15 Ngày Dâm Dục Ở Nhật Bản - Phần 5
Sáng hôm sau Liên tránh gặp mặt Quý, cô sợ phải gặp anh dù cô biết chưa chắc gì anh đã nhớ những gì xảy ra vào tối hôm qua. Về Quý, anh không nhớ chuyện gì xảy ra với mình, anh biết mình đã làm chuyện đó, nhưng với ai? Quý không phải mẫu người tùy tiện lên giường với người khác, những người anh quan hệ trước giờ đều là những người có ý nghĩa quan trọng với anh, những cô bạn gái, những cô nàng quan trọng. Cố gắng lục trí nhớ trong vô vọng, anh đành thở dài và đành thay đồ để đến công ty.
Ngày hôm đó, công việc của Quý vẫn diễn ra bình thường, anh cố gắng quên đi những gì đã xảy ra tối hôm qua. Mà đúng ra thì có nhớ gì đâu mà quên. Ông Yashida, đốc công ở vị trí của anh là một người khá nóng tính. Ông ấy thường quát tháo nhân viên và cả đám thực tập viên. Quý có quá nhiều việc phải lo và anh dần quên mất việc đã xảy ra tối hôm qua.
Tiếng Chuông báo hiệu chuyển giao cho ca trực (Các nhà máy buộc phải hoạt động 24/24, nên sau thời gian làm việc tại nhà máy, sẽ có 1 nhóm ở lại trực để đảm bảo nhà máy vẫn đang hoạt động. và thường một ca sẽ kéo dài 12 tiếng. Anh không ghé về khách sạn mà đi thẳng tới tiệm Ramen của Miyuki, anh ko biết rằng, Liên thấy anh ko đi về phía khách sạn nên đã lén lút đi theo anh. Khi thấy anh đứng nói chuyện thân mật với một cô gái người Nhật, Liên bổng cảm thấy ghen tị và tức giận.
“Tối qua anh ta mới lên giường với mình và giờ anh ta đi nói chuyện với cô gái khác.” Liên bỏ về ấm ức. Còn Quý, người đầu tiên anh nghĩ tới là Miyuki, bản thân anh trong kí ức mơ hồ tối hôm qua, anh đã nhìn thấy cô, nhưng Quý càng tỏ ra thất vọng khi biết rằng, cô không hề ở cạnh anh tối hôm qua. Khi quán Ramen càng lúc càng đông khách, anh không muốn làm phiền cô nữa nên đã trả tiền và ra về.
Anh đón taxi đi vòng thành phố. Quý muốn hít thở chút không khí trong lành. Cũng đã tầm 9h, anh nhờ taxi đưa anh đến một công viên nhỏ nằm gần khách sạn anh sống, một công viên mà hằng ngày anh đều nhìn thấy nhưng chưa từng một lần vào chơi. Khác hẳn với vẻ ồn ào và hào nhoáng của Tokyo. Công viên tĩnh lặng quá, cái không khí yên tĩnh giúp anh cảm thấy nhẹ nhỏm hơn bao giờ hết. anh đi dạo trong công viên, thỉnh thoảng nhìn các cặp đôi âu yếm nhau trên ghế đá hay bụi cỏ, cho đến khi anh bất ngờ dừng lại. Trước mặt anh là một cô gái, một cô gái mặc một cái váy khá dài, nêu chỉ thấy một co gái thì không có lý do gì để anh ngừng lại. Nhưng điều anh nhìn thấy, là cô gái đó đang nhảy múa, đang khiêu vũ một mình, cô nhảy một cách đam mê, đến nỗi cô hoàn toàn ko hề hay biết sự hiện diện của Quý.
-“Một vũ công?” anh thầm hỏi, một vũ công làm gì ở công viên vào giờ này, nhưng điệu nhảy của cô ấy quá sức đẹp, đến nỗi Quý ko thể ngừng xem được.
Sau khi cô bé vũ công kết thúc điệu nhảy của mình, cô từ từ tiến lại gần anh, lúc bấy giờ Quý mới nhìn rõ, cô gái này dường như mới học trung học phổ thông, khá trẻ.
-“Tiền đâu?”-Cô gái xòe tay ra rồi nó
-“Tiền?”-Quý đáp
-“Phải, anh xem tôi diễn thì phải trả tiền chứ!” –nói đoạn anh bật cười. Anh lấy ví của mình ra, nhìn trong ví còn đúng 800 Yên nên anh đành đưa hết cho cô bé (tương đương tầm 170k Việt Nam đồng).
-“Chỉ còn chừng này thôi à?”
-“Uhm!” –Quý gật đầu, anh thường không mang nhiều tiền lắm mỗi khi ra ngoài. Cô bé vui vẻ nhận lấy số tiền rồi nói:
-“Tôi là Ishida Miyuki.”
-“Tôi là Quý!”
-“Qu… Cái gì cơ? Anh không phải người Nhật à?”
-“Ừ, người Việt Nam!”
-“Thảo nào, tên anh khó đọc quá nên tôi gọi anh là Betonamu-kun (Việt Nam) nhé.” – Quý phì cười
-“Được thôi, tôi về nhé!”
-“Tối mai anh rảnh không? Gặp nhau tại đây lúc 8h nhé!” –Rồi cố gái bỏ đi. mà không cần đợi Quý có đồng ý hay không.
Anh không nói gì chỉ mĩm cười rồi tiếp tục đi dạo quanh công viên đến khi không đi nổi nữa. lúc đó Quý mới quay về khách sạn, kết thúc một ngày dài ở Tokyo