49 Chưa Qua, 53 Đã Tới - Chương 4
Chap 4:
Khi mặt trời lên tới đỉnh đầu cũng là lúc mà Thảo dần tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Thử động đậy một chút nhưng tất cả những gì nàng cảm nhận được là sự mệt mỏi và nặng nề. Đôi mắt với hàng lông mi dài vẫn nhắm nghiền, nhưng từ khóe mắt, nước mắt của Thảo lại tiếp tục trào ra, nàng khóc vì sự uất hận. Cảm giác đau rát nơi cửa mình là bằng chứng cho thấy tối qua thực sự đã xảy ra những gì, cái lồn trước nay chỉ thuộc về Tuấn nay đã có người thứ hai được lấp đầy. Thảo đã phản bội chồng mình, nàng đã ngoại tình với người đàn ông khác, và còn gì đau khổ hơn khi người đàn ông ấy lại chính là bố ruột của nàng.
Nằm khóc được gần 1 tiếng đồng hồ thì Thảo cũng lấy lại được bình tĩnh, nàng không thể cứ thế nằm khóc ở đây được. Khó khăn nhấc cơ thể lên khỏi ghế, một chất trắng sền sệt bất ngờ rơi từ lồn nàng xuống mặt đất, một đống tinh trùng đặc quánh rơi rớt xuống trong khi một ít thì vẫn còn lưu luyến mà vương nơi mép lồn. Nhìn cái mu lồn sưng đỏ cùng đám lông đang dính bết xuống khiến Thảo cảm thấy ghê tởm chính mình. Nhẹ nhàng lau mép lồn bằng cái chăn ngay cạnh rồi lau chùi đống tinh trùng dưới đất xong, Thảo chầm chậm lê bước về phòng tắm, nàng muốn gội rửa hết những vết nhơ tội lỗi trên cơ thể mình xuống.
Tắm rửa xong xuôi cũng như cho hết đống đồ bẩn vào máy giặt để xóa đi mọi dấu vết của tội lỗi, Thảo nhanh chóng quay về phòng ngủ mà nhìn mình trước gương. Bộ ngực nảy nở của nàng giờ đây đỏ ửng lên vơi đầy những vết răng cắn và cả vết ngón tay bấu vào. Phía dưới nàng cũng chẳng khá hơn là bao, cả một vùng mu lồn đã không còn hồng hào nữa mà sưng lên đỏ hỏn, hai mép lồn nhô hẳn ra phía trước cùng những cơn đau rát phía trong âm đạo khiến nàng phải dạng háng ra mà đi hai hàng từ nãy tới giờ. Không thể mặc quần lót vì đau, Thảo mặc tạm áo ngực với cái đầm mặc trong nhà vào rồi đi xung quanh nhà tìm ông Nhân và đặc biệt, nàng muốn biết Tuấn đã về hay chưa. Đi hết một vòng mà không thấy ai, Thảo đành quay lại phòng ngủ mà ngồi thẫn thờ trên giường. Không thấy ông Nhân đâu nhưng đó đôi khi vậy lại tốt, giờ trong tâm trí nàng không biết phải đối mặt với bố thế nào. Còn Tuấn, Thảo phân vân không biết anh đã về hay chưa, có khi nào anh đã về, đã thấy tất cả?
Thảo với tay lấy lấy điện thoại trên bàn, cô vội mở lên xem tin nhắn khi thấy cuộc gọi nhỡ từ chồng.
“Tối mai anh mới về được, em nhớ xem cửa nẻo cẩn thận. Yêu em!”
Thảo thở dài an tâm khi biết Tuấn vẫn chưa về nhà, nàng mở luôn tin nhắn còn lại….
“Bố đón được xe về rồi, con không phải lo. Đừng để thằng Tuấn thấy lá thư bố viết cho con.”
Vậy là bố đã về quê rồi. Vậy cũng tốt, chứ bây giờ mà hai bố con đối mặt thì Thảo không biết phải làm thế nào. “Nhưng mà lá thư nào?” Thảo vội vàng nén cơn đau lồn lại mà chạy qua phòng bố lục tung lên tìm, không tìm được, nàng lại chạy ra phòng khách nhưng cũng không thấy đâu, phòng hai vợ chồng cũng vậy, chẳng có lá thư nào xuất hiện ở đây cả. Mất một lúc tìm khắp mà vẫn không thấy đâu, Thảo vội lấy điện thoại nhắn tin cho bố để hỏi nhưng tin nhắn lại không được gửi đi, gọi điện thì phát hiện ông Nhân đã tắt máy rồi, cô đành điên cuồng tìm lại khắp nơi trong nhà hết lần này qua lần khác trong vô vọng.
Hey Baby, anh về rồi này, em đang làm gì thế?
Tuấn mở cửa bước vào nhà khi mà đồng hồ đã chỉ hơn 4 giờ chiều và anh phải hỏi ngay khi thấy người vợ yêu quý của mình đang loay hoay trong phòng khách với vẻ mặt lo lắng.
Anh về rồi sao …. em đang dọn dẹp tí thôi mà.
Dọn gì mà căng thẳng thế?
Không có gì đâu anh, thôi anh đi tắm đi, em chuẩn bị cơm nước giờ nè.
Liếc qua chiếc đồng hồ trên tường rồi Thảo vội tìm cớ tránh mặt chồng, cảm giác mặc cảm tội lỗi khiến nàng ngại không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô vội lại đẩy anh về phía phòng tắm còn mình thì chạy ngay vào bếp. Tuấn sau một đêm dài phẫu thuật căng thẳng cộng thêm cả buổi sáng ở lại theo dõi tình hình bệnh nhân nên chẳng hề nhận ra sự khác biệt nơi vợ mình. Anh nhanh chóng về phòng lấy đồ đi tắm, dùng dòng nước mát lạnh cuốn trôi những mệt mỏi của cơ thể. Tắm rửa xong xuôi, Tuấn sảng khoái bước vào bếp mà ôm lấy Thảo từ phía sau.
Coi nào, để em nấu cơm.
Thì nấu đi, anh đang hết năng lượng, cần sạc gấp.
Um… chỉ được cái dẻo miệng.
Mà bố đâu rồi em? sao anh không thấy bố.
À … bố … bố về quê rồi anh.
Ủa? Sao bố đã về?
Thì ở quê có việc, sáng nay bố về gấp rồi.
Việc gì mà vội thế?
Em cũng không biết nữa, đã kịp hỏi đâu.
Chán thế nhờ, chưa kịp uống với bố vợ nữa …. Thôi có gì làm không để anh giúp cho này.
Tạm rời khỏi người vợ, Tuấn xắn tay áo lên vào bếp phụ nàng chuẩn bị bữa tối như mọi lần. Thảo thì thở phào nhẹ nhõm khi chồng chịu buông mình ra, chỉ nói chuyện với chồng có mấy câu nhưng nàng thực sự căng thẳng, cảm giác có lỗi vẫn đè nặng trong lòng khiến cô phải cố hết sức mới có thể tỏ ra bình thường trước mặt anh. Nhưng ông trời cũng không quá trêu đùa lòng người, Tuấn và Thảo vẫn tiếp tục nhịp sống như thường, cùng nhau chuẩn bị bữa tối, cùng nhau ăn tối, cùng nhau dọn dẹp, cùng nhau thư giãn sau một ngày dài làm việc, họ chính là hình ảnh kiểu mẫu về một gia đình hạnh phúc. Tuy nhiên thì trong lòng Thảo không hề yên bình khi mà còn đang phải lo lắng cho một vấn đề khác nàng bỗng nhớ ra.
Theo tính toán thì tuần này là khoảng thời gian mà Thảo dễ dính bầu nhất nên cả hai quyết định làm tình mỗi ngày với hy vọng điều kỳ diệu sẽ xuất hiện, nghĩa là tối nay Tuấn sẽ lại đè nàng ra mà địt. Tắt điện đi thì chắc là Tuấn sẽ không thấy được những dấu vết mà ông Nhân để lại trên cơ thể đâu, nhưng mà cái lồn đang sưng múp lên thì làm gì chịu nổi khi con cặc của anh nhấp vào. Và điều quan trọng hơn, Thảo nhớ đến đống tinh trùng rơi ra từ lồn mình trưa nay, lơ như, lỡ như ….
Vợ ơi, mấy ngày trước làm liên tục rồi, tối qua phẫu thuật mệt quá, hay tối nay cho anh nghỉ nhé.
Vâng, anh ngủ sớm đi cho lại sức.
Thảo có chút sợ hãi khi chồng đứng dậy tắt đèn nhưng khi Tuấn ôm lấy cô nói hôm nay nghỉ địt, nàng vội vàng khuyên chồng đi ngủ sớm như sợ anh sẽ đổi ý. Định mệnh đã khiến Thảo vấp phải một tội lỗi tày trời vào tối qua mà không thể nào kháng cự lại được nên có lẽ ông trời đang thương tình mà khiến mọi thứ dễ thở hơn với cô.
“không sao đâu, chỉ một tối thôi mà, không dính được đâu.”
Thảo tự trấn an bản thân mình, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Nàng nằm trong vòng tay chồng như bao ngày nhưng đêm nay lại không tài nào chợp mắt được, nước mắt cô cứ thế chảy dài rồi thấm ướt cả chiếc gối.
Sáng sớm mặt trời ló dạng, Thảo khẽ nhấc tay chồng ra khỏi người mình, nàng lấy chiếc gối thấm đẫm nước mắt của mình cho vào máy giặt rồi qua phòng vệ sinh sửa soạn sạch sẽ. Trở về phòng để thay đồ, hôm nay mặc áo dài nên cô bắt buộc phải mặc quần lót, dưới lồn dù rát nhưng Thảo đành phải chấp nhận điều đó. Trong gương, hình ảnh bản thân trong tà áo dài thướt tha giúp cho Thảo phần nào lấy lại được sự tư tin, nàng vẫn là một cô giáo nết na dịu dàng như bao ngày. Tất cả những gì xảy ra trong buổi tối đó chỉ là một sai lầm của định mệnh mà thôi. Lấy chìa khóa xe rồi rời khỏi nhà, Thảo chạy đi tìm một hiệu thuốc ở khá xa để mua thuốc tránh thai uống trước khi đến trường.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà thôi.”