15 Ngày Dâm Dục Ở Nhật Bản - Phần 3
Trong công ty mà anh và đồng nghiệp thực tập. hằng ngày anh phải xuống nhà máy để theo dõi tiến độ. Nhưng đó là việc công ty, còn hiện tại, ngày thứ ba lại là thứ 7 và một ngày thứ 7 đẹp trời thì uống café là nhất.
Sáng hôm đó, sau khi làm vài thứ vớ vẫn xong, anh gọi điện cho Miyuki và mời cô ấy đi uống café, tất nhiên anh không hề từ chối việc có thêm bé Satomi. Cô bé khá dễ thương.
Đúng 8h sáng tại quán café cạnh ga tàu điện ngầm, cô ấy có mặt khá đúng giờ. Hôm nay, Miyuki mặc bộ đồ trông trong rất đẹp, đúng với kiểu phụ nữ nhật bản. Dù đã có con nhưng trông Miyuki cũng không khác xưa là mấy, vẫn mái tóc dài gọn gàng, vẫn dáng người trẻ con nhưng hôm nay, cô ấy búi tóc cao để lộ cái cổ trắng ngần, áo quần chỉnh tề trang nghiêm làm toát lên vẻ đạo mạo, trang nghiêm và trông trưởng hành hơn, không còn hồn nhiên như cô bé 18 tuổi nữa.
Buổi sáng hôm đó trôi qua thật chậm. Quý ngồi ngắm cô nàng Miyuki, bé Satomi thì khá ngoan, chỉ ngồi uống nước rồi lật lui lật tới trang menu mà không nhỏng nhẽo.
-“Anh nghĩ gì vậy?” –Miyuki hỏi
-“Anh nghĩ, nếu hồi đó ở lại Nhật Bản, thì anh sẽ ra sao?” –Anh vừa đáp, vừa uống ngụm capuchino của mình
-“Không có cơ hội nào đâu!” – Miyuki đáp khiến anh giật mình, anh ko hiểu câu nói đó chưa hàm ý gì. Là không có cơ hội cho anh sống ở Nhật Bản, hay là không có cơ hội với cô ấy? Anh chỉ giả vờ gật đầu rồi nói:
-“Phải, một người Việt Nam rất khó kiếm được việc làm ở Nhật Bản. Cuộc sống ở đây rất khắc nhiệt.”
Cô ấy mỉm cười nhìn anh:
-Vậy cuộc sống của anh vẫn tốt phải không? Anh đã có vợ con gì chưa?
Vợ con với Quý là thứ xa xỉ nhất thế giới này, anh cũng từng có nhiều mối tình vắt vai, nhưng không ai ở lại lâu với anh cả, do công việc của anh khá bất chợt, nhiều chuyến công tác đột xuất khiến các cô gái từ từ xa anh. Nghe Miyuki hỏi vậy, anh chỉ lắc đầu và cười trừ.
Cuộc nói chuyện của họ kéo dài mãi cho đến trưa. Nhờ vậy mà anh hiểu thêm về cuộc sống của Miyuki kể từ khi anh rời khỏi Nhật. Miyuki đã từng mơ ước biến cửa hàng Ramen của cha trở nên nổi tiếng nhất Nhật Bản, nhưng ông ấy đã mất trong cơn đau tim. Miyuki đành bỏ lỡ việc học để tiếp tục truyện thống của gia đình. Cô đã bán cửa hàng Ramen để chuyển lên Tokyo với hi vọng làm ăn khấm khá hơn, tại đây cô đã gặp anh, người chồng của mình. Họ yêu nhau cũng từ bát mỳ, và lời cầu hôn cũng từ bát mỳ. Miyuki đồng ý sau hơn một năm tìm hiểu. Nhưng hạnh phúc của họ không kéo dài khi anh ta đã hi sinh khi đang cố gắng bắt một tên Yakuya trong khi Satomi vừa tròn một tháng.
Chiều hôm đó, anh cùng Miyuki và bé Satomi lái xe đi thăm mộ của ông Ishihara, là bố của Miyuki và cả mộ của chồng cô ấy. Quý đứng đó hàng giờ, nói chuyện với với ông Ishihara như thể ông ấy còn sống, cũng phải, Quý luôn xem ông là ân nhân của mình, cái ngày anh gần như chết đói thì ông xuất hiện như một cứu nhân. Cha của Miyuki là một người khẩu Xà tâm Phật. bề ngoài cọc cằn, khó tính lại hay thích chửi thề. Nhưng bên trong, ông là người tốt bụng, biết quan tâm người khác. Trong thâm tâm, Quý luôn thầm cám ơn ông. Trong lúc Quý nói chuyện thì Miyuki và cô con gái đi làm sạch mộ cho chồng cô ấy. Lát sau Quý cũng đi qua và chào hỏi:
-“Hideo, tên anh ấy có nghĩa là anh hùng!” -Quý nói như muốn an ủi Miyuki
-“Thế giới này vốn không cần anh hùng”-Cô ấy đáp: “Anh hùng là gì khi lại biến một người phụ nữ hạnh phúc thành quá phụ? Khi biến đứa bé mới đầy tháng thành trẻ mồ côi?”
Nói đoạn rồi lấy khăn cố lau đi những giọt nước mắt chảy thầm. Quý cảm nhận được cảm nhận được những điều mà Miyuki phải gánh chịu cô ấy quá mệt mỏi rồi. Vừa phải nuôi bé Satomi ăn học, vừa phải gánh chịu 1 cửa hàng ramen lớn. Trong lúc đó Satomi, cô bé nhỏ nhắn đáng yêu đang nhổ có cho những ngôi mộ bên cạnh thì bổng nhiên cô bé chạy lại và muốn được bế. Có vẻ như Satomi đã khá mệt và chán công việc nhổ cỏ rồi
-“Chú bế con nhé? Satomi-Chan?” –Cô bé khẽ gật đầu. Quý bế cô bé lên vai, rồi họ cùng nhau đi về phía cổng, đúng lúc hoàng hôn đang dần buông xuống, kết thúc 1 ngày nữa của Quý trên thành phố nhộn nhịp này.
Hết ngày thứ 3