15 Ngày Dâm Dục Ở Nhật Bản - Phần 1
Quý bước chân xuống sân bay quốc tế Haneda ở Tokyo. Cái cảm giác mệt mỏi khi phải gánh vác trọng trách nặng nề của công ty lên đôi vai của mình. Anh có tổng cộng 15 ngày để làm việc với đối tác và thuyết phục họ kí kết hợp đồng với công ti. Đối tác là 1 tập đoàn lớn, nên công ty anh nếu kí được hợp đồng với họ thì chắc chắn anh sẽ được thưởng lớn.
Vừa đến cổng sân bay đã thấy anh chàng tài xế cầm tên của mình giơ cao. Không khó vì anh ta viết tên tiếng Việt khá dễ đọc. Theo taxi về khách sạn, nơi anh được chỉ định sống, một khách sạn 3 sao nhưng trông cũng khá sang trọng. Sau khi xong thủ tục, Quý lên phòng và ngã người ra giường. Anh chỉ muốn nhắm mắt và ngủ thôi. Cái múi giờ là khiến anh mệt mỏi.
Quý ko biết mình đã thiếp đi bao lâu, chỉ biết là có tiếng chuông điện thoại reo lên. Là đối tác của Quý, họ muốn một buổi gặp mặt vào buổi chiều nay tại công ty của họ. Điều mà anh rút ra được là người Nhật có tác phong làm việc rất đúng giờ. Họ tranh thủ từng phút từng giây để có thể tiết kiệm thời gian nhất. và anh ta rất thích cách làm việc của họ.
Cuộc gặp mặt của Quý kéo dài hơn dự tính, nôm na anh sẽ phải ở lại Tokyo trong nửa tháng để làm quen với công nghệ mới mà đối tác muốn anh hiểu. Quý không phải là người duy nhất của công ty được cử sang nhật, nhưng anh được xem là mấu chốt của thành công do đã có thời gian anh sống ở đất nước này. Học tập và tìm hiểu nền văn hóa Nhật Bản.
Tối hôm đó, Quý quyết định đi dạo quanh Tokyo, trước đây anh chưa từng tới thành phố này bao giờ cả. Nhìn thấy tiệm Ramen bên đường, bất chợt anh nhớ lại thời kì khó khăn của mình ở đây, cái thời chàng sinh viên Việt Nam nghèo khó phải làm thêm trong một tiệm Ramen để trang trải cho cuộc sống, anh nhớ lại lúc cùng những người bạn đến Kousien để xem chung kết bóng chày phổ thông trung học toàn quốc, nhớ lại lúc cùng đám bạn làm thêm ở 1 nhà hàng trên bãi biển vào dịp hè, vừa đi nghỉ hè, vừa lại kiếm tiền. Và tất nhiên, cả mối tình đầu của mình với cô bé Miyuki đáng yêu nhỏ bé. Ishihara Miyuki, cái tên bất chợt xuất hiện và lướt thoáng qua trong đầu anh. Giá như anh được gặp lại cô ấy nhỉ, Quý thầm ước. Anh tiến vào tiệm Ramen để thưởng thức món ăn yêu thích năm nào, một tô Ramen đặc biệt, anh kêu lên. Sau khi lấy tách đũa (Các nhà hàng Nhật Bản có thói quen chỉ sử dụng đũa 1 lần, và họ cho đôi đũa đính vào nhau, mỗi khi ăn, khách hàng phải tách đôi đũa ra, dùng xong họ sẽ vứt đôi đũa đi). Một giọng nói ngọt ngào vang lên:
-“Xin lỗi đã để quý khách phải chờ lâu!” – Người phục vụ đặt to ramen xuống bàn, anh quay lại cám ơn thì bất ngờ như có gì đó chèn lại cổ họng của anh. Anh lắp bắp không thành lời.
-“M…. Miyuki?”
Người phục vụ cũng bất ngờ khi được gọi tên, ngạc nhiên hơn khi cách gọi đó lại ko kèm theo giới từ và cô gái biết, chỉ một người gọi cô như vậy.
-“Quý-Kun?”
Phải, làm sao mà anh quên được chất giọng của cô ấy, cái chất giọng khiến anh yêu say đắm suốt những năm du học ở đây, yêu con người ấy, người con gái nhỏ nhắn, hồn nhiên năm nào nay đã trở thành người phụ nữ chững chạc. nhìn cách ăn mặc của cô ấy so với hình ảnh của một thiếu nữ 18 không khiến anh khỏi động lòng. Miyuki, cô gái giật mình khi có người gọi cô phục vụ. Có lẽ cô cũng không khỏi ngạc nhiên khi gặp anh chàng Việt Nam hậu đậu vào lúc này.
Quý cứ nhìn cô như vậy đến nỗi tô mỳ của anh bị trương lên không thể ăn được nữa. Anh chờ đợi cô ấy tiến lại gần anh, ngồi xuống và nói chuyện nhưng khách khá đông và anh không hi vọng cô có thể rảnh tay. vì vậy lời duy nhất anh nói được lúc này là tính tiền. Trước khi ra về, anh cố nhìn lại Miyuki lần cuối. Có lẽ là do ông trời sắp đặt (Thằng tác giả nó sắp chứ ông trời nào ở đây) cho anh được gặp lại Miyuki, cô gái mà anh đã từng theo đuổi.
Hết ngày thứ nhất