1001 Lí do ngoại tình P2 : Lấy Đĩ Về Làm Vợ- Lấy Vợ Về Làm Mẹ - Chương 16
Ngày đầu tiên Lan đi làm, ông Thái ở nhà cũng lo lắng vì không biết cô con dâu của ông ra ngoài làm có biết làm cái gì không hay chỉ biết mỗi làm tình với đàn ông.Ông lo lắng là vậy, nhưng chiều thấy Lan về muộn tận 30 phút thì ông chuyển sự quan tâm thành mặc kệ. Ông Thái có lẽ đang tức và ghen vì nghĩ Lan về không về nhà ngay mà đi ăn nằm với ông Thủy. Ông tức là đúng thôi bởi vì cả ngày ông phải trông con cho nàng để nàng đi làm kiếm tiền lo cho gia đình, chứ ông sức đâu mà đi trông con hộ để nàng đi đụ đéo với trai.
Lan thấy ông Thái giận mình, nàng cứ ngỡ ông giận vì nàng về muộn chứ ko biết rằng ông giận và đã nghi ngờ chuyện của mình với ông Thủy. Lan cố tỏ ra tươi cười và làm nũng nhưng vẫn bị ông Thái thờ ơ, ông mặc kệ hai mẹ con rồi ông đi vào buồng nằm.
Bình thường nếu ông Thái như vậy thì Lan sẽ vào phòng cố xoa dịu và chiều ông,nhưng lúc này tay thì vướng bế con nhỏ, ăn cơm, rửa bát nên nàng cũng chưa có thời gian rảnh để làm việc đó.Ăn cơm dọn dẹp xong lại lo tắm táp cho con nên chính bản thân Lan cũng đã thấy mệt, người nhũn ra chỉ muốn ngủ chứ không có hứng để làm tình. Cũng tại lão Thủy, ngày đầu đi làm chưa biết việc, đã căng thẳng đầu óc thì chớ, lúc về lão lại gạ nàng vào nhà nghỉ vì như lão nói hôm nọ lão biết hết rồi và lão không được tham gia. Và cứ thế ông Thủy rủ rê bảo Lan bù cho ông một tí và Lan cũng đành gật đầu đi theo sau ông vào nhà nghỉ. Hôm nay thế nào ông Thủy lại làm cho Lan được lên đỉnh ra một cái.Chính vì đã thỏa mãn và giờ về lại đống việc nhà nên Lan đành thờ ơ với ông Thái là chuyện đương nhiên.
Ông Thái đã nhiều tuổi nhưng tính tình vẫn trẻ con. Giận thì giận thật nhưng ông vẫn mong Lan vào phòng hối lỗi hay là nịnh ông này nọ nhưng đây chỉ thấy đứng ngoài gọi ông ra ăn cơm thì ông lại càng giận. Cứ thế vô tình hai bố con mặn nồng ngày nào giờ lại giận dỗi vu vơ và tạo cho nhau khoảng cách vô hình.
Nhưng rồi một biến cố nho nhỏ đã xảy ra, nửa đêm đang ngủ thì ông Thái bỗng tỉnh dậy vì Hà gọi điện. Ông Thái vội bật ngay dậy mặc quần áo rồi sang phòng Lan bảo :
– Anh phải vào viện 108 gấp. Thằng Thành không biết làm sao nửa đêm đau bụng quằn quại và Hà đã đưa đi cấp cứu. Em phải cầm đt để có gì anh gọi đấy nhé.
Ông Thái nói xong rồi vội vã phóng xe thẳng đến bệnh viện trong đêm tối với tâm trạng lo lắng của người cha. Đến nơi thấy Hà đang ngồi một mình chờ, ông vội hỏi ngay :
– Thằng Thành sao rồi hả con? Nó bị làm sao vậy?
– Đang trong phòng mổ bố ạ. Con lo quá.
– Sao lại phải mổ? Ông Thái nghe đến từ mổ thì tỏ ra hốt hoảng.
– Bác sĩ vừa kiểm tra và có kết luận là anh bị loét và thủng một lỗ dạ dầy. Bây giờ phải mổ và cắt đoạn đó đi.
– Trời! Thế hả con? Chắc tại uống nhiều rượu quá đây mà.
– Vâng chắc thế. Bình thường trước cũng đã hay uống rồi, từ hôm có tin vui thì suốt ngày đi uống với bạn bè để chia vui này nọ. Chắc mấy hôm vừa qua do uống nhiều quá nên dạ dầy mới bị loét ra.
Ông Thái trầm ngâm đi đi lại lại, ông vừa lo lắng cũng vừa suy nghĩ trong đầu " khổ, cái thai có phải là của mày đâu mà vui zữ vậy hả con…"
Hai bố con ông Thái đêm đó phải ở lại viện đến tận sáng và Thành theo chuẩn đoán của bác sĩ là sau khi mổ xong vẫn phải nằm viện ít nhất 1 tuần mới được về nhà. Ông Thái và Hà đã thống nhất là Hà sẽ ngủ lại bệnh viện đến sáng,còn ông Thái sẽ đến trông thay từ sáng để cô về nghỉ ngơi và sau đó từ trưa đến tối hai bố con sẽ thay phiên nhau tùy theo công việc của từng người.
Ngay sáng hôm đó dù tối qua vẫn còn giận Lan, nhưng ông Thái vẫn về nhà chăm cu Minh để cho Lan đi làm và ông bảo Lan đến nhà máy xin tạm nghỉ một tuần vì từ mai ông phải vào viện chăm thằng Thành.
Bà Loan nghe Hà báo tin, buổi trưa dậy học xong cũng vội đến bệnh viện để hỏi thăm con rể. Thấy Hà phờ phạc vì cả đêm không được ngủ nên bà Loan bảo con gái để bà trông cho mấy tiếng, còn cô về ngủ một giấc lấy sức và tắm rửa rồi chiều tối lại vào. Hà cũng mệt nên đồng ý về nhà nghỉ ngơi mấy tiếng và để bà Loan ở lại trông thay.
Nhìn cậu con rể gầy dơ xương, thiếu sức sống do mất nhiều máu, lại chằng chịt các vết mổ trên bụng mà bà Loan thấy sợ. Bà Loan cười thầm trong bụng khi cái đoạn đưa bô lên giường để Thành đi tiểu. Không nghe thấy tiếng tồ tồ nữa, bà tưởng nó đái xong rồi, bà quay đầu lại định cất bô thì thấy nó đang cầm chim vẩy vẩy nốt mấy giọt còn sót trên cái đầu khấc. Bà Loan ngượng quá quay mặt đi ngay và lúc sau khi cầm cái bô nước tiểu vào buồng vệ sinh để đổ, bà Loan nghĩ sao cái số bà và con gái của bà lấy chồng toàn ông chim bé thế cơ chứ. Hai năm vừa qua từ khi được chơi trai lạ, bà Loan cũng không nhớ là mỉnh được thưởng thức bao nhiêu con chim rồi nữa, đa số toàn chim to hơn của ông chồng, hôm nào số đen gặp phải thằng chim bé thì nó cũng vẫn to bằng của ông Thủy. Giờ nhìn thấy chim con rể cũng to hơn ngón cái một chút thì bà đành thương thầm cho cô con gái của mình.
Sau khi về nghỉ ngơi, tắm giặt và nấu ít đồ ăn để mang theo, đến 5h chiều Hà lại lóc cóc phóng xe vào viện để cho bà Loan về nhà. Gửi xong xe máy, Hà sách lồng thức ăn đi bộ vào trong. Đang đi chợt Hà dừng lại vì đập vào mắt cô là cái hành động cực kỳ phản cảm của đôi trai gái đang đi đằng trước. Người đàn ông trung tuổi đi với một đứa con gái mới đôi mươi, ai nhìn chắc cũng nghĩ là hai bố con. Nhưng cái làm Hà vô tình để ý là người đàn ông kia đang đi bỗng đưa tay ra đằng sau xoa mông người con gái và cái lạ là người con gái trẻ kia thì cười lẳng lơ như kiểu " đừng anh..người ta nhìn thấy bây giờ…" Giữa chốn đông người mà lại làm cái trò tình tứ như vậy, người khác thì Hà bỏ qua, nhưng hai người kia Hà lại thấy quen quen..ông kia chẳng phải là ông Thủy bố mình hay sao? Còn đứa con gái kia thì cái điệu cười lẳng lơ có mác mỏ đấy không phải là cái Lan thì còn đứa nào khác được?Hà ngạc nhiên sao bố cô lại đi với cái Lan? Sao hai người đã tình cảm với nhau từ bao giờ vậy? Tất cả đều bất ngờ với bao thắc mắc trong đầu, kể cả cái chuyện của mẹ cô với mấy thanh niên trẻ nữa mà Hà vẫn chưa có lời giải đáp. Bố mẹ cô là những con người như vậy ư? Vậy tất cả từ trước đến nay sự đáng kính, sống nề nếp gia giáo của họ đều là giả tạo?
Hà đứng nấp vào một góc,đợi cho hai người đi thật xa rồi cô ngồi xuống một chiếc ghế đá vừa đợi cho 2 người vào trước và cũng vừa suy nghĩ mọi chuyện nên xử lý như thế nào để được êm đẹp.Vài phút sau Hà đứng dậy đi về phía khoa chồng mình đang nằm, cô quyết định đầu tiên là phải giải quyết vụ bố cô với cái Lan, sau đó là sẽ nói chuyện với mẹ.
Khi Hà đi vào phòng, vờ như vẫn chưa biết gì, cô cố tỏ ra tự nhiên trước 3 người là bố mẹ cô và Lan.Mọi người hỏi thăm Thành và ngồi chơi khoảng 30 phút thì bố mẹ cô đứng dậy đi về. Lan thấy ông bà Thủy về thì tiện thể đứng dậy xin về luôn vì phải về sớm thay ông Thái trông con.
– Em ở lại chị có chút việc muốn nhờ em Lan ạ? Hà nói.
– Việc gì thế chị? Lan ngạc nhiên và như có tật giật mình.
– Việc riêng tư chuyện phụ nữ chị em mình ấy mà. Bố mẹ cứ về trước đi, con có việc muốn nhờ Lan chút.
Ông Thủy bà Loan thấy không tiện nên đành ra về nhưng trong lòng nghi hoặc Hà đã biết chuyện gì đó. Ra đến bên ngoài bà Loan tỏ ra lo lắng hỏi ông Thủy :
– Không biết cái Hà có biết gì không ông nhỉ?
– Chuyện cái Lan với bà thì nó biết làm sao được. Bà cứ đa nghi vớ vẩn. Chắc nó nhờ cái Lan mua giúp cho thứ gì ấy mà.
– Ừ tôi cũng hy vọng là như vậy.
Trong khi đó Hà và Lan đi ra một khu vườn không có người ở ngay gần đó, linh cảm mách bảo Lan là có vụ gì quan trọng rồi nên Hà mới bảo cô phải đi ra đây vì sợ ai nghe thấy. Hay là vừa nãy chị ta đã nhìn thấy gì..Lan cố tỏ ra bình tâm quay người lại hỏi Hà :
– Chị nhờ em giúp việc gì mà sao phải tân đây vậy?
Hà im lặng, cô chưa biết bắt đầu từ đâu, suy nghĩ vài giây rồi cố gắng bình tĩnh tra khảo :
– Có phải em và bố chị có quan hệ tình cảm không?
Đúng như Lan đã suy tính, Hà đã nhìn thấy, nhưng cô thản nhiên đáp trả :
– Quan hệ tình cảm? Chị nghĩ gì vậy? Em trẻ thế này mà đi yêu một ông 50 tuổi á?
– Em đừng có chối! Chính mắt chị đã nhìn thấy hai người lúc đi vào viện, và hai người làm gì thì em tự biết rồi đấy.
Lan vẫn thản nhiên như không có vấn đề gì, thản nhiên đến chầy bửa vì cô không quen bị người khác bắt nạt :
– Chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Ông ấy sờ soạng em thế thôi vì ông ấy và em cũng đã quan hệ đôi lần rồi.
Nghe Lan nói mà Hà tức nổ đom đóm mắt. Quan hệ đôi lần rồi mà vẫn thản nhiên bảo không có vấn đề gì nghiêm trọng, thật là bỉ ổi quá. Hà tức tối nói to vì không giữ được bình tĩnh :
– Thế mà em còn bảo là không có vấn đề gì à? Em có biết ông ấy là ai không? Ông ấy là bố của chị và em ko được phép làm như vậy.
Thấy Hà đã tức giận, cảm nhận mọi chuyện đã trở nên phức tạp, Lan không hề run sợ, thích bung bét thì cô cho bung bét luôn thể. Lan cứng đầu đáp trả :
– Vâng em biết em không được phép rồi. Ông ấy vừa là bố chị, lại là người vừa gia giáo đàng hoàng nhất cái xã hội này, phận em đâu dám mơ cao. Nhưng mà chính ông ấy lại gạ gẫm, dở trò tán tỉnh đồi bại với em đấy chứ? Ai gạ tình chứ ông ấy gạ tình thì em từ chối sao được?Chị có trách thì trách bố chị có tuổi rồi nhưng còn dâm dê thích gặm cỏ non.
Nghe Lan phản đòn thật khốn nạn nhưng cũng thật logic khiến Hà dù tức ói máu nhưng vẫn phải cứng họng. Đúng là có trách thì trách ông Thủy nhiều hơn là trách Lan, là phận nữ luôn thiệt thòi khi bị phân xử về các vụ ngoại tình. Đàn ông không thả dê trước thì làm gì có con nào ngã vào đâu. Nhưng bị Lan nói mỉa nên Hà bực, cô cũng phản đòn kiểu cố tình mỉa mai lại khi đầu óc không còn tỉnh táo nữa :
– Chị biết em là mẫu phụ nữ dễ dãi và sống thoáng trong chuyện ấy từ trước rồi, nhưng chị xin em…ông ấy là bố chị thì em cũng phải nể chị một tí chứ. Ngoài đường đầy đàn ông đó, sao em lại dính vào bố chị làm gì.
Lần này thì đến lượt Lan tức tối và mất bình tĩnh khi nghe Hà nói xoáy mình như vậy. Lan biết ừ thì từ trước đến nay thực ra cái nhà này có ai coi mình ra cái gì đâu, nhưng chưa có ai dám nói trước mặt như vậy. Bố mẹ đẻ cô có thể trách, có thể mắng cô về điều này, nhưng tất cả mọi người bên nhà chồng thì hiện nay không ai có đủ tư cách để nói cô như vậy ngoài Công. Lan cay mũi khi Hà nói điều đó, và trong tâm trạng đã bị mất kiểm soát cô nói toạc móng heo hết mọi chuyện thầm kín về cái gia đình trí thức dởm này mà lâu nay vẫn lên mặt với mọi người vì được bao bọc quá cẩn thận :
– Vâng tôi biết tôi là con đĩ rẻ tiền, là con đĩ dễ dãi lên giường với bất kỳ đàn ông nào.
Lan cố tình ví mình như con đĩ vì có dụng ý cho những câu sau, nàng nói tiếp :
– Nhưng chị biết không? Có nhiều người không phải là đĩ nhưng lại còn dễ dãi hơn tôi nhiều đấy. Chắc chị biết là ai đúng không vì chị đã được nhìn thấy một lần rồi còn gì nữa? Nếu chị chở vờ không biết thì để tôi nói cho biết nhé. Ai mà là giáo viên đức hạnh gần 50 tuổi nhưng đã lên giường với mấy chục đàn ông rồi nhỉ? Mà lại toàn thích những thanh niên choai choai kém mình mấy chục tuổi mới hay cơ chứ. Bây giờ chị có thể đi tìm mấy chục người đó để nói với họ là đừng lên giường với bà ấy nữa vì bà ấy chính là mẹ tôi không? Còn bố chị thì sao?Haha..tôi cũng bị bất ngờ..không những gạ gẫm cháu Lan lên giường, mà chính ông lại là người hăng say đi tìm trai cho vợ đấy. Vậy chị cho hỏi hai người đó có dễ dãi hơn tôi không?
Hà nghe như bị ai đó đấm vào tai, thực sự là shock, chân như muốn quỵ xuống, nước mắt chảy dòng dòng trên má nhưng vẫn cố dơ tay ra tát Lan một cái đau điếng và quát lên :
– Đồ khốn nạn!
Bị ăn nguyên cái tát rất mạnh từ Hà, Lan đau điếng ôm lấy má nhưng cô vẫn bình tĩnh không đánh trả. Cái tát của Hà vô tình càng làm Lan sôi máu, cái gì chứ khi đàn bà mà cãi nhau thì cái chợ còn vỡ huống chi…
– Vâng tôi khốn nạn đĩ thõa. Nhưng có người còn khốn nạn hơn tôi gấp nghìn lần chị có biết không? Tôi định không nói ra đâu vì vẫn còn nể tình chị em, nhưng ăn cái tát và bị chửi thì tôi cũng chẳng còn gì để mất mà không dám nói ra.
Lan nhìn thẳng vào mắt Hà, tay vẫn ôm lấy má và tiếp tục gằn giọng :
– Chị nghĩ chị có thể qua mắt được mọi người hết á? Còn lâu nhé. Tôi thừa biết cái thai trong bụng chị không phải là của ông Thành đâu. Chẳng nhẽ nó dễ dàng vậy ư?
– Cô nói cái gì? Hà giật mình và thấy hoảng thật sự khi Lan nhắc tới chuyện cái thai.
– Chị thừa biết tôi nói cái gì mà. Ok có thể chị phủ nhận, tôi không tranh luận nữa. Nhưng đợi khi nào đứa bé ra đời thì tôi sẽ bảo ông Thành đi kiểm tra ADN là biết ngay tôi nói có đúng ko nhé. À mà còn nữa, tôi cũng biết cha thực sự của đứa bé là ai đấy…kaka…không biết đứa nào khốn nạn hơn đâu mà còn dám mở mồm chửi người khác nữa.
Lan phun ra một tràng dài rồi quay người đi thẳng để mặc Hà tay phải bám vào cái cây bên cạnh để khỏi quỵ xuống. Tất cả những lời Lan nói đều là sự thật và đột nhiên Hà thấy sợ, sợ mọi chuyện có ngày Thành sẽ biết hết…và còn bố mẹ cô nữa, gia đình cô sẽ ra sao khi Lan sẽ nói cho người ngoài biết…Mọi thứ quay cuồng bay lượn trong đầu, Hà có cảm giác mình như không muốn sống nữa khi thấy hổ thẹn lương tâm.
Vào trong phòng thấy chồng đang ngủ, nhìn anh với cái da bọc xương vì hai ngày ko được ăn uống, Hà thấy thương và thấy tội cho anh. Chồng nàng chẳng biết gì cả và nếu anh biết thì sẽ ra sao? Đến việc mặc cái váy ngủ hở hang còn bị anh mắng tơi bời thì cái chuyện nàng mang thai với người đàn ông khác anh sẽ như thế nào khi biết sự thật…và lại còn cái thai là của ông Thái nữa chứ….Hà chảy nước mắt chỉ muốn đi tự tử khi nghĩ đến ngày chồng cô biết hết mọi chuyện.
Hà đi ra ghế đá ngồi một mình,ngồi thẩn thơ ko biết sẽ làm gì, có nên nói cho chồng biết hết mọi chuyện ko? Nàng không dám, nàng sợ ánh mắt căm thù của anh….
– Sao con lại ra đây ngồi vậy? Giọng ông Thái nhẹ nhàng sau lưng
Hà đưa mắt nhìn ông Thái đang ngồi xuống cạnh mình, nàng im lặng không nói gì.
– Có chuyện gì mà trông con buồn và mệt mỏi vậy? Nói cho bố biết đi.
Hà vẫn im lặng, một lúc sau nàng mới trả lời :
– Không có chuyện gì cả bố ạ. Chỉ là con thấy mệt mỏi quá thôi.
– Có thật là không có chuyện gì không hả con? Ông Thái nói và cầm lấy tay Hà giữ chặt.
Đang đau đầu về những chuyện tình cảm trong gia đình mà ông Thái cũng đóng góp một phần trong đó nên Hà không có tâm trạng nào để cầm tay với cầm chân. Cố thoát khỏi bàn tay ông bố chồng, Hà nói :
– Không có chuyện gì thật mà. Con hơi mệt thôi. Bố về đi rồi sáng mai vào thay cho con.
– Con mệt như vậy thì con cứ về nghỉ đi để đêm nay bố ở lại trông cho cũng được. Thành là con của bố chứ có phải người ngoài đâu mà con lại khách sáo như vậy.
– Không cần đâu mà bố. Hôm nay có một bệnh nhân ra viện và thừa một giường trống rồi. Con có thể ngủ ở đó nên bố yên tâm.
Ông Thái nhìn khuôn mặt Hà, ông biết nàng đang buồn chuyện gì đó nhưng lại không muốn nói ra nên ông không cố hỏi. Chợt ông thấy thương nàng quá, đứa con dâu tuyệt vời của ông. Không kím nén được cảm xúc, ông Thái quàng tay qua vai nàng kéo mạnh về phía mình để ôm.
– Kìa bố! Bố đừng làm vậy? Ở đây sao làm thế được!
– Bố thương con lắm con biết không? Hãy để cho bố ôm con một lúc được không?
– Không! Bố đừng làm thế và con xin bố từ nay cũng đừng bao giờ làm vậy nữa. Lương tâm con cắn rứt lắm rồi bố biết không? Nếu bố còn làm vậy thì con sẽ tự tử đó. Con không dọa đâu.
Ông Thái nghe Hà nói cương quyết và còn dọa tự tử thì đâm ra ông thấy hoảng và sợ nên phải buông tay ra ngay. Nhìn Hà từ nãy ông đã biết nàng đang mang tâm trạng nên ông tin là Hà nói thật chứ không phải dọa. Chẳng nhẽ vì cái thai ư? Ông Thái trầm ngâm suy nghĩ rồi đứng lên nói :
– Bố xin lỗi. Đúng là bố chẳng ra gì cả. Từ nay bố hứa sẽ không làm vậy nữa đâu. Tất cả hãy coi như chỉ là giấc mơ con nhé. Thôi con vào nghỉ đi, sáng mai bố sẽ vào thay con. Giờ bố về đây.
Khi ông Thái đi khỏi khu vườn, Hà nức lên vài cái rồi không kìm nén được lòng, nàng khóc ngon lành như một đứa trẻ, khóc mãi mà dường như nước mắt không hề cạn, chúng cứ tuôn ra chảy dài trên má…chỉ có ông trời mới hiểu được lòng nàng và bất chợt một cơn mưa rất to trút xuống..nàng mặc kệ, cứ ngồi đó để mưa rơi ướt người…mưa rơi làm cho nàng thấy thanh thản hơn.
Lan về nhà cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì khi đã nói toạc móng heo cho Hà biết để hả cơn giận. Tâm trạng của nàng cũng nặng trĩu, vừa đi vừa suy nghĩ về những lời Hà đã nói.Mọi người có thể biết nàng là người như này như nó, nhưng chưa có ai dám nói trước mặt nàng như vậy…và hôm nay thì đã có người nói ra rồi. Từ trước vẫn chị chị em em, vẫn tỏ ra quý nhau, nhưng không ngờ trong suy nghĩ của người ta, mình vẫn chỉ là con đĩ…lẳng lơ..dễ dãi mà thôi. Ai cũng có lòng tự ái nên Lan cảm thấy đau nhức vô cùng. Về đến nhà, cũng may ông Thái thấy nàng về thì ông đi luôn vào viện, Lan chẳng buồn ăn cơm mà bế con cho con ăn xong rồi nàng khóa cửa trong ôm con ngủ. Mệt mỏi với bao suy nghĩ trong đầu cuối cùng mắt nàng cũng nhắm lại và thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc ngủ, Lan mơ thấy toàn ác mộng, nàng mơ thấy Thành chửi bới hắt hủi cô như một con đĩ rẻ tiền, nàng mơ thấy ông Thủy bà Loan cười cợt nhả khi thấy cô bị Công đá ra đường. Nàng mơ nhiều lắm và chợt bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi,hơi thở khó nhọc như bị bóng đè vì nàng kêu cứu mà chẳng ai thèm với tay nắm lấy tay mình.
Ngồi dậy uống cốc nước cho người tỉnh táo lại, suy nghĩ về giấc mơ vừa xong, Lan cũng bắt đầu thấy sợ khi nghĩ đến có ngày Công biết được sự thật về cuộc tình lén lút với ông Thái. Lan nghĩ nhiều lắm, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy Công vẫn là quan trọng nhất đối với mình. Anh dám chống đối để lấy mình làm vợ….chỉ có thế thôi nhưng đã nói lên tất cả anh coi mình là thực lòng.
Lan cầm lấy đt, nàng quyết định, không muốn giấu Công nữa. Tính của Lan là vậy, nàng bướng nhưng tính thẳng như ruột ngựa, cũng không biết sợ, đôi lúc coi trời bằng vung và cũng mạnh mẽ hơn Hà rất nhiều. Lan đã viết rất dài trong tin nhắn, nàng kể cho chồng nghe về chuyện vụng trộm của mình với ông Thái như thế nào trong thời gian vừa qua và nàng cũng chẳng cầu mong hay xin xỏ anh tha thứ. Cuối tin nhắn Lan chốt là ngày mai sẽ ôm con về quê hoặc đi một nơi thật xa để anh không phải nhìn thấy một con vợ lăng loàn như nàng nữa. Khi tin nhắn đã được gửi, Lan sợ sợ…nàng tắt máy và nằm thở dài ôm lấy cu Minh chờ trời mau sáng.