Tôi giục cưới nhưng anh không chịu
Nhà tôi và nhà anh gần nhau, và anh cũng là bạn thân
của chị tôi. Thế nhưng, chúng tôi chỉ quen nhau khi tôi cùng đi du lịch
chung với nhóm bạn của anh. Cho đến thời điểm này đã là gần 5 năm, và
chúng tôi chia tay cũng gần một năm rồi.
Trong suốt khoảng 4 năm quen nhau đó, chúng tôi cũng
rất nhiều lần giận hờn, xa nhau rồi lại tái hợp. Và một đám cưới cũng
được chúng tôi sắp xếp, chuẩn bị. Nhưng lúc đó, vì những lí do gia đình,
anh muốn tự lo cho đám cưới, không phải nhờ gia đình nên chúng tôi tạm
thời chưa đủ để tổ chức lễ cưới. Tuy nhiên, đó là thời gian êm đềm và
hạnh phúc nhất đối với tôi.
Hàng ngày, đi làm về anh đều ăn uống, sinh hoạt bên
nhà tôi, đến tối mới về nhà anh ngủ. Vì cả anh và tôi đều ở một mình nên
anh sang bên tôi ăn uống cho thuận lợi. Tôi cũng đỡ mất thời gian sang
bên nhà lo cho anh. Một may mắn cho tôi là gia đình anh, đặc biệt là mẹ
anh rất thương tôi, bà luôn coi tôi như một người con trong gia đình. Và
tôi cũng vậy, tôi xem gia đình anh như gia đình mình.
Mỗi ngày đi làm về, tôi coi sóc cả hai nhà, cùng anh
chăm lo vườn tược, trồng hoa cho những ngày sắp Tết. Đám giỗ ba anh, tôi
làm như một người con dâu trong nhà. Mọi người nhìn vào đều nghĩ rằng
chúng tôi rất hạnh phúc. Thế nhưng, cuộc đời đâu ai biết trước chữ
“ngờ”. Anh lén lút quen một cô gái khác ở cơ quan. Hàng ngày anh vẫn đi
về, đón nhận sự chăm sóc của tôi, cho anh và cho cả gia đình anh. Và khi
đến cơ quan, anh lại đón nhận sự chăm sóc của cô gái kia.
Thời gian kéo dài, khi gia đình tôi nhắc đến chuyện
cưới hỏi, anh lại lần lữa mãi, lúc nói sẽ cưới, lúc không. Trong thời
gian đó, vì thấy chúng tôi khăng khít, anh cũng là người có học thức, bố
tôi đồng ý xin cho anh vào làm ở Ủy ban nhân dân tỉnh (anh đang làm
trong một công ty tư nhân). Chuyện nhờ bố tôi xin việc là do anh tự
nguyện vì anh cũng nghĩ rằng làm tư nhân không ổn định, anh cũng muốn
thăng tiến, vì anh đã có bằng Thạc sĩ mà ở chỗ anh đang làm không sử
dụng bằng cấp của anh.
Tuy nhiên, khi bố tôi đã lo mọi việc đâu vào đó, anh
lại bảo không muốn nghỉ việc ở cơ quan cũ vì lương nhà nước thấp quá, và
vì anh không nỡ xa cô gái đó. Tôi như sét đánh ngang tai khi nghe những
lời anh nói. Anh xem sĩ diện của bố tôi chẳng ra gì, anh xem đồng tiền
lo lớn quá. Tôi đã hết lời khuyên nhủ nhưng đều vô ích.
Thời gian đó, gia đình anh cũng liên tục kêu anh cưới
tôi. Anh từ chối. Trước mặt người lớn trong gia đình, anh bảo sẽ không
bao giờ cưới tôi. Đến một đám giỗ nữa của ba anh. Cũng như năm trước,
tôi vẫn cùng gia đình anh chuẩn bị cho đám giỗ. Đến khi mọi người trong
gia đình gọi anh lại, hỏi chuyện cưới xin của hai đứa, vì tất cả mọi
người từ trong gia đình đến hàng xóm, ai cũng biết chúng tôi qua lại
thân thiết với nhau quá lâu rồi. Một lần nữa anh tàn nhẫn tuyên bố rằng
không bao giờ cưới tôi.
Tôi không hiểu sao anh vẫn luôn không có ý cưới tôi mà
vẫn để tôi chăm sóc anh, qua lại bên anh, lo cho đám giỗ của ba anh.
Sau đó, khi chúng tôi nói chuyện, anh trách tôi tại sao luôn muốn cho
mọi người biết tôi là vợ sắp cưới của anh. Thật buồn cười, anh luôn sợ
mọi người biết anh quen tôi, sắp cưới tôi, mặc dù ai cũng biết cả.
Cũng vì chuyện chúng tôi mà anh và mẹ anh đã xảy ra
nhiều buồn vui. Mẹ anh vì thương tôi nên nhiều lần khuyên anh đám cưới.
Anh không đồng ý và bảo rằng sẽ không bao giờ cưới vợ, nhưng thật ra là
do có cô gái cùng cơ quan. Một tối đi làm về, anh xin tôi cho cô ấy làm
vợ bé vì cô ấy không thể sống thiếu anh. Tôi không chấp nhận điều đó và
bắt anh phải chọn lựa. Anh bảo rằng cô ấy tự nguyện sống với anh mà
không cần cưới hỏi, trong khi tôi đòi hỏi phải có đám cưới.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Sau đó, để khẳng định việc sẽ không cưới tôi, anh chở
cô gái ấy về gặp tôi. Hơn 10h khuya, tôi phải chở cô gái ấy về lại cơ
quan. Quãng đường gần 15 km một mình tôi chạy xe từ cơ quan cô ấy về
nhà, tôi chẳng còn biết sợ là gì nữa. Có đường là cứ chạy thôi, tâm trí
tôi rỗng tuếch, rã rời. Anh tàn nhẫn với tôi thế đấy. Thế nhưng, tôi
phải về bên anh để lo cho anh, vì anh đã uống say rất nhiều.
Tôi đã cố gắng rất nhiều để những ngày Tết cho êm
xuôi. Tuy nhiên, đến mùng 2 Tết, em trai tôi vì không chấp nhận được
cách anh đối xử tệ bạc với tôi nên giữa anh và em tôi đã xảy ra chuyện.
Sau đó anh lại tiếp tục có chuyện với mẹ cũng vì chuyện của chúng tôi.
Giận anh, nên mẹ và anh em của anh cũng bỏ về nhà luôn. Tôi thật sự rất
buồn vì điều đó.
Mùng ba Tết, tôi phải giúp anh tiếp đãi chú và các anh
chị về chơi. Thế nhưng đến trưa anh bỏ một mình tôi ở nhà cùng cô chú,
anh đi với bạn bè đến 3h sáng, về nhà say không biết gì. Mùng 4 Tết,
cũng trùng ngày sinh nhật tôi, tôi phải hủy tất cả các cuộc họp mặt bạn
bè để ở nhà lo cho anh, tìm bác sĩ cho anh. Đến tối, chúng tôi cùng đi
cà phê và thống nhất là làm đám cưới. Như thế là tốt nhất cho chúng tôi,
để mọi người cũng không phải nói ra nói vào nữa.
Mấy ngày sau, tôi lại phải tiếp tục lo cho anh và phụ
anh tiếp khách của anh. Đến mùng 6 Tết, anh bắt đầu đi làm lại, lúc đó
tôi mới được nghỉ ngơi để chuẩn bị đi làm. Đến hôm sau, từ cơ quan anh
nhắn tin chia tay tôi với những lời lẽ nặng nề và xúc phạm. Tôi yêu cầu
một cuộc hẹn để nói chuyện. Anh từ chối và dọn đồ thuê nhà gần cơ quan ở
cùng cô đó luôn, không về nhà. Tôi nhiều lần nhắn tin, gọi điện cho anh
nhưng anh không trả lời. Chúng tôi xa nhau như thế.
Cách đây khoảng 2 tháng, anh lại tìm tôi, nói là sẽ
cưới tôi và không cưới cô gái đó. Mặc dù thật sự chưa thể quên anh,
nhưng tôi không thể nào chấp nhận anh nữa. Khi đối diện với anh, những
lời nói, hành động tàn nhẫn của anh lại ùa về trong tôi.
Đến bây giờ, điều tôi nuối tiếc nhất là gia đình anh.
Tôi vẫn luôn yêu quý tất cả mọi người trong gia đình anh. Và tôi sợ gặp
anh, sợ đối diện với nỗi đau của lòng mình. Chúc anh luôn hạnh phúc với
những lựa chọn của mình và có giấc ngủ ngon khi đêm về.