12 Nữ Thần - Chương 372: Phần Thi Thứ Nhất
Khi tin tức tên trộm Siêu Ngụ Kiên trở về còn chưa hết nóng thì ngày hôm sau, khắp nhà họ Siêu lại xuất hiện một thông báo khiến cả gia tộc xôn xao.
“Thông báo thi tuyển nhân tài? Chẳng phải năm ngoái đã tổ chức thi tuyển rồi sao, ba năm tuyển một lần cơ mà?” Có người đọc lướt thắc mắc hỏi.
Người khác gõ đầu mắng: “Đọc cho kĩ đi ba! Là thông báo thi tuyển nhân tài đặc biệt! Lần này sẽ có ba thử thách đưa ra để chọn ra tối đa ba người đưa đến Thiên Cơ đào tạo. Là ba người lận đó, bình thường mỗi ba năm chỉ chọn ra một người thôi.”
Nhà họ Siêu từ lâu đã lệ thuộc vào tổ chức Thiên Cơ, trong tâm thức của hầu hết người nhà họ Siêu thì được đến học tập và làm việc cho tổ chức Thiên Cơ hùng mạnh là một vinh dự vẻ vang và đảm bảo một tương lai chói sáng. Giới trẻ nhà họ Siêu hiện tại tôn sùng Thiên Cơ đến nỗi có những trào lưu như xăm hình bát quái biểu tượng của Thiên Cơ lên mình, mặc đạo bào hoặc giả cương thi, gọi nhau là đồng đạo, còn nữ giới thì dán hình thần tượng giới trẻ Trịnh Thiên Minh đầy trong nhà vệ sinh, thậm chí từng có thời điểm các loại quần sịp nam nữ thêu hình Trịnh Thiên Minh được bán đắt như tôm tươi.
“Người có thể hoàn thành xuất sắc nhất ở cả ba thử thách sẽ nhận một phần thưởng bí mật.” Vì sự chú ý dồn vào suất học bổng của Thiên Cơ nên mãi mới có người chú ý đến nội dung sau đó.
“Giải thưởng gì cơ? Bảo vật, bảo đan hay linh tinh?”
Thật ra giải thưởng bí mật này không thể xác định trước vì còn tùy vào ai là người đoạt giải, nếu người đoạt giải là Ngụ Kiên do Dương cải trang thành thì phần thưởng là quyền thừa kế tổ vật, đồng nghĩa với ngôi vị tộc trưởng tạm quyền.
Còn nếu người đoạt giải là người khác thì các bô lão sẽ tùy người mà ban thưởng.
Cuộc thi tuyển này vốn là để thử thách quyền thừa kế tổ vật của Ngụ Kiên, nhưng không lâu trước đây, tổ chức Thiên Cơ thông báo tuyển thêm nhân tài và giao cho Siêu gia chỉ tiêu năm suất, cho nên các bô lão nhân cơ hội này gộp hai làm một, vừa tuyển nhân tài đi Thiên Cơ vừa thử thách Ngụ Kiên.
Ngay sau khi đọc thông báo, nhiều người lập tức kéo nhau đi báo danh tham gia, cũng có nhiều người tiếc hùi hụi vì đã qua ba mươi tuổi, độ tuổi giới hạn của cuộc thi.
Cuộc thi này tổ chức vì Dương nhưng vì đảm bảo công bằng nên Dương cũng bị gọi đi báo danh như những người khác.
Khu vực báo danh lúc này có rất đông người đứng hóng. Khi Dương đến thì người ta đang bàn tán về một người vừa báo danh tên là Siêu Bữu Trí.
“Siêu Bữu Trí, thiên tài có trí tuệ tuyệt luân đó sao? Năm ngoái hắn không tham gia, ta tưởng hắn chết rồi?”
“Bậy nào, ta nghe đồn năm ngoái hắn không tham gia vì muốn chuẩn bị kĩ lưỡng hơn rồi tham gia vào lần sau.”
“Làm vậy chi? Với tài trí của hắn còn sợ rớt ư?”
“Không phải, vấn đề là sau khi đến Thiên Cơ còn phải trải qua một lần khảo hạch để xếp loại, mà Siêu Bữu Trí vốn tính cầu toàn nên muốn chờ thêm ba năm để có thể khảo hạch xếp loại đạt điểm cao nhất.”
“Lần này tổ chức sớm, có lẽ hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng, hoặc cũng có thể vì phần thưởng bí mật.”
Dương thì chả quan tâm lắm, chỉ muốn sớm hoàn thành thủ tục đăng kí rồi về nhà chơi với chị gái Tịnh Nghiên xinh đẹp.
Khi Dương bước vào bàn đăng kí, chợt một cơ thể to cao lực lưỡng bước đến đẩy Dương lui ra.
Với khả năng ẩn giấu linh lực của Dương hiện tại thì kẻ càng yếu sẽ càng thấy Dương yếu, cho nên khi liếc thấy Dương và cảm nhận được linh hồn Dương yếu hơn mình rất nhiều, gã lực lưỡng không đoái hoài gì đến Dương và bắt đầu thủ tục đăng kí dự thi.
Gã lực lưỡng này là Siêu Thái Dũng, kẻ xếp hạng hai trong cuộc thi năm ngoái, gã nổi danh mạnh mẽ, ngang ngược và có bố làm to nên dù chen ngang cũng không ai dám ý kiến gì.
Dương thì lười so đo nên cũng mặc kệ và lặng lẽ chờ đợi Siêu Thái Dũng đăng kí xong rồi bước lên.
Nhưng khi Dương bước lên, kẻ xếp sau Siêu Thái Dũng lại giơ tay ngăn Dương lại và nói: “Biết xếp hàng không thằng ngu?”
Dương lại tra Google và biết được kẻ này tên là Siêu Kích Thu, 30 tuổi, là kẻ mà Siêu Ngụ Kiên căm thù nhất. Lí do là vì mối tình đầu của Ngụ Kiên đã bị Siêu Kích Thu giành mất, hơn nữa, vì nhà ở đối diện nhau nên Kích Thu thường làm những chuyện thân mật với người yêu cũ của Ngụ Kiên một cách công khai để trêu tức Ngụ Kiên.
Nghĩ đến cảnh người yêu của mình bị kẻ mình ghét cướp mất và công khai đùa giỡn trước mặt mình, dù Dương chỉ giả danh Ngụ Kiên nhưng cũng cảm thấy cay cú, trong lòng hắn thầm nhủ phải thay thằng em vợ quá cố trả mối hận lòng.
Trước lời nói của Kích Thu, Dương tỏ ra sợ hãi đáp lại: “Suỵt! Anh nói lớn quá anh Thái Dũng nghe được thì chết!”
Kích Thu nghe Dương nói còn chưa hiểu chuyện gì thì Siêu Thái Dũng đã quay lại nhìn, cái câu “Biết xếp hàng không hả thằng ngu” là hỏi hắn?
Mà khi Thái Dũng quay mặt nhìn lại thì Dương liền tỏ ra giật mình vội chạy ra nấp phía sau Kích Thu, miệng sợ hãi nói: “Đấy thấy chưa, ảnh nghe được rồi!”
Kích Thu lúc này mới ngu người nhận ra bản thân đã bị Dương chơi xỏ, tuy người hắn nói đến là Dương, nhưng Thái Dũng mới là kẻ chen ngang vào hàng còn Dương vốn xếp hàng đúng trật tự, hỏi sao Thái Dũng không nhột?
Thấy Thái Dũng nhìn mình, Kích Thu vội vàng chỉ vào Dương và giải thích: “Không phải! Ta nói thằng này mà!”
Dương tròn mắt ngạc nhiên: “Giỡn kì vậy ông anh? Ai cũng thấy em xếp hàng đúng quy định mà?”
Lúc này người tiếp nhận đăng kí phải lên tiếng: “Ai không đăng kí mời tránh ra cho người khác đăng kí!”
Nghe thế, Thái Dũng đành phải rời đi, nhưng trước khi đi, hắn lạnh lùng chỉ thẳng vào mặt Dương cùng Kích Thu và gầm gừ: “Hai thằng mày liệu hồn!”
Kích Thu sợ vãi cả đái, còn Dương thì chỉ cười thầm rồi bước lên đăng kí, ai liệu hồn còn chưa biết.
Khi Dương đăng kí xong liền rời đi, nhưng trước khi ra ngoài, hắn phát hiện ra có một cô gái trẻ khá xinh đẹp đang liếc nhìn mình.
Cô gái này là Siêu Đao Ái, người yêu cũ của Ngụ Kiên, vợ sắp cưới của Kích Thu. Khi nghe tin Ngụ Kiên cướp bảo vật bỏ trốn khiến cả nhà đi tù, Siêu Đao Ái không khỏi hú vía và thầm nghĩ ngày xưa rời bỏ Ngụ Kiên để yêu Kích Thu là điều đúng đắn.
Dương cũng công nhận là đúng đắn thật, vì thằng Ngụ Kiên nó cũng tèo rồi còn gì.
Khi Dương đi khỏi thì cả khu đăng kí lại xì xào bàn tán.
“Cái thằng trộm cắp đó mà cũng được đăng kí thi hả?”
“Nó được tuyên bố vô tội rồi mà?”
“Mày tin hả? Tao nghĩ cẳng qua là bảo vật nó trộm không mấy quan trọng, cộng với việc nó là cháu cố của gia chủ đời trước nên mới được tha thứ.”
“Mà nó nghĩ nó có khả năng trúng tuyển sao?”
“Chắc lại gây chú ý thôi, nếu không có vụ trộm thì cả cái gia tộc này có ai biết đến nó.”
“Mà đoán xem ba người trúng tuyển lần này có thể là ai?”
“Còn ai ngoài ba thiên tài Siêu Thụ Đức, Siêu Thái Dũng và Siêu Bữu Trí?”
“Siêu Thụ Đức cũng đăng kí tham gia sao? Ta tưởng hắn không muốn đến Thiên Cơ?”
“Có lẽ là vì phần thưởng bí mật?”
Sau khi quá trình báo danh hoàn tất thì vài ngày sau, vòng thi thứ nhất bắt đầu.
Vòng thi thứ nhất là vòng thi thử thách về trí tuệ, vòng thi này chia làm ba đề thi.
Sân khấu tổ chức các sự kiện của gia tộc lúc này chật cứng người, sáu mươi chín thí sinh dự thi thì đang ngồi quanh sân khấu.
Lúc này đề thi thứ nhất được mang ra.
Đó là một chậu cây nhỏ, trên chậu trồng một cây cao khoảng ba gang tay, lá cây khá giống lá me, nhưng cây này đang có dấu hiệu héo úa, thân cây nổi lên những khối u nhỏ dị dạng.
Đây là Tiên Diệp Hạ Châu, một loại linh dược đẳng cấp tiên dược quý hiếm dùng để trị thương hoặc luyện chế đan dược trị thương cực kì hiệu quả, là thành phần không thể thiếu của nhiều loại thánh đan trị thương.
Siêu gia vốn là gia tộc chuyên về tìm kiếm, gieo trồng và chăm sóc thảo dược để làm nguồn cung cho tổ chức Thiên Cơ, cho nên những nhân tài có kiến thức và trí tuệ về linh dược rất được xem trọng.
Đề thi thứ nhất là quan sát rồi viết ra phương pháp chữa lành căn bệnh của cây Tiên Diệp Hạ Châu này.
Những màn thách đố kiểu này đối với Dương giống như trò vặt, hắn cũng lười suy nghĩ, liền hỏi Google cách chữa lành cho cây.
“Vặt trụi lá.” Google đáp.
Dương đứng hình trong giây lát rồi hỏi: “Mày lại chơi tao hay gì?”
“Không.” Google đáp.
Sau đó phải hỏi cặn kẽ cho chắc, Dương mới dám tin tưởng Google này không phải hàng pha ke, liền viết ra đáp án.
Chỉ ba chữ, trong khi những thí sinh khác thì tiến đến xem xét khắp cả cây, người thì vò đầu, người thì gãi đít, người thì cặm cụi viết liên tục.
Sự thảnh thơi của Dương khiến nhiều người chú ý đến.
“Thằng ăn trộm đó ngồi chơi xơi nước à?”
“Chứ nó có biết con mẹ gì đâu mà làm!”
“Thứ ngu học, gia chủ đời trước mà biết có đứa cháu như vậy chắc cũng phải đội mồ sống dậy bóp dái nó.”
Các giám khảo cũng chú ý đến Dương, thấy hắn không làm bài mà ngồi chơi, một người tiến đến hỏi: “Siêu Ngụ Kiên, sao không làm bài thi mà cứ ngồi nhìn ngó khán giả xung quanh vậy?”
Dương lơ đãng đáp: “Đang soi gái, à không, ý ta là ta làm xong rồi.”
“Thật?” Giám khảo ngạc nhiên hỏi, căn bệnh trên cây Tiên Diệp Hạ Châu này không phải bệnh thông thường mà là một tổ hợp nhiều căn bệnh khác nhau, cần chữa bệnh theo một quy trình phức tạp, nếu không phân tích và vắt óc suy nghĩ thì không thể nào đưa ra giải pháp trị bệnh hiệu quả.
Giám khảo nghi ngờ cầm lấy bài thi của Dương lên xem, chỉ có ba chữ: Vặt trụi lá.
Lão giám khảo không tin vào mắt mình, lão lật đi lật lại để xem có sót hay không rồi nhíu mày nhìn Dương và hỏi: “Thật sự là xong rồi?”
Dương gật đầu.
Lão giám khảo nhìn Dương bằng ánh mắt như nhìn một thằng ngu rồi mang bài thi của Dương về cho các giám khảo khác xem.
Các giám khảo khác khi thấy đáp án Dương đưa ra cũng không khỏi kinh ngạc, sau đó phá lên cười.
“Ta làm giám khảo bao nhiêu năm rồi, chưa thấy thằng nào ngu như thằng này!”
“Chắc nó tham gia để tấu hài?”
Chỉ có một lão giám khảo già nhất đọc qua đáp án của Dương mà không cười, lão ngồi lặng lẽ suy ngẫm về đáp án của Dương thật lâu. Lão cũng chính là lão già từng nhận ra chiếc nhẫn tổ vật trên tay Dương và bút tích của Siêu Đẳng khi Dương về trả trấn gia chi bảo.
Thời gian thi kết thúc, các giám khảo tiến đến thu bài và chấm bài với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có kết quả.
Sau khi chấm bài, một giám khảo đứng ra công bố số điểm và thứ hạng tạm thời của các thí sinh, thang điểm tối đa là 100 điểm.
“Siêu Bữu Trí, 87 điểm, tạm xếp hạng nhất!”
Khi nghe tên mình được xướng lên đầu tiên trong tràng vỗ tay vang dội, Siêu Bữu Trí vui mừng đứng lên vẫy tay chào khán giả.
“Siêu Thụ Đức, 79 điểm, tạm xếp hạng hai!”
Siêu Thụ Đức không đứng lên mà chỉ ngồi lặng lẽ trong tiếng vỗ tay.
Sau đó là các thứ hạng tiếp theo, vì không đủ tên để chế nên đành cho qua.
“Siêu Kích Thu, 68 điểm, tạm xếp hạng sáu!”
Từ hạng tư trở đi thì tiếng vỗ tay chỉ còn lẹp bẹp vài người, nhưng Kích Thu vẫn đứng lên với vẻ tự hào và vẫy tay chào khán giả như một siêu sao khiến Dương ngồi gần đó phải bật cười.
“Mày cười cái gì? Mày hạng mấy mà cười?” Kích Thu nhướng mày hỏi.
“Hạng bét!” Dương đáp lại, hắn biết chắc chắn khi đưa ra đáp án kia thì hắn sẽ bị xếp hạng bét, nhưng hắn sẽ lật ngược bảng xếp hạng để trở thành hạng nhất.
Mà nghe Dương nói, Kích Thu bật cười khinh bỉ: “Biết thân biết phận thì tốt, Đao Ái luôn luôn biết ơn tao vì tao cướp em ấy khỏi tay mày, chứ nếu còn làm người yêu của mày thì nhục chết, ha ha!”
Hạng 68 được xướng tên với 31 điểm.
“Siêu Ngụ Kiên, âm một trăm điểm, hạng bét!”
Khi tên cái tên Ngụ Kiên được gọi lên thì không ai bất ngờ, nhưng số điểm lại khiến cả khán đài xôn xao.
“Một trăm điểm sao lại hạng bét?”
“Là âm một trăm điểm! Mà sao lại âm, tao tưởng cùng lắm bỏ giấy trắng thì không điểm thôi chứ?”
“Thằng ngu này đã viết ra cái thứ ngu ngốc gì?”
Biết sự thắc mắc của khán giả, giám khảo liền lên tiếng giải thích: “Ta hiểu nhiều người sẽ thắc mắc số điểm âm một trăm là vì sao. Đúng, dù ngu đến không thể ngu hơn thì cũng không điểm là cùng.”
Lão chỉ tay về phía Dương và nói tiếp: “Nhưng đã ngu còn phá hoại thì có đáng bị âm điểm hay không?”
Lão lại chỉ tay vào cây tiên thảo và nói tiếp: “Vị thiên tài ngàn năm có một Siêu Ngụ Kiên của chúng ta đã đưa ra một đáp án khiến ta nghĩ rằng, nếu chửi hắn ngu như bò thì thật sĩ nhục loài bò. Vâng, đáp án của hắn là VẶT TRỤI LÁ! Vặt trụi lá một cây tiên thảo cần hàng trăm năm để phát triển! THIÊN TÀI!”
Nghe thế, cả khán đài cười ồ lên, những lời lẽ châm chọc và sỉ nhục theo nhau dội vào tai Dương.
Mà trong lúc này, người đang tạm xếp hạng nhất là Siêu Bữu Trí đứng lên và nói: “Ta đề nghị trục xuất Siêu Ngụ Kiên khỏi cuộc thi, thi chung với hắn là một sự sỉ nhục!”
“Ta tán thành!”
“Đồng ý! Thi chung con lợn này khác nào hạ nhục chúng ta?”
Nhưng Dương vẫn bình thản, lúc này hắn lên tiếng hỏi: “Các ngươi cho rằng phương pháp của ta không thể chữa lành bệnh cho cái cây này sao? Sao các ngươi không thử trước khi đưa ra kết luận?”
Nghe Dương nói, Siêu Bữu Trí cười khinh miệt nói: “Cần phải thử sao? Từ nhỏ ta đã tiếp xúc với các loại tiên dược, về Tiên Diệp Hạ Châu ta cũng chăm sóc qua nhiều lần, cây Tiên Diệp Hạ Châu này mắc nhiều chứng bệnh khác nhau, từ kí sinh trùng, ấu trùng của côn trùng, thiếu dinh dưỡng, nhiễm độc, môi trường thay đổi, tất cả những nguyên nhân này khiến dinh dưỡng và linh lực không thể lưu thông, dẫn đến cây héo khô và rệu rã, ngươi lại kêu vặt trụi lá, khác gì cắt đứt nguồn linh lực khiến cây chết nhanh hơn?”
“Nói nhiều làm gì? Cứ thử đi rồi biết!” Dương xua tay nói.
“Được! Nếu thử vặt trụi lá mà không chữa được cho cây thì ngươi lập tức la lên ba ba lần câu: ta là đồ ngu, sau đó cút khỏi cuộc thi, dám cá không?” Siêu Bữu Trí cười khinh bỉ hỏi.
“La lên ba lần câu gì cơ?” Dương giả điếc hỏi lại.
“Ta là… Hừ, lừa ta mà dễ sao?”
Siêu Bữu Trí không bị lừa, Dương thoải mái nói: “Được thôi, còn nếu ta thắng thì ngươi cũng phải la lên ba lần câu: Siêu Ngụ Kiên là đồ ngu.”
“Hả? Là sao?” Bữu Trí ngơ ngác hỏi.
“Đơn giản mà, nói ta là đồ ngu, ngươi thua cả đồ ngu thì ngươi là thứ gì?” Dương giải thích, dù sao hắn cũng không phải Siêu Ngụ Kiên, cho Bữu Trí vừa chửi vừa tự nhục.
Nghe thế, Siêu Bữu Trí nhếch môi cười, sao cũng được, hắn thắng chắc.
Các giám khảo nghe trò vui nhưng lại tiếc cây tiên thảo nên đang phân vân có cho Dương nhổ trụi lá hay không, nhưng khi lão giám khảo già nhất lên tiếng cho phép Dương làm thì các giám khảo khác không có ý kiến gì nữa.
Dương liền tiến lên dùng tay ngắt sạch lá cây.
Cái cây héo úa liền teo tóp và đen lại như chết khô.
Không có kì tích nào xảy ra?
Những khối u trên thân cây vỡ ra, những ấu trùng rơi xuống đất.
“Thấy cảnh này, tin chắc là cây tiên thảo đã chết, Bữu Trí liền giục Dương: “Tốt! Sủa lên đi rồi cút khỏi nơi này, thứ ngu đần!”
Mà khi Bữu Trí đang nói, lớp màu đen trên thân cây chợt bong ra hóa thành tro bụi, để lộ bên trong là thân cây xanh tươi, rồi từ thân cây, những chồi non mới nhú ra và phát triển thành những nhánh lá non xanh mượt.
Tất cả linh lực và dinh dưỡng bị ứ dưới rễ cây giờ đã được giải phóng và giúp cây bừng lên sức sống mới.
Im lặng.
Im lặng thật lâu.
Cho đến khi vị giám khảo già nhất lên tiếng:
“Siêu Ngụ Kiên, 110 điểm, trong đó cộng thêm mười điểm vì đã sáng tạo ra cách chữa trị vô cùng đơn giản mà hiệu quả tuyệt đối, tạm xếp hạng nhất!”