3 Số Phận - Chương 10
Buổi tối mùa đông, trời se lạnh, tôi vẫn lọc cọc đạp xe đi khắp nơi tìm chị, càng tìm lại càng không thấy tăm hơi chị đâu, tôi đã hỏi khắp các nhà trong làng, mấy chị bên đoàn thanh niên bạn của chị nhưng cũng không thấy, chưa bao giờ tôi lại có cảm giác lo lắng bất an đến như thế. Tôi đi ra ngoài bãi ngô, gió dưới sông cứ thổi lên vù vù, tôi đạp xe dọc theo con đường mòn trên đê, cứ đi mãi đi mãi con đường ấy chẳng biết bao giờ mới kết thúc được, tôi đi tận sang cả xã bên nhưng cũng không tìm thấy chị.
Cả đêm tôi không thể nào ngủ được vì chị vẫn chưa về, tôi nằm thao thức và nghĩ, có lẽ nào chị Hoan đã có chửa với mình rồi, chắc chắn là như vậy, và chị đã giấu mình, tại sao chị lại không nói cho mình biết chứ…Nếu làng xóm mà biết tôi và chị Hoan có quan hệ với nhau, ăn nằm với nhau đến có chửa thì chuyện gì sẽ xẩy ra đây? Mẹ tôi có lẽ sẽ không gượng dậy nổi vì sốc, trong đầu bà chắc là chẳng bao giờ tưởng tượng ra cảnh đứa con dâu của mình lại có thai với thằng em chồng nó, năm nay mới 17 tuổi.
Còn hàng xóm, còn người làng nữa, họ sẽ nói gì, chắc chắn sẽ sỉ vả gia đình tôi, sẽ nhìn gia đình tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, sẽ buông những lời cay nghiệt nhất, người làng xưa là thế .
Càng nghĩ tôi lại càng rối tinh mù trong mớ bòng bong, tôi như lạc vào trong rừng rậm không lối thoát, càng nghĩ tôi lại càng thương chị Hoan, trong chuyện này người đau khổ nhất, người bẽ bàng nhất chắc chắn là chị, mà giờ này không biết chị đang ở đâu ?
Sáng hôm sau tôi dậy sớm phóng xe đạp sang bên nhà đẻ chị, hỏi thì mọi người nói chị Hoan không về bên ấy, vậy là bây giờ tôi không còn biết tìm chị ở đâu nữa.
Tôi buồn lắm chẳng biết đi đâu, tôi ngồi thẫn thờ bên bờ sông vắng nhìn dòng nước lững lờ trôi, bên kia sông hoa cải nở vàng rực cả một vùng, tôi chỉ sợ nhất một điều, biết đâu chị lại nghĩ quẩn, chị gieo mình xuống dòng sông nước đục ngầu kia, để chôn vùi một bí mật mà không ai muốn nhắc đến…Càng nghĩ tôi càng sợ, tôi giận mình và thương chị biết bao nhiêu. Ở làng này, đã lưu truyền bao nhiêu câu chuyện buồn về những người con gái, những người con gái xấu số bạc mệnh đã tự kết liễu cuộc đời mình xuống đáy sông…
Tôi chẳng thể nào tìm thấy hình bóng của chị nữa mặc dù đã cố gắng bằng mọi cách, chỉ nghe người ta đồn là bắt gặp chị đi ra bến sông vào cái buổi sáng hôm ấy, rồi sau đó không ai nhìn thấy chị .
Tôi ốm liệt giường, tôi sốt cao nằm mê man mấy ngày liền không tỉnh, tôi mơ thấy chị
Thế là chị ơi
Rụng bông gạo đỏ
Ô hay trời không nín gió….
….Vấn vương với sợi tơ trời
Tình riêng bỏ chợ, tình người đa đoan…
Mọi người, kể cả mẹ tôi chẳng thể hiểu tại sao tôi lại ốm đến như vậy, ai cũng nghĩ tôi bị sốc vì thương chị khi nghĩ rằng chị đã tự tử. Tôi cũng không biết mình còn ốm đến bao giờ nữa nếu không nhận được thư của chị. Sau ngày chị đi khoảng hơn 1 tuần thì Vy đi học về mang cho tôi 1 lá thư :
– Anh Biển ơi, anh có thư này
– Của ai đấy ?
– Em không biết…
Tôi nghĩ đấy là thư của anh Điền nhưng không phải, là thư của chị :
“ Biển em !
Là chị đây, chị xin lỗi vì đã bỏ đi đột ngột như thế làm cho mọi người phải lo lắng, nhưng chị không còn lựa chọn nào khác đâu em ạ. Bây giờ chị đang ở trong Tây Nguyên rồi, chị không chết đâu. Nếu được em hãy giúp chị sang nói với bố mẹ chị bên nhà như thế, khi nào ổn định chị sẽ viết thư về. Về phía mẹ cứ bảo là chị không oán giận gì mẹ cả, cứ nói chị vào Nam đi tìm anh Điền cho mẹ an lòng.
Biển em, em là đứa em ngoan, em còn quá trẻ nên chưa thể hiểu hết được mọi thứ, bao giờ em lớn hơn em sẽ hiểu cho quyết định của chị. Hãy luôn chăm ngoan và giúp đỡ mẹ em nhé”
Đó là một trong hai lá thư mà tôi nhận được từ ngày chị đi, lá thư thứ 2 chị gửi cho tôi sau đó đúng 1 năm, khi tôi bắt đầu học lớp 12 cuối cấp….
….Vậy là, với tôi một năm học nữa sắp qua, thời gian ấy cũng đủ để mọi người không còn bàn tán về chị Hoan nữa, bây giờ ai ai trong làng cũng biết và bảo nhau là chị Hoan sau khi có thai với anh Vui, hai người đã cùng nhau bỏ đi biệt tích khỏi làng….
Hè năm nay, tôi được bên ban quân sự huyện người ta thông báo có tung tích về việc tìm kiếm hài cốt của bố tôi và yêu cầu gia đình cử người đi xác minh cùng. Nhà tôi thì làm gì còn ai nữa ngoài tôi, mẹ tôi bảo con cũng lớn rồi, bây giờ có điều kiện thế này đi tìm bố đi, và thế là tôi chuẩn bị hành lý đi một chuyến về phía biển.
Nơi tôi đến là một làng chài, thật trùng hợp trong thời gian ở đó chờ đợi tôi ở nhờ nhà cô Hạnh chính là mẹ của Vy, trước khi đi thì bà Liễn hàng xóm nhà tôi có nhắn là nếu xuống vùng đó thì cứ tìm đến nhà cô Hạnh ở nhờ.
Một căn nhà nhỏ ở tận cuối của một làng chài nhỏ, tôi gặp một người phụ nữ với gương mặt đen xạm, khắc khổ, đôi mắt buồn sâu thẳm chất chứa rất nhiều nỗi niềm. Cô biết tôi, cô nói mấy lần về quê tôi còn nhỏ xíu mà bây giờ đã lớn bổng thế này. Rồi cô hỏi thăm tôi về mọi người trên nhà, tôi bảo cô rằng mẹ cô và mọi người vẫn khỏe, Vy dạo này cũng lớn lắm rồi, hết hè này Vy vào lớp 11.
Tôi ở nhà cô được cô cho ăn cơm bữa nào cũng toàn cá là cá, cô bảo vì đây là vùng biển, chẳng có thứ gì ngoài cá cả. Tính ra công việc theo kế hoạch chỉ 1 tuần là xong nhưng cuối cùng lại kéo dài ra hơn hai tuần, trong khoảng thời gian đó, tôi đã biết thêm được rất nhiều chuyện, trong đó có một câu chuyện chẳng liên quan gì đến tôi nhưng lại khiến cho tôi bị ám ảnh suốt một thời gian dài…
Khoan nói đến lí do tại sao tôi lại biết câu chuyện đó, và những điều xảy ra sau đó như thế nào tôi sẽ kể vào phần sau, bây giờ tôi xin được kể lại câu chuyện ấy, trong vai của nhân vật chính.
………………………………………..
….Ngày tháng năm….
Tôi là một cô gái nông thôn, tôi quen và thương chàng trai ấy khi anh đang trong giai đoạn tập huấn trước khi ra chiến trường, đó là một chàng trai miền biển dáng người rắn rỏi khỏe mạnh, anh đã hút hồn tôi một cô thôn nữ ngay từ lần gặp đầu tiên.
Hết thời gian tập huấn, anh vào chiến trường mang theo lời hẹn ước với tôi rằng khi chiến thắng trở về sẽ cưới tôi làm vợ, và sự thật thì…Tôi không biết nên định nghĩa như thế nào, may mắn hay xui rủi anh lại bị thương và bị trả về địa phương chỉ sau có một thời gian ngắn.
Thế là tôi làm vợ anh, tôi về vùng biển trở thành vợ của một ngư dân, cả gia đình anh từ xưa đã có truyền thống đánh cá, từ đời ông anh đến đời bố và bây giờ đến anh, có lẽ những đứa trẻ sau này cũng thế. Tôi đến và cũng hòa mình vào với biển.
Biển nuôi dưỡng những người dân quê tôi, ấp ôm chúng tôi vào lòng, cho chúng tôi tôm cá. Nhưng biển cũng giận dữ hoang tàn mỗi khi biển động… và những cơn giận từ biển cũng gây cho người dân quê tôi không ít thương đau.
Dẫu biết vậy nhưng dân vạn chài sinh ra và lớn lên ở biển, khi chết, được chết ở biển, được trở về trong lòng biển khơi cũng là một hạnh phúc. Bố tôi vẫn thường nói với chúng tôi như vậy mỗi khi trong làng có ai đó đi biển không trở về.
Công việc lênh đênh trên biển, mọi nguồn thu nhập của gia đình tôi đều từ biển cả. Thường thì chồng tôi cùng với bố chồng sẽ ra khơi đánh cá, tôi cũng theo chồng lên thuyền ra ngoài khơi để phục vụ cơm nước và những công việc lặt vặt khác, mẹ chồng tôi thì ở nhà buôn bán ngoài chợ cá, mỗi khi thuyền về bà lại lấy cá đem ra chợ , ngoài ra còn buôn bán thêm rau dưa…
Một cuộc sống giản đơn êm đềm bên con sóng cứ thế trôi qua, dân làng chài nghèo nhưng cuộc sống thanh bình chẳng có nhiều mơ ước cao xa. Rồi tôi cũng sinh cho chồng tôi một thằng cu khỏe mạnh, con tôi được sinh ra ngay trên thuyền ngoài biển khơi, giữa cái nắng cái gió và vị mặn chát của biển. Chính bố chồng tôi là người đã đỡ đẻ cho tôi lúc ấy. Trôm vía thằng cu rất khỏe mạnh, nó chào đời trên biển, lớn lên trên thuyền và rất giống bố nó đặt biệt là giống ông nội nên bố tôi cưng nó lắm. Ông cho nó theo thuyền ra biển suốt, mới có năm tuổi mà nó đã được ông dạy bơi rất giỏi, nó khỏe mạnh đen trũi và dầm mình dưới nước suốt ngày không biết chán.
Rồi cũng đến lúc tôi phải đưa con vào bờ để cho nó chuẩn bị đi học, khi ấy tôi lại ở nhà chạy chợ thay mẹ chồng tôi tiện chăm sóc con, còn mẹ chồng tôi thay tôi lên thuyền ra khơi chăm sóc chồng con.
Biển cả là thế, rất bình yên nhưng có lúc cũng vô cùng nghiệt ngã, số phận đã không bình yên như mong đợi. Biển cả yên lành nhưng biển cả cũng có lúc thật dữ dội tang thương. Trong một lần ra khơi, đoàn thuyền đánh cá đã không kịp về trú ẩn khi cơn bão ập tới quá bất ngờ, cơn bão dữ dội đã nhấn chìm con thuyền và bao thuyền viên trên đó, trong số những người bị cuốn xuống lòng biển sâu ấy có chồng tôi và mẹ chồng, chỉ có bố chồng tôi bám được vào phao cứu sinh, sau những ngày lênh đênh chống chọi với cái chết ở trên biển, ông được tàu cứu hộ cứu sống…
Biển khơi thật ác nghiệt đã lấy đi của gia đình tôi tất cả, bố chồng tôi mất cả vợ cả con trai, còn tôi trở thành góa chồng khi mới hơn hai mươi tuổi, số phận thật nghiệt ngã. Tôi lúc ấy còn quá trẻ để đối diện với nỗi đau ấy, còn bố chồng tôi thì mất mát quá lớn khiến cho ông gần như hóa đá, gương mặt chai sạm vì nắng gió giờ lại hằn sâu những vét nhăn chằng chịt. Quá đau buồn, ông thề không bao giờ đi biển nữa.
Chúng tôi sống cả năm trời trong nỗi ám ảnh hoang mang, trong nỗi đau tột cùng tưởng chừng không thể phai nhòa được, bố chồng tôi chẳng còn thiết làm bất cứ việc gì, ông chỉ suốt ngày trầm ngâm, uống rượ và khóc.
Còn tôi, sau một thời gian tôi lại bắt đầu chạy chợ, tôi ra chợ và chỉ trở về nhà khi trời đã sẩm tối, bố chồng tôi ở nhà đỡ đần tôi trong việc chăm sóc cho thằng bé. Cuộc sống dù khó khăn và đau khổ nhưng vẫn cứ phải cắn răng mà sống tiếp, như thế mới phần nào làm yên lòng những người đã ra đi. Tôi và cả ông đều tự nhủ mình phải sống thay cho cả chồng tôi và mẹ chồng tôi nữa. Bố chồng tôi không đi biển nữa mà bây giờ chuyển sang đi chở cá thuê, ông chở từ bến vào trong chợ cho các thương lái, kiếm đồng ra đồng vào qua ngày.
Những năm tháng cô đơn buồn tủi và mất mát đã khiến cha con chúng tôi co cụm lại bên nhau. Bao nhiêu yêu thương, ong dành hết cho đứa cháu nội. Ông dồn tụ và chất chứa bao nỗi đau, mất mát bằng cách trân trọng và nâng niu những thứ còn lại. Con tôi nó cũng quấn ông lắm, càng lớn nhìn nó lại càng giống ông, nhờ nó mà ông đã nguôi ngoai dần nỗi đau và tìm thấy được niềm vui trong cuộc sống. Mỗi khi nhìn hai ông cháu chơi đùa bên nhau tôi lại tưởng tượng ra đấy là chồng mình đang chơi với cha, hình ảnh đó làm cho tôi ứa nước mắt vì thương nhớ chồng và mẹ chồng, cái chết của họ quá lạnh lẽo bởi không tìm được xác. Số phận đã mãi mãi chôn vùi họ trong lòng biển sâu.
Thời gian trôi đi, khi nỗi đau đã xa, bố chồng tôi vẫn khuyên tôi nên đi bước nữa, nếu cần thiết cứ để con trai lại cho ông vì ông bây giờ sống cũng chỉ cần có nó, ý của bố chồng tôi nguyện sẽ không bao giờ lấy một người đàn bà nào khác nữa mặc dù ông vẫn còn khỏe, cái tuổi ngoài năm mươi của ông vẫn thừa khả năng để đi bước nữa, tôi cũng nhiều lần khuyên ông có người bầu bạn khi tuổi già nhưng ông gạt phắt đi.
Tôi cũng có vài ba đám tìm hiểu ở làng trên nhưng đàn bà như tôi đã qua một đời chồng, lại vướng bận con nhỏ, chỉ cần nghĩ đến chuyện chồng mới liệu có thương con mình không đã thấy khó, đã suy tính đủ đường, đã cảm thấy thua thiệt và thương con. Thế nên việc đi bước nữa với phụ nữ nông thôn thật không hề dễ dàng, không phải cứ muốn là được. Nhất là khi dân vạn chài quê tôi đàn ông phần lớn làm nghề đi biển, người này không trở về từ biển cũng chả ngăn nổi người ở làng tiếp tục ra khơi. Tôi sợ lại làm kiếp chờ chồng…. tôi sợ những cơn biển động. Tôi sợ nỗi đau tôi đã cố gắng đến mấy cũng không thể vượt qua nhỡ may một lần nữa lại quật ngã tôi.