1 Lần Lầm Lỗi Với Cô Em Vợ - Truyện Thật - Chương 9
Ngày mới lại bắt đầu r, hôm qua nằm nghĩ lại truyện cũ nó lại ùa về trong đầu các bác ạ, chả có ai tâm sự người nó lại bứt rứt khó chịu. Sớm đi làm phát phải chia sẻ ngay cho anh em chỉ sợ k chia sẻ kịp thôi ngắt quãng đọc anh em lại khó chịu.
– phần 7: các bước kế hoạch tiếp theo –
* Bước 5: tiếp xúc những người ở gần em nhờ họ nói tốt trước mặt em ví dụ như cô bạn thân, em gái v.v… Sau vụ xem phim tôi chả còn mặt mũi nào nt với em cả. Nhưng may mà chắc em sợ tôi tự ái, lên lớp k giúp em nữa nên em lại chủ động nt làm lành với tôi:
– Chuyện hôm qua cậu đừng để bụng nhé, tớ rủ thêm bạn nên tớ đứng ra mời là đúng thôi, không phải tớ khinh cậu hay gì đâu!!!
– Uhm, tớ hiểu mà thôi cũng tại tớ nghèo nữa (quen gái giàu phải thành thật nhé các bác, cứ sĩ là ăn lol đấy) chắc chả bao h dám trèo cao mời cậu đi nữa đâu.
Vợ nt ngay cho cái icon giận dữ:
– nói linh tinh gì đấy, tớ tát cho cái bây h h lấy xe ra đèo tớ đi ăn ngay k thôi tớ chặn số cậu đừng hòng nc với tớ nữa.
Ai dà! Cơ hội lại tới, mình cuống qúit nt lại:
– tuân lệnh !
Được em hẹn cách nhà 50m nhưng mình đâu có chịu, mình bịt khẩu trang đi lượn 1 vòng con phố 50m phía trên để xem nhà nào là nhà vợ mình, lượn khoảng 8-10 vòng gì đấy mình thấy em đi ra từ 1 nhà đại lý chè thái nguyên (nhà em cho thuê lại) mình hí hửng ngon r biết nhà, sợ em phát hiện mình lại đánh 1 vòng dài quay lại. Gặp em đang cáu kỉnh:
– Sao bảo đến rồi cơ mà? Biết tớ đứng đây bao lâu rồi k? 10′ đồng hồ rồi bao nhiêu người cứ nhìn cậu điêu thế !
– tớ đến rồi đấy chứ, tn bị gọi về có tí việc, cậu thông cảm. Nói đi ăn gì tớ bao nào! Lần này k sợ hết tiền vì đi ăn vặt cùng lắm bát bún bát phở 25-30k thôi tôi vẫn còn dư 120k cơ mà.
Em ậm ừ cho qua rồi leo lên xe, chắc biết tôi k có tiền, em chỉ tôi ra ăn sữa chua nếp cẩm có 10k/ 1 cốc. Sau đó thì ăn bánh gối hết tầm 45-50k gì đấy 2 đứa thôi. Làm lành với em rồi, tôi tiếp tục kế hoạch. Chở em về xong tôi giả vờ đi về, đứng chực chờ ở nhà em, xem có ai quan hệ gần với em như kiểu anh trai em gái k? Mà thế đéo nào run rủi tôi đứng chực ở đấy, em gái vợ tôi lại tưởng tôi là xe ôm. Lúc đấy em 8 tuổi, mình cũng bịt khẩu trang, lên mẹ của em ra nhờ mình đưa em đi học, vì hn bố của em phải trưc bệnh viện thì phải. Á à cơ hội, em gái vợ mình thì mình tả ở trên r, lúc còn bé chả để ý như nào lên cũng k nhớ rõ để tả lắm. Đầu tiền mình hỏi dò về thời khoá biểu đi học của em. Để lên lịch rình đưa đón. Sau dần dà bắt chuyện, trẻ con dễ moi thông tin vl ra các bác ạ. Rồi hỏi sở thích của em gái vợ, rồi đến của vợ rồi đến cả nhà vợ (các bác phải hỏi dàn đều, hỏi mà tập trung vào mỗi vợ gặp bọn tinh 1 tí nó phát hiện ngay á). 10 lần rình đón em vợ mình đi thì ăn dc 2,3 lần thôi. Tain chỉ có duy nhất 1 ngày em vợ mình phải đi xe ôm là ngày ông bố mình phải trực. Nhà thì cả bà mẹ vợ lẫn vợ mình đều k biết đi xe máy. Lâu dần chuyện trò thân quen, tôi mới lộ ra tôi là bạn của chị em. Em khá bất ngờ, nhưng chắc do nc với nhau thân lắm hay sao ý, em còn chủ động đòi giúp tôi tán đổ chị mình. Vậy là xử xong cô em vợ, h đến bạn vợ mới nan giải, éo biết có mấy cô bạn, mà cố nào thân cô nào k thân. K biết lấy thông tin ở đâu. Tôi bèn dò thử bên em vợ, dưới sự nhiệt tình giúp đỡ của cô em vợ tôi đã có thông tin con bạn vợ. Con bạn vợ tên là Khanh (đành phải nói tên thật, vì tên nó trùng vần KH giống em vợ mình, nói ra để các bác dễ phân biệt). Tôi có thử nt hẹn em nó ra gặp mặt, nhưng em có vẻ kênh kiệu lắm, k gặp tôi qua tận nhà thử nc, thì thái độ của em lồi lõm vkl:
– anh bớt ý tưởng với bạn tôi lại đi, tièn k có đòi trèo cao à, mà sao a có sdt với địa chỉ nhà tôi ? K thể nào là bạn tôi cho được, chả nhẽ a xem lén đt của nó à. Chắc vậy rồi, nhìn a cặn bã thật đấy.
Cái loại nhà nghèo bị bọn nhà giàu chửi các bác tưởng tượng được k? Dm tôi căm lắm nhưng chân thì cứ run lẩy bẩy, đi đéo đi được, cãi lại k dám cãi lại, vì nó nói hợp lý vl luôn. Nó đóng cửa đi vào trong nhà tàm 5′, mình mới dắt xe đi về. Trong lòng thầm quyết chơi nó 1 vố cho chết cmnd (truyện đấy kể sau). Thôi dù sao được cô em vợ là ok rồi.
* Bước 6: khổ nhục kế, vào 1 hôm tầm xế chiều, tôi có rủ em đi dạo, trời bắt đầu vào đông rồi, nhưng tôi chỉ mặc 1 cái áo sơ mi mỏng và 1 cái quần âu, chân k đi tất, k đeo găng tay. Đèo em đằng sau người tôi cứ run lẩy bẩy thỉnh thoảng còn hắt xì hơi cho e nhìn tháy em thương em ôm tôi. Mà đéo đc :)) đời đéo như là mơ, em chỉ hỏi thăm tôi mấy câu có lạnh k? Xong rồi hay mình về đi các kiểu, chán éo tả dc. Lên kế hoạch bước tiếp theo, làn này cũng là đi dạo, vì sao chỉ đi dạo à, vì éo có tiền các bác ạ, đi dạo chỉ tốn tiền xăng tôi còn kham được, vào hàng quán vèo cái 50-60k đỡ sao nổi. Lần này tôi phi xuống tận hà tây (lúc đấy chưa phải hà nội 2 nhé các bác). Tôi quả này quyết làm cú chót mà được ăn cả ngã về không.đi đến đoạn 2 bên đường đê, cực vắng người tôi đỗ xe lại. Lập tức em cảnh giác cũng nhảy vội xuống xe, chắc sợ tôi hiếp dâm hay gì á:
– chỗ này k có người, cậu dừng xe lại làm gì?
– đừng sợ tớ chỉ định thổ lộ thôi. Tớ yêu cậu, đồng ý làm bạn gái tớ nhé ! (Ông nào mà xem phim nhiều quá bảo cái từ tớ yêu cậu, với tk trai zin khó nói thế nào thì đéo phải đâu nhé, tầm này thì liêm sỉ lol gì nữa). Tôi định bụng em mà từ chối thì cho đi cm bộ về luôn.
– cho tớ thời gian suy nghĩ nhé, tớ cũng chưa hiểu rõ về cậu lắm.
– ok thôi! Lên xe đi tớ đưa cậu về (nghe thế mình vui vl các bạn ạ). Coi như kế hoạch thành công 1 nửa đi.
* Bước 7: tạo thói quen, dm bước này làm tôi ăn 1 trận đòn thừa sống thiếu chết. Chả là k có tiền đt để nhắn tin, tôi bèn nảy ra ý lấy máy bàn gọi đt tâm sự với em, lúc đầu thì 5-10′, sau tôi kể em nghe những câu chuyện vui thì cuộc gọi kéo dài lẻn 15-30′, tôi thấy chưa đủ, tôi bèn hát cho e nghe, cứ trước khi em chào đi ngủ tôi lại bảo e nghe tôi hát 1 bài. Bật laptop vào mp3 zing hát nha các bác. Đợt đầu chắc ngại em còn từ chối liên tục, sau quen dần nên thôi. Khi sắp thành công đến nơi rồi, thì tai hoạ ập đến, tiền điện thoại hết hơn 2 triệu, 90% cuộc gọi đều là số của vợ tôi, mà cuộc nào cũng 15′ đến hơn 1 tiếng. Dm trận đấy ăn đòn quắn đít, 1 tuần xin nghỉ học ở nhà k dám đi học. Tay chân toàn vết bàm tím, bố mẹ tôi cũng ngắt đt bàn luôn khỏi liên lạc. Đt di động thì hết tiền, em có nt cho tôi nhưng đéo có tiền để nt lại các bác ạ, đau đớn vl. Vì em là con gái, khi đi học đúng h em mới vào lớp, vào lớp xong thì hàng tá đứa bắt chuyện, xong đi về thì chúng nó lẽo đẽo theo sau xin đưa về. Tôi chả có 1 khoảng thời gian nào để nc với em cả. Chán nản tuyệt vọng thì cơ duyên tôi lại tới, nó ra thêm cái vietnammobile 5000 1 ngày gọi, nt thoải mái và cái beeline tài khoản 1 tỷ. H công cuộc cách mạng là dụ em thay sim thôi. Đến đây tôi lại phải nhờ cô em vợ, tôi mua cho em vợ 1 sim beeline kêu e dùng rồi lựa cách khuyên chị em dùng theo. Và tôi đã thành công. Công cuộc tạo thói quen của tôi lại tiếp tục.
– hết phần 7 – đến h vào làm rồi tí rảnh sẽ tiếp tục tâm sự với các bác