5 ngày 5 đêm ( siêu tầm) - Chương 3
Một tiếng cười vang làm cho hai cô gái giựt mình buông nhau ra.
– Chà hai em hưởng thụ đã quá há!
Oanh mỉm cười, ôm vai Con bé:
– Anh mới về! em giới thiệu cho anh đây là cô bé dễ thương nhất thành phố nầy.
Xoay lại Con bé, Oanh nói nhỏ:
– Em, đây là anh Trí, chồng của chị, mà cũng sẽ là bạn của em trong 5 ngày tới đây, em chào ảnh đi!
Con bé lí nhí vài câu trong miệng vì nó không biết người đàn ông sẽ phản ứng ra sao khi thấy vợ mình đang ôm nó trong vòng tay. Nó yên tâm hơn khi nghe Trí cười thân mật:
– Chào em, chị và anh rất hân hạnh được đón em tại nhà nầy. Anh đồng ý với Oanh là em dễ thương nhất thành phố nầy. Nào chúng ta vào ăn cơm đi, sau đó còn đi nghe ca nhạc nữa mà.
Buổi cơm tối trôi qua vui vẻ, lúc đầu Con bé còn rụt rè với Trí nhưng anh ta biết cách xữ sự để cho nó dần dần thoải mái và khi buổi cơm kết thúc thì Con bé không còn ngượng ngùng gì nữa. Con bé tự nó đã có tánh tự nhiên, thích vui đùa, nên khi đã thích hợp vào môi trường thì nó ba hoa chít chòe bất tận làm cho Trí và Oanh cũng vui theo tánh trẽ con của nó. Con bé sung sướng không thể tả, nó không thễ nào tưởng tượng là ngày hôm trước nó còn theo mẹ để buôn bán tảo tần khổ cực, mà ngày hôm nay, nó ngồi cùng bàn với 2 người bạn lịch sự mới, trong một không khí vừa sang trọng vừa thân mật như vầy. Buổi cơm lại đặc sắc. Nó tưởng như đang mơ. Nó liếc nhìn Trí và nhận định là chồng của chị Oanh là một người đàn ông đầy phong độ. Anh ta đã trên 40 tuổi, nghĩa là lớn tuổi hơn cả mẹ của nó, nhưng nhờ có cuộc sống sung túc nên xem ra rất trẽ, Con bé rất thích phong cách của anh ta, vừa phóng khoáng, vừa lịch sự sang trọng, không giống như đa số đàn ông Việt nam, và điều làm nó thích nhất là anh ta có tài kể chuyện tiếu lâm làm nó cười hoài.
Sau bữa ăn, mọi người sửa soạn để đi nghe ca nhạc ỡ phòng trà Em và Tôi. Con bé vừa trong buồng tắm bước ra thì khựng ngay lại: đứng giữa phòng khách, Trí và Oanh đang ôm nhau hôn say mê, đắm đuối. Con bé tự nhiên lại thấy hơi ghen tức, mà nó cũng không hiểu tại sao nó lại ghen tức, và ghen tức ai nữa. Nó chỉ đứng trân trân nhìn cặp vợ chồng đang hôn nhau và nó bỗng thấy tủi thân. Nó thấy mình bị lôi cuốn bởi chị Oanh và nó tưởng là chị Oanh cũng có chút ít thương nó vì chị đã hai lần hôn nó nhiệt tìnhù, nhưng bây giờ thì nó thấy nó chỉ là con số không đối với chị và đối với chồng chị. Đúng lúc đó, Oanh buông Trí ra và mỉm cười nhìn Con bé:
– Cái gì mà mặt bí xị vậy hả cô bé?
và có lẻ đã đoán ra được nguyên nhân, nàng cầm tay Con bé:
– Em đừng phân bì, anh Trí cũng là chị và chị cũng là anh Trí, em nhớ nhe! thôi lại đây chị đền bù cho.
Oanh kéo Con bé ngồi xuống cái ghế salon dài và ngồi xuống xát bên phải nó, nàng ra dấu cho Trí ngồi cùng, bên phía trái của Con bé.
Khi môi của Oanh đặt vào môi của nó thì Con bé hơi giật ngược đầu ra sau, nó không biết phải phản ứng ra sao vì còn có Trí ngồi xát kế bên. Nhưng rồi nó không biết gì nữa vì cái hôn của Oanh làm nó cháng váng mặt mày, nó chỉ biết tận hưởng cái giây phút huyền diệu nầy, nó nhủn người ra và lờ mờ biết là nó đang dựa vào vai của Trí trong khi môi của nó đang được môi của Oanh nút một cách âu yếm. Con bé không còn đủ sức suy nghĩ gì nữa, nó chỉ tự nhủ: mẹ biểu mình cái gì cũng phải dạ mà. Nó cảm nhận là Trí đang quàn tay lên để vuốt tóc của nó một cách nhẹ nhàng và nó thấy thật thoải mái và sung sướng với cái vuốt ve đó, nó đang được hai người bạn mới của nó đang thương yêu vuốt ve nó và nó thỏa dạ vô cùng, một dòng nước mắt vui sướng tràn ra khoé mắt của nó, chãy xuống má của nó và nó cảm nhận là Trí đang hôn làn nước mắt đó một cách trân trọng trong khi chiếc lưỡi của Oanh đang liếm đôi môi của nó… nó sung sướng choàng hai tay ôm hai vai của hai người bạn mới của nó.
Trong phòng ca nhạc Con bé ngồi giữa Oanh và Trí. Nó mở to mắt để thưởng thức những ca sĩ đứng trình diển chỉ cách nó có vài thước. Thêm một khám phá thú vị mới cho nó. Vui quá nó quay về phía Oanh và một cách tự nhiên nó hôn vào má của Oanh. Cảm động và hơi ngạc nhiên, Oanh đưa tay ra nắm lấy tay nó và xiết nhẹ, nàng nói nhỏ vào tai Con bé:
– Nếu em thương chị thì em hứa nghe theo lời chị nghe, chịu không?
Con bé vúi đầu vào vai của Oanh trả lời nhỏ nhẹ:
– Em hứa chỉ nghe lời của chị mà thôi, chị biễu gì em nghe vậy.
– Thiệt phải không? Vậy thì em nắm tay của anh Trí đi.
Chỉ do dự trong vài giây nhưng rồi Con bé cũng đưa tay còn lại của nó để nắm lấy tay của Trí. Anh xiết nhẹ tay của Con bé và thấy mình rung rung như cậu học trò. Cái cảm giác nầy thật là thần tiên. Dù là một người từng trãi, nhưng anh cũng phãi công nhận là chưa bao giờ anh thấy khoang khoái như bây giờ: đối với một người đàn ông đã trên 40 như anh mà nắm được bàn tay mềm dịu của một cô bé gái 15 tuổi trong một quan hệ tình cảm đặc biệt như bây giờ thì thật là ngoài sức mơ ước của anh. Anh nhớ có lần thổ lộ cho Oanh là anh thèm được lấy trinh một cô bé thiệt trẻù, nhưng đó chỉ là lời nói có tính cách khêu khích để chọc vợ anh, vậy mà rồi Oanh lại tưởng thật! Nhưng thôi, bây giờ anh cũng cám ơn Oanh đã tưởng thật để anh có được giây phút êm ấm nầy. Hơi thở anh dồn dập, người anh nóng rang, và anh cảm nhận là cu của anh căn cứng đến tột độ. Anh nghĩ là có thể trong vài ngày nữa con cu nầy sẽ được nằm gọn trong con chim chật hẹp của cô bé gái anh đang nắm tay, trong khi Con bé oằn oại … Trí choáng váng mặt mày khi ý nghĩ nầy đến với anh. Nhưng Trí cũng biết tất cả đều tùy thuộc vào Oanh, Oanh đã cho anh biết là anh phải râm rấp tuân theo những gì nàng nói mà không được có bất cứ một chủ động nào trong lảnh vực này.
Trí có biết đâu là Con bé cũng đang có một tâm trạng rối ren: Con bé ngạc nhiên là mình có thể táo bạo như vậy, nó không thể ngờ là nó dám tự ý nắm tay một người đàn ông mới quen được vài giờ, quả thật là chị Oanh đã có một ảnh hưởng to lớn đối với nó, nhưng nó cũng tò mò trước khám phá mới nầy: bàn tay người đàn ông thật vô cùng khác lạ, nó to hơn, cứng chắc hơn và có một cái gì không diển tã được làm nó vừa lâng lâng, vừa ngượng ngùng. Nó thấy bàn tay đó xiết nhẹ bàn tay nó và nó cũng đánh bạo trả lời bằng một cái xiết nhẹ lại. Một lần nữa trong ngày, Con bé thấy ngưa ngứa chổ con chim của nó, nhưng nó đành chịu vì hai tay của nó đã bị Trí và Oanh chiếm rồi!