12 Nữ Thần - Chương 375: Đấu Trường Trắng
“Siêu Ngụ Kiên, 100 điểm.”
Dương thở phào nhẹ nhõm khi biết những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác, trước đó hắn đã xem nhẹ Luyện Tâm Đài, bị cuốn vào mà không hề nhận ra.
Nhưng tại sao Dương đạt 100 điểm?
Cái gọi là thử thách đạo đức chỉ là một cách gọi do Siêu gia đặt ra, còn thứ mà Luyện Tâm Đài thử thách thật sự là bản tâm con người, Luyện Tâm Đài sẽ dựa vào đó mà tạo ra thử thách để kiểm tra khả năng giữ vững bản tâm của một người.
Có mấy ai trong lúc nóng giận mà giữ được cái đầu bình tĩnh? Có mấy ai lòng mang thù hận mà dễ dàng buông tha? Phút cuối, Dương buông bỏ thù hận, nhặt lại tổ vật để tìm cách cứu nhà họ Siêu, đó là lí do Luyện Tâm Đài ngừng thử thách hắn.
Trong lịch sử nhà họ Siêu, trường hợp người thử thách trước Luyện Tâm Đài mà giữ quả cầu thủy tinh không vỡ là điều cực hiếm khi xảy ra, hầu hết các trường hợp, không sớm thì muộn quả cầu đều sẽ vỡ tan vì Luyện Tâm Đài liên tục tăng mức độ thử thách cho đến khi quả cầu vỡ mới thôi.
Mà lần này, có đến hai người chiến thắng thử thách.
“Siêu Thụ Đức, 100 điểm.”
Thử thách của mỗi người sẽ không giống nhau, nhưng về độ khó sẽ tương đương nhau, trường hợp bằng điểm thỉnh thoảng vẫn xảy ra và được phán là hòa. Trong trường hợp này, kết quả hòa đồng nghĩa với việc vòng thi thứ hai có hai người đồng hạng nhất. Điều này đối với ban giám khảo không có vấn đề gì, bởi đây là cuộc thi tuyển chọn nhân tài chứ không phải cuộc thi xem ai giỏi hơn.
Lúc này, các thí sinh khác vẫn đang lần lượt tỉnh dậy sau khi quả cầu trên tay bị vỡ. Không có thêm kì tích nào phát sinh.
Bữu Trí là người duy trì được lâu nhất, trước khi thi, hắn nhờ quan hệ mà sớm biết được đề thi nên đã uống cà phê để giữ đầu óc tỉnh táo sáng suốt. Nhưng cuối cùng quả cầu của Bữu Trí vẫn vỡ.
Mở mắt ra nhìn xung quanh và thấy tất cả thí sinh khác đều đã tỉnh, bao gồm cả Ngụ Kiên và Thụ Đức, Bữu Trí mừng rỡ đứng bật dậy giơ nắm tay lên cao để khẳng định ngôi vô địch xứng đáng sau một cuộc chiến tâm lý vất vã.
“Siêu Bữu Trí, 87 điểm, hạng 2.”
“Phải vậy chứ!” Siêu Bữu Trí đắc thắng gào lên, nhưng thấy khán giả nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, hắn chợt nghĩ lại lời thông báo: hạng 2.
“Tại sao lại là hạng 2?” Bữu Trí khó hiểu hỏi, rõ ràng không ai duy trì lâu bằng hắn cơ mà?
Nhìn Bữu Trí bằng ánh mắt thương hại, giám khảo giải thích: “Luận về điểm số thì điểm của ngươi xếp hạng hai, nhưng luận về thành tích thì ngươi chỉ đứng thứ ba, vì có hai người cùng đạt 100 điểm.”
“Hai người 100 điểm? Sao có thể như vậy?” Bữu Trí khó tin hỏi, rồi hắn nghi ngờ nhìn sang Thụ Đức, Thụ Đức đang ngồi điềm đạm với quả cầu rạn nứt nhưng chưa vỡ trên tay.
“Người còn lại chẳng lẽ…” Bữu Trí nhìn sang Dương, lúc này Dương đang thử trò xoay quả cầu trên ngón tay, xoay thế nào quả cầu rơi xuống đất nứt thêm một mảng nhưng vẫn không vỡ.
Bữu Trí vẫn chết đứng trong tư thế ăn mừng chiến thắng. Hắn chịu đựng thử thách đầy gian khổ để quả cầu càng lâu vỡ càng tốt, còn thằng kia đến đây làm gì? Chơi bắn bi sao?
Bữu Trí nghiến răng ken két, tức muốn đái ra quần mà không làm gì được…
Siêu Ngụ Kiên lần nữa chiến thắng, điều này khiến cho những người có cái nhìn sáng suốt bắt đầu tin rằng Ngụ Kiên có tài năng thật sự, còn những kẻ ghen ăn tức ở và a dua thì vẫn bịa ra và chia sẻ những thuyết âm mưu để chứng minh chiến thắng của Ngụ Kiên là gian lận.
Trên khán đài, Siêu Đao Ái ngồi cùng vài người bạn, vốn đến cổ vũ cho Kích Thu, nhưng nhìn thấy Siêu Ngụ Kiên lần nữa tỏa sáng rực rỡ, trong lòng không khỏi khó chịu.
Ngồi bên cạnh, một cô bạn khều Đao Ái và hỏi: “Ngụ Kiên lại thắng kìa! Hắn chắc suất đi Thiên Cơ rồi! Hắn lợi hại vậy mà sao ngày xưa mày đá hắn đi theo Kích Thu vậy?”
Đao Ái cắn răng không đáp, lúc Ngụ Kiên bị truy nã, nàng chỉ muốn xóa đi quá khứ yêu đương cùng hắn vì sợ vạ lây, giờ Ngụ Kiên quật khởi, nàng càng muốn xóa đi quá khứ kia vì sợ bị cười chê. Giờ đây ai cũng thấy Ngụ Kiên vượt xa Kích Thu, đấy là chưa kể Kích Thu lớn hơn Ngụ Kiên hẳn mười tuổi.
Ngồi ở một vị trí khác, nét mặt vợ chồng gia chủ Thống Thanh cũng không hề dễ chịu. Thống Thanh siết chặt nắm tay, tài năng của Ngụ Kiên bộc lộ khiến lão thấy quyền lực của mình bị đe dọa hơn bao giờ hết.
Chưa biết vòng cuối thế nào, nhưng thành tích mà Ngụ Kiên đạt được thậm chí đã sánh ngang với những thiên tài xuất chúng nhất lịch sử gia tộc, đấy là chưa kể Ngụ Kiên chỉ mới mười chín tuổi, tương lai cực kì tươi sáng.
Còn lão, lão đã quá già, cấp độ hiện tại có lẽ đã là cực hạn của lão, hơn nữa lão cũng không có con nối dõi, đừng nói là phe đối lập, ngay cả phe ủng hộ cũng sẵn sàng thay thế lão khi tìm được ứng viên thích hợp. Nếu Ngụ Kiên có thể lấy lòng phe ủng hộ lão thì e rằng cái ghế của lão liền mất.
Lão phải ngăn chặn Ngụ Kiên bằng mọi giá. Nhưng làm thế nào? Giết? Lão từng thấy qua khả năng của Ngụ Kiên, để có thể âm thầm giết Ngụ Kiên trong lãnh thổ gia tộc mà không để lại tiếng động hay dấu vết là không thể nào.
Lão không thể ra tay với Ngụ Kiên, nên phải tìm cách khiến Ngụ Kiên mắc sai lầm thân bại danh liệt. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lão cũng chỉ nghĩ được một cách khả thi nhất, vẫn là mỹ nhân kế.
Thống Thanh nhìn sang Tích Thi và phát hiện ả cũng đang nhìn lão, hai người phát hiện ra đối phương có cùng một suy tính với mình.
Tích Thi sẽ ra tay, ả buộc phải làm vậy để giữ thân phận gia chủ phu nhân cao quý, cũng là để Siêu Tịnh Nghiên mất cơ hội thăng hoa thành chị ruột của gia chủ tương lai.
Đêm đó, viện lý do điều tra về chuyện căn nhà và bàn thêm một vài vấn đề cơ mật, Thống Thanh lại gọi Dương đến nhà lão.
Nhưng Dương cũng viện lý do chuẩn bị cho vòng thi cuối cùng nên không đến.
Thật ra Dương cũng rất muốn đến xem trò mèo của vợ chồng gia chủ, nhưng còn một vòng thi nữa, hắn cảm thấy không nên mạo hiểm, thi xong rồi tính.
Ngày thi thứ ba, vòng thi cuối cùng được tổ chức tại một sàn đấu vô cùng rộng lớn.
Trong hầu hết trường hợp, người luyện hồn có cấp bậc cao hơn sẽ mạnh hơn người có cấp bậc thấp hơn, nhưng tiêu chí của cuộc thi do nhà họ Siêu tổ chức lại không phải là so cấp ai cao hơn mà là so năng lực của mỗi người khi ở cùng một đẳng cấp.
Vậy nên vòng thi này sẽ tổ chức theo một luật đặc biệt gọi là đấu trường trắng.
Trong đấu trường trắng, tất cả các thí sinh tham gia sẽ phải chấp nhận tạm thời bị phong ấn linh lực về Linh Tướng, ngay cả thể lực cũng bị giới hạn, hơn nữa, toàn bộ thí sinh sẽ mặc cùng một loại trang phục màu trắng che giấu hình thể và thay đổi giọng nói để không thể nhận ra ai là ai. Bộ trang phục trắng này còn có khả năng đổi màu, khi một thí sinh chịu thương tổn đủ lớn hoặc không gây ra đủ sát thương cho đối thủ khác trong một khoảng thời gian nhất định, màu trắng của trang phục sẽ chuyển thành đen và thí sinh này lập tức bị loại khỏi vòng đấu.
Các thí sinh sẽ cùng chiến đấu trên đấu trường cho đến khi chỉ còn duy nhất một người áo trắng, đó là kẻ chiến thắng.
“BẮT ĐẦU!”
Khi hiệu lệnh của giám khảo được hô lên, sáu mươi chín thí sinh trên đấu trường liền hành động. Vì không ai biết ai là ai nên các thí sinh chỉ có hai lựa chọn, một là phòng thủ, hai là đánh bừa. Nhưng nếu chọn phòng thủ, thí sinh cũng không dám phòng thủ quá lâu, sẽ bị tự động đổi màu áo thành đen và bị loại vì không gây ra đủ sát thương lên đối thủ khác trong mỗi khoảng thời gian quy định.
Khi trận đấu bắt đầu chưa đến ba mươi giây, một thí sinh đã văng ra khỏi đấu trường, áo trắng chuyển thành đen.
Ngồi còn chưa nóng đít đã thấy có người bị loại, khán giả ngạc nhiên nói: “Thằng nào mà kém vậy? Cùng đẳng cấp đánh nhau mà chịu không nổi ba mươi giây?”
“Nhà họ Siêu chúng ta có người kém đến vậy sao? Vậy mà cũng đua đòi thi thố!”
Mà lúc này, theo quy định, kẻ bị loại phải lộ diện để xếp hạng.
Nhưng kẻ này chần chừ không chịu lộ mặt khiến khán giả la ó: “Lộ mặt đi chứ! Chịu không nổi nhục nhã thì đừng có đi thi!”
“Yếu mà hay ra gió!”
Cuối cùng, bị giám khảo ép buộc, kẻ này đành lộ mặt.
“Siêu Bữu Trí?” Khuôn mặt lộ ra khiến khán giả kinh ngạc khó tin. Siêu Bữu Trí là ai? Thiên tài có trí tuệ tuyệt đỉnh, luận về chiến lực cũng không kém bất cứ ai cùng trang lứa trong gia tộc, vậy mà chỉ ba mươi giây đã bị đánh bại? Chênh lệch cấp bậc thì không nói, đây rõ ràng là tất cả bị phong ấn về cùng một cấp độ, có kém cỡ nào cũng phải cầm cự được ba, năm phút chứ?
Mà Bữu Trí vừa cay cú vừa xấu hổ chỉ muốn úp mặt trốn xuống đất, bằng khả năng của bản thân, hắn tự tin có thể duy trì đến ba hạng đầu, nhưng không hiểu sao, vừa mới bắt đầu đã có một thằng từ đâu xông đến nắm đầu đánh hắn như chó rồi ném ra ngoài, nếu không phải ai cũng che mặt như ai thì Bữu Trí còn cho rằng hắn và kẻ này có mối thù không đội quần chung hay sao đó…
Giờ Bữu Trí nhìn lại, vì toàn áo trắng như nhau nên hắn cũng không biết kẻ vừa đánh hắn đang đứng ở vị trí nào.
Khi Bữu Trí vừa lộ mặt, lại một người bị đá đít văng ra.
Cũng như Bữu Trí, bị loại sớm thì quá nhục nhã, kẻ này giằng co một hồi mới chịu lộ diện.
Siêu Kích Thu.
Kích Thu đang di chuyển thì đột nhiên có thằng mất dạy nào lao đến chặn đường rồi đá vào giữa háng khiến Kích Thu gục ngã vì dập trứng, sau đó còn bị vả cho mấy bạt tai rồi đá đít ra ngoài.
Bữu Trí và Kích Thu nhìn nhau, cả hai đều rõ thực lực của đối phương, để có thể loại hai người bọn hắn nhanh như vậy thì không phải ai cũng làm được, chẳng lẽ là cùng một người, và người đó có thể là ai?
“Chẳng lẽ là Siêu Thái Dũng?”
Khi Bữu Trí và Kích Thu đang suy nghĩ, lại một người bay ra, người này thì đáp đất bằng mặt, mông chổng lên trời, lộ ra chỗ quần giữa mông thủng một lỗ.
“CHẾT TIỆT!” Kẻ vừa bị loại tức giận gầm lên, hắn lột mũ trùm ra vứt đi một cách cay cú, lộ ra gương mặt góc cạnh của cao thủ trẻ hàng đầu gia tộc, Siêu Thái Dũng.
Trận đấu còn chưa đến ba phút.
Nhìn Siêu Thái Dũng giận dữ gào thét mà tay thì cứ xoa xoa giữa mông, khán giả không khỏi kinh ngạc và tò mò, là ai mà có thể nhanh chóng loại bỏ Siêu Thái Dũng, kẻ dũng mãnh hàng đầu trong giới trẻ Siêu gia hiện tại? Cộng với trước đó là Bữu Trí và Kích Thu, khán giả không khỏi nghi ngờ liệu có đến ba người có thực lực như vậy, hay là cùng một người? Nếu cùng một người, làm sao trong gần bảy mươi người lại có thể liên tiếp chạm trán ba thiên tài của gia tộc khi mà không thể phân biệt ai là ai?
Thậm chí chính ba người bị hại còn không biết kẻ hại mình là ai trong những kẻ áo trắng đang đánh nhau loạn xạ trên đấu trường.
Nhưng Dương thì biết. Người ta gọi đây là chiến trường, còn với Dương thì đây là cơ hội trả thù cá nhân mà không sợ ai hay biết, có Google nên hắn có thể dễ dàng tìm ra bọn Bữu Trí, Kích Thu và Thái Dũng, sau đó chỉ việc canh bọn hắn sơ hở là lao vào đánh.