49 Chưa Qua, 53 Đã Tới - Chương 1
Chap 1:
Em vào đi, nhớ cẩn thận.
Vâng, anh đi làm về sớm nha.
Biết rồi! Bye vợ yêu.
Nói xong thì Tuấn cũng chịu ấn nút cho thang máy đóng cửa đi xuống, anh mỉm cười mãn nguyện với những gì mình đang có. Năm nay mới 30 tuổi nhưng Tuấn đã là một bác sĩ ngoại khoa có tiếng ở bệnh viện Trung Ương, thứ mà người khác phải cố cả chục năm mới có được. Dù được ba mẹ tặng cho cái ô khá to và vững để có điểm xuất phát cao hơn người, nhưng cũng không thể phủ nhận những gì Tuấn đạt được là nhờ vào sự kiên trì và hiếu học của mình. Tuấn lấy bằng bác sĩ ở Phần Lan khi mới vừa 26 tuổi, về nước anh được thực tập ngay tại bệnh viện Trung Ương nhờ mối quan hệ của bố và trình độ ngày càng được nâng cao nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ.
Nhưng ở đời không ai là hoàn hảo cả, đối lập cho sự thành công trong sự nghiệp của Tuấn là vấn đề tình cảm. Dù khá cao ráo đẹp trai nhưng anh lại bị nhát gái, biết bao mối tình cũng vì thế mà chết từ trong trứng nước. Tuấn cho rằng đó là do duyên số, và Thảo chính là duyên số của anh, con gái của một người đồng đội cùng đơn vị với bố anh khi còn đang ở bộ đội. Tuấn yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, và nó đánh bay sự nhát gái bấy lâu nay, anh mạnh dạn tiếp cận Thảo cùng với sự vun đắp của cả hai gia đình thì cuối cùng Tuấn cũng lấy được vợ ở cái tuổi 27.
Giải quyết được vấn đề này thì vấn đề khác lại ập tới với Tuấn. Sau 2 năm cưới vợ, cả hai gia đình đều mong ngóng có cháu bồng nhưng bụng của Thảo lại chẳng thấy động tĩnh gì. Tuấn cũng sốt ruột nên đành đưa vợ đi khám. Kết quả là vợ anh bình thường còn Tuấn thì bị tinh trùng loãng, anh vẫn có thể có con nhưng tỉ lệ thụ tinh là không cao. Nhưng đời thì ai biết được chữ ngờ, hiện tại Tuấn đang sống trong hạnh phúc khi mà Thảo cuối cùng cũng mang thai sau bao nỗ lực của cả hai vợ chồng.
Và anh đâu biết được rằng …
Thảo tươi cười vẫy tay tạm biệt chồng rồi xoay người đi vào nhà, chỉ một giây thôi nhưng khuôn mặt vui vẻ mới đây được thay bằng cái thở dài và sự chán chường. Thảo năm nay 27 tuổi, nàng đã lấy chồng được 3 năm rồi và trong bụng nàng giờ đây đang chứa một sinh linh bé bỏng. Là một giáo viên, à không, đã từng là một giáo viên THPT đầy nhiệt huyết trước khi xin nghỉ vì mang thai nên cách ứng xử và lời ăn tiếng nói của Thảo luôn khiến mọi người hài lòng. Cùng với thân hình dù chỉ cao 1m6 nhưng chuẩn vòng nào ra vòng đấy và khuôn mặt xinh xắn dễ thương, nàng cướp mất trái tim của biết bao nhiêu người đàn ông để rồi đập vỡ nó khi nói câu từ chối. Có bố là một người lính nên Thảo đương nhiên là gái nhà lành đích thực với nếp sống quy củ và gia giáo. Nàng chưa từng yêu ai nhưng khi gặp được Tuấn, sự đơn thuần và chân thành của anh đã khiến Thảo xiêu lòng. Cuộc sống hôn nhân của cả hai thực sự hạnh phúc, dù là sau khi biết vấn đề của chồng thì nàng vẫn vui tươi ở bên động viên chồng. Thảo có lối suy nghĩ khá hiện đại nên nàng không quá coi trọng việc có con, “Cùng lắm thì mình xin con nuôi” là câu nói nàng vẫn hay dùng để an ủi chồng.
Và lại lần nữa, đời đâu ai biết được chữ ngờ, khi Thảo chưa có thai thì người buồn là Tuấn, nhưng giờ khi có thai rồi thì người lo âu phiền muộn lại là nàng.
Quay lại với hiện tại, sau khi đứng đợi ở cửa sổ cho đến khi xe của Tuấn rời khỏi tầm mắt mà hòa vào dòng người thì Thảo lại lần nữa mở cửa bước ra ngoài rồi đóng lại. Toà chung cư cao cấp chỉ có hai căn hộ mỗi tầng và ở tầng 7 này cũng chỉ có hai. Thảo nặng nề lê bước đến trước cửa căn hộ đối diện, đẩy tấm chắn lên rồi nhấn một dãy số đang dần trở nên quen thuộc …
Tinh
Cửa mở, Thảo bước vào như thể đây là nhà mình rồi xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà đã được để sẵn nơi bậc thềm, nàng chậm rãi bước vào phòng bếp đang tràn ngập mùi thức ăn thơm phức cùng với một người đàn ông trông chừng đã gần 70 tuổi đang đứng kéo ghế sẵn với khuôn mặt hạnh phúc. Dường như đã quen với điều này, Thảo không nói gì mà chỉ âm thầm ngồi vào ghế rồi bắt đầu thưởng thức món ăn đã được dọn sẵn trước mặt.
Ăn đi em, ăn nhiều một chút, tốt cho con.
…