói gì nhỉ? Có khi nói nhiều quá nhớ không xuể, hihi!
– Vy nói…nếu đỗ DH, Vy sẽ làm bạn gái mình!
Đến giờ tôi vẫn nhớ những đoạn chat này. Thực sự Vy chưa hề nói thế. Tôi hoàn toàn bịa ra điều này để mong Vy đồng ý. Tôi không hiểu tại sao lúc đó mình nói dối như vậy. Chỉ là đã hơn nửa năm chia tay Thanh, tôi thấy có chút trống trải. Tôi mong muốn tìm lại cảm giác yêu thương nồng nàn ngày xưa. Lúc đó tôi hoàn toàn chưa hiểu nhiều về Vy. Mặt Vy tôi cũng không biết. Có lẽ tất cả là do số phận sắp đặt. Giống như mấy câu thơ của Nguyễn Du :
Ngẫm hay muôn sự tại trời.
Trời kia đã bắt làm người có thân.
Bắt phong trần phải phong trần,.
Cho thanh cao mới được phần thanh cao.
Rất bất ngờ, Vy đồng ý. Sau này tôi mới biết, thực ra Vy rất rất dễ trong chuyện tình cảm. Nếu Vy là rau, tôi tin cô ấy là rau 0 nốt! Tôi trêu tiếp :
– Uầy, Vy thấy Vy có may mắn không? Vừa đỗ đạt, lên HN học, vừa có bạn trai luôn nhé!
– uhm, Vy may thật đó! Thế giờ Vy gọi là anh nhé!
Từ đó chúng tôi trao đổi số điện thoại và đổi cách xưng hô. Những tin nhắn, cuộc điện thoại ngày 1 nhiều. Tôi và em hỏi thăm nhau như đôi tình nhân thực sự. Qua những tin nhắn, tôi cố gắng chuyển dần từ chuyện tình cảm sang những hành động thực tiễn hơn. Ví dụ :
– Em lên trên này anh sẽ đưa em đi ăn kem và ngắm hồ gươm nhé! Anh sẽ nắm tay em thật lâu.
Rồi tôi chuyển qua những tin nhắn mùi mẫn hơn như đòi ôm em, hôn em…em trả lời rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn. Không từ chối nhưng cũng không đồng ý! Càng gần đến ngày em lên HN, tôi lại càng sốt ruột. May thay đợt đó tôi uống thuốc đông y của Khương Lâm ở Tây Sơn. Tôi công nhận hiệu quả. 5-6 thang tôi mà mặt tôi nhẵn mụn. Vết thâm thì còn nhưng cũng đỡ xấu trai đi ít nhiều. Ngày trước khi lên, chúng tôi hẹn nhau tối mai sẽ gặp ở chợ Long Biên. Tôi dặn dò em uống thuốc chống say và chuẩn bị đồ đạc thật kỹ. Tôi không được ra bến xe đón em vì chị em đã được mẹ giao nhiệm vụ ấy. Trưa hôm đó đi học về, tôi mua 1 bông hoa hồng, bọc trong giấy bóng có thêm nhành dương liễu mỏng. Tôi hồi hộp lắm, không biết gặp em sẽ ra sao, trông em thế nào. Lúc đó tôi tự ti nên cứ sợ em sẽ không hài lòng về mình. Đến tối, sau khi nhắn tin hò hẹn, tôi ra chỗ cầu long biên chờ em. Lát sau, chị em đi wave xanh đưa em đến. Dưới anh đèn đường vàng vọt, đập vào mắt tôi là 1 cô gái cao ráo (em cao 1m67), tóc ép nhuộm vàng, nụ cười tươi tắn. Em ăn mặc rất đơn sơ – áo phông, quần kaki màu nhạt. Tim tôi đập rộn ràng. Tôi tươi cười ra tặng hoa cho em :
– Em cảm ơn! Anh chờ em lâu chưa?
– Anh mới đến thôi! Mà anh chờ em cả đời cũng được! Mình lên xe đi đi em.
Vì là buổi đầu tiên, để tạo ấn tượng tôi dẫn em vào 1 quán cafe rất to trên đường Nguyễn Chí Thanh. Đến đây – tôi mới nhìn kỹ được em. Em có gương mặt rất dễ nhìn. Đường nét cân đối hài hòa, răng khểnh duyên dáng. Tôi thì tôi ưng ý lắm. Hôm đó em đi dép cao gót nên hình như còn cao hơn cả tôi. Chúng tôi vừa uống sinh tố vừa trò chuyện. Chỉ là những chuyện xoay quanh gia đình, việc học tập sắp tới…chứ tuyệt nhiên không đả động đến lời yêu thương, tình cảm nào. Vì cả 2 còn ngại ngùng. Tôi và em ngồi gần 1 tiếng thì tôi đưa em về. Tôi muốn tạo ấn tượng đẹp cho buổi đầu tiên nên không muốn đưa em đi muộn quá. Trên đường về, tôi rủ em ngày mai sang chỗ tôi nấu cơm ăn. Trùng hợp là ngày mai là thứ 7 – tôi được nghỉ học. Em vui vẻ nhận lời. Em sẽ ở bên tôi cả ngày thứ 7! Nghĩ đến đó, tôi đã xao xuyến bao dự định…