1 Lần Lầm Lỗi Với Cô Em Vợ - Truyện Thật - Chương 5
Truyện có thật nên em rảnh lúc nào em vào viết ngay cho các bác. Chả cần cấu tứ nội dung hay là xem xét có vô lý hay k.
Phần 5 – End
Ngồi thẫn thờ trong nhà vệ sinh, tôi rút điếu thuốc ra hút hết 1 điếu vừa hút vừa suy nghĩ mông lung. K biết trải qua bao lâu tôi đi về phòng liếc vào thấy em đã trùm chăn k biết ngủ hay chưa. Tôi lẳng lặng đón chờ 1 ngày mai ập tới k biết mọi chuyện sẽ ra sao. Ngày hôm sau, đây chính là ngày cuối cùng bọn tôi ở thái lan mai là bọn tôi sẽ về nước, tôi thở phào may mắn vì em k nói gì với vợ tôi, nhưng em vợ tôi k còn nói cười, cả quãng đường lúc nào cũng chỉ im lặng, vợ tôi gặng hỏi mãi thì cũng chỉ trả lời ậm ờ cho qua chuyện, vợ tôi cũng hỏi về cái vết tím ở tay thì em trả lời là do treo tay lên thành giường cho dễ ngủ ai ngờ sáng dậy nó tím. Vợ tôi trách móc 1 phen nhưng sau cũng k nói gì. Nói thật tôi cũng hơi hèn sợ em mách chuyện với v tôi nên cả quãng đường đi tôi đều nói xấu em cốt là để cho vợ tôi phản cảm k bắt chuyện với em nhiều và tôi đã thành công. Nhưng nói thật với các bác người tính k bằng trời tính. Tối hôm đấy sau khi tắm rửa xong xuôi đi ngủ. Em có bảo với vợ tôi:
– anh chị ngủ trước đi, anh quản lý khách sạn có gọi em xuống quầy chơi bài.
– uhm! Chơi vừa thôi rồi về ngủ sớm mai còn ra sân bay cho kịp!
Vợ tôi vừa ngáp vừa trả lời. 2 vc tôi đi ngủ tầm 3h sáng tôi thức dậy nhưng thấy em vợ vẫn chưa về phòng, gọi điện k được, các bác biết rồi đấy ra nước ngoài sdt k gọi được. Zalo, facebook tôi search k được có khi em chặn tôi rồi. Chạy xuống quầy tiếp tân thì k thấy em đâu hỏi quản lí thì k phải người quản lý lúc tối, người truớc đã thay ca rồi. Tôi cuống hết cả lên sợ em làm sao, tôi bèn gọi cho vợ tôi dậy, vợ tôi lấy máy gọi cho em thì được ngay:
– KH à, mày đang ở đâu? Sao giờ này chưa về phòng?
– Em đang ở trong phòng trọ của nhân viên chơi bài ạ! Giọng em lí nhí
– Về ngay, mày biết mấy giờ rồi không, cho mày đi chơi k có bố mẹ k ai quản được mày phải không?
– không…em không về đâu! Em nói giọng đứt quãng như sắp khóc r tắt máy gọi lại k được.
Tôi với vợ bèn chạy xuống hỏi quản lý phòng nghỉ của nhân viên ở đâu rồi ập vào, cứ ngỡ em bị làm sao. Vào phòng thấy em đang khóc mắt sưng húp lên, tôi lao vào thì bị 2 tk nhân viên ở đấy xách lôi ra, 2 tk sủa tiếng Thái tôi đéo hiểu gì tôi vừa chửi bằng tiếng Anh vừa vùng ra thì bị chúng nó đè chặt xuống. Vợ tôi cũng hét ầm lên thì bị em vợ giữ lại k nói gì lắc đầu. 2 tk kia xách tôi ra ngoài, để vợ tôi ở trong phòng với em vợ tôi. Tôi đéo biết có gì xảy ra trong đó, tầm 20′ sau vợ tôi đi ra mắt cũng đỏ hoe, ra tát cho tôi 1 cái như trời giáng:
– Mày là tk cầm thú, em gái tao cũng như em gái mày mà sao mày có thể làm như thế được.
– Ơ? Vợ em nói gì thế a k hiểu???
– Nói cái con mẹ mày, mày nhìn xem đây là cái gì?
Vừa nói vợ vừa đưa đt cho tôi xem, trong đó có bản cam do camera quay lại ngoài hành lang: trong đó tôi chạy đi chạy lại, tôi ép cửa nhà vệ sinh, tôi cùng em vợ ở trong đấy hơn 30′ k ra. Lúc em vợ ra thì tóc tai rũ rượi. Nó ghi rõ mồn một. Đm chết tiệt, sao hành lang lại có camera lúc hành sự mình đã để ý rồi đéo biết chúng nó giấu camera ở đâu. Hoá ra câu truyện là như này:
Em vợ mình sợ ngủ ở trong phòng sẽ bị mình làm hại, định trốn xuống sảnh khách sạn chờ 2 vc mình ngủ mới lên. Ai dè bên khách sạn có camera, tk quản lý nó mới bắt chuyện em vợ mình hỏi rõ nguyên nhân, em vợ mình cứ nghĩ là nc ngoài k sao nên đem chuyện ra kể hết. Tk quản lý còn định giúp em vợ mình kiện mình nhưng may cô em vợ lại từ chối. Sau tk quản lý bảo em vợ mình lên phòng nghỉ của nhân viên ngủ để tránh mặt mình. Rồi câu chuyện nó diễn ra như trên đó.
Sau khi ăn quả tát tôi sững người, tôi quỳ xuống cầu xin vợ tôi, nhưng đổi lại chỉ là những lời mắng chửi thậm tệ. Vợ tôi và em vợ tôi đi vào phòng đóng cửa lại. Tôi biết mình đã hết hi vọng tôi đành lủi thủi về phòng. Về đến phòng tôi dằn vặt, tôi tự tát tự đánh mình. H tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã k dám gặp mặt ai nữa. May là nốt đêm nay mai về nước rồi, h tất cả nhân viên ở đây đều biết tôi làm trò đồi bại với em vợ. Sáng hôm sau 2 chị em về phòng, k nói 1 câu nào, tôi thử dò hỏi thử xin lỗi vợ nhưng k được. Tôi bay lúc 12h trưa thì 10h phải có mặt ở sân bay rồi. H thật sự tôi rất sợ về nước, tôi nhùng nhằng tôi níu kéo, bảo chưa kịp mua đồ cho người này, người kia. Tôi kéo dài đến 10h mới bắt đầu bắt tàu cao tốc ra sân bay, ra đến sân bay là 11h kém làm thủ tục các kiểu xong vẫn k kịp lên máy bay. Vậy là chúng tôi bị ở lại, tôi mừng thầm may quá k phải về nước, vợ tôi và em vợ tôi thì mắng chửi tôi thậm tệ, tôi kệ kéo dài dc lúc nào hay lúc đấy. H tôi rất sợ về nhà phải đối mặt với bố mẹ mình và bố mẹ vợ. Vợ bảo mua vé máy bay tôi dùng dằng k mua, vợ tôi tự liên hệ về việt nam đặt 3 vé ngày mai bay. Sau 1 đêm ăn nằm ở sân bay, bọn tôi k nc với nhau 1 câu nào. 10h sáng bay, bọn tôi làm xong hết thủ tục + hành lý đã gửi r. Đến tầm 9h tôi lại bồn chồn nỗi sợ cứ lớn dần lên, tôi lại kiếm cớ đói bụng xuống sảnh ăn. Lần này tôi lại muốn chậm máy bay tiếp, vợ tôi bảo lên máy bay rồi ăn tôi k chịu cãi lại bảo ăn có 10-15′ chứ mấy thừa kịp. Tôi cố tình kéo dài ngồi ăn mất 30′ và rồi lại chậm máy bay lần 2. Lần này thì vợ tôi phát rồ lên lao vào cào cấu cắn xé tôi, em vợ tôi thì khóc nức nở vừa khóc vừa chửi tôi. Cuối cùng bảo an sân bay phải ra giải quyết. Em vợ tôi lấy đt ra gọi cho mẹ vợ tôi, rồi để tôi nghe máy, mẹ vợ bảo:
– Có chuyện gì thế H? Sao lại chậm máy bay nữa, KH nó vừa khóc vừa chửi con là sao? Con làm gì nó à?
– không con có làm gì đâu ạ! Giật mình tôi chối đây đẩy.
Chờ mẹ vợ dặn dò xong, tôi tắt đt đi thì thấy trên màn hình messeger của em vợ đang có đoạn chat với tk người yêu:
Em vợ: tk chó nó làm nhục em
Tk Hi: nhục gì cơ ? em nói gì ? tk nào làm?
Em vợ: tk H ck bà L
Tk Hi: dm tk chó đấy nó làm gì em?
Em vợ: nó….
Tk Hi: nói đi để a giải quyết
Em vợ: nó hiếp em
Tk Hi: A cái dkmdjcdindj dit con chó này bố giết mày
Đọc đến đâý thì em vợ mình giật điện thoại về. Bảo bỏ con mẹ rồi sao h nhỉ đéo dám về nước nữa các ông ạ. Cuộc đời tôi thế là nát bét rồi. Cuối cùng cũng đéo thoát dc vẫn phải về nước. Hết cm tiền r quả này mà con chậm chuyến nữa thì tôi ở lại đất Thái mất. À ở trên chưa giới thiệu: tôi và vợ cùng mở 1 quán cafe, gia đình tôi khá nghèo, nhà vợ tôi thì rất khá giả bố làm bác sĩ ngoại khoa bệnh viện xanh pôn, có nhà mặt phố cho thuê 1 tháng 15 tr, mẹ làm chủ cửa hàng hoa trên quảng bá. Tôi cũng khá vô dụng, học hành bằng cấp chỉ đạt loại trung bình vừa đủ đỗ, chả đâu tuyển có tuyển lương cũng chỉ phọt phét 3-4tr/ 1 tháng. Yêu được vợ tôi đời tôi cũng lên hương. Cưới nhau ông bà cho 2 vc 300tr làm ăn. Tôi và vợ tôi thống nhất cùng mở quán cafe, may được lộc ăn lên 1 tháng cũng lãi được 15-20tr. Về nuớc mọi chuyện vỡ lở ra vợ tôi sang nhượng quán cafe, ly dị. Bố mẹ vợ đòi hết lại những khoản tôi vay nợ. Đành phải rút hết tiền tiết kiệm ra giả. Tôi lại trở về với 2 bàn tay trắng. Vợ tôi thì bầu 2 tháng rồi nhưng vẫn quyết định chia tay. Ra toà cũng có chứng cớ đàng hoàng tôi thì vô công rồi nghề sau này cũng k có tư cách dành quyền nuôi con. Không biết vì sao công ty tôi đang làm cũng biết chuyện, lập tức đuổi việc tôi. H tôi phải đi làm bảo vệ với mức lương 5tr/ 1 tháng. Sống cùng với bố mẹ đẻ cùng những lời trì triết chửi bới mà 1 năm r k ngày nào ngừng. Nhiều lúc muốn bỏ ra ở riêng nhưng đéo kham nổi. Thôi đành nhẫn nhục chịu đựng vậy.
Haiz ! Cuộc đời tôi lên voi xuống cho như vậy đấy chỉ vì 1 sai lầm mà hối hận cả đời. Điều may mắn nhất ở đây là tôi đéo bị kiện vào tù, chắc do vợ tôi mang bầu, ông bà k muốn con nó về sau có tk cha tù tội đây mà. Âu cũng là trong rủi có may.
– The End –
P/s: nếu các bác ủng hộ em xin kể cho các bác nghe tiếp về quá trình 10 năm tán đổ vợ em, thế các bác mới biết tại sao ở trên em lại hèn thế
Tiếp theo :emoji_bug: