Home Nghệ Thuật Yêu Tôi đã sinh cháu cho một gia đình “máu lạnh”

Tôi đã sinh cháu cho một gia đình “máu lạnh”

Tôi là một người mẹ đơn thân nhưng mạnh mẽ trong mắt nhiều người. Ít
ai biết rằng ngay từ đầu tôi chẳng phải tự nguyện muốn thế mà chẳng qua
là rơi vào tình thế bắt buộc. Bởi cuộc đời này trăm khôn ngàn dại khó
lường.

Tôi đã từng yêu một người bất chấp sự phản đối của gia đình
anh ta. Mẹ anh bảo rằng tôi là một cô gái tốt nhưng đơn giản là bà đã
chọn được vợ cho con trai mình. Tôi bị từ chối ngay từ lần ra mắt đầu
tiên.

Cảm giác bị sỉ nhục khiến tôi đã rất tự ái và nhiều lần muốn
chia tay. Nhưng tình yêu ngày đó quá lớn không dễ dàng dứt bỏ. Rồi lại
sự níu kéo của người yêu. Chính con người bám váy mẹ và bội bạc đó đã
khóc lóc nói rằng anh ta sẽ tự tử nếu thiếu tôi.

Tôi đã cố tình mang bầu và thử đủ mọi cách nhưng gia đình anh vẫn không hề lung lay.

Anh
ta khuyên tôi kiên cường để cùng nhau vượt qua sóng gió. Anh còn dám
chắc rằng gia đình rất thương anh và theo lẽ thường thì cha mẹ không bao
giờ thắng được con cái. Tôi tin vào tình yêu và bị những lời đường ngọt
đó làm cho ù tai hoa mắt nên mềm lòng nghe theo.

Vả lại, tôi cũng
quen một vài bạn bè vướng phải sự phản đối của gia đình khi yêu nhưng
họ đều vượt qua. Nhìn vào thực tế đó, tôi ngập tràn hi vọng và nhắm mắt
làm theo con tim mách bảo.

Trong suốt khoảng thời gian dài sau đó,
tôi dày mặt đóng vai một người con dâu hờ. Bất chấp những lời lẽ mắng
nhiếc nhục mạ từ phía gia đình anh, tôi cắn răng chịu đựng. Xum xoe nịnh
bợ, quà cáp rồi đến việc nhà, tôi đều thử với một niềm tin họ sẽ thay
đổi cách nhìn và chấp nhận tôi.

Đau đớn và nhục nhã nhất là trong
lần giỗ ông nội anh. Anh gọi tôi đến nhà từ sáng sớm để trổ tài đi chợ
nấu nướng hòng lấy điểm trong mắt mẹ chồng. Mẹ anh cũng để yên không
đuổi tôi về. Điều đó khiến tôi mừng thầm trong bụng và càng năng nổ xông
xáo.

Cho tận đến trưa khi mọi người đang ngồi ăn cỗ thì tôi vẫn
phải hì hụi dưới bếp. Đang dọn dẹp thì tôi nghe giọng bà văng vẳng giới
thiệu con dâu tương lai với mọi người. Đó chính là cô gái mà bà đã chọn
cho chồng tôi. Không biết cô gái ấu đến nhà tự bao giờ.

Lúc đấy
tôi đã ngồi bệt xuống đất và òa khóc nức nở. Bao nhiêu cảm giác oan ức
tủi hổ dồn dập đến khiến tôi không thể kìm nén thêm được. Nhưng anh đã
bên cạnh và động viên an ủi. Chính điều đó càng khiến tôi thêm vững
lòng.

Câu chuyện của tôi, gia đình bạn bè đều biết và thương cảm.
Bố mẹ tôi xót con gái nhưng không khuyên can được nên đành ngó lơ. Một
số chị em khuyên tôi có thai trước rồi vác cái bụng bầu đến diện kiến mẹ
chồng. Theo kinh nghiệm của họ thì không bà nào lại từ chối cháu.

Bản thân tôi cũng nghĩ đây là một cách hay vì thật ra tôi đã thử đủ mọi cách nhưng gia đình anh vẫn không hề lung lay.

Rồi
tôi mang thai. Khi mang bầu tháng thứ 3 tôi mới dám ra mắt “nhà chồng”.
Nhưng mẹ anh vẫn từ chối. Ngay cả khi trông thấy chiếc bụng lùm lùm đó
của tôi bà vẫn lạnh lùng nhẫn tâm.

Gạo đã thành cơm làm sao có thể
rút chân được nữa. Tôi đã bán rẻ cuộc đời mình nên chỉ còn một lối
thoát duy nhất là giữ chặt lấy người yêu. Người yêu tôi lúc đấy cũng đau
khổ đến sững sờ. Anh không ngờ mẹ mình lại vô cảm đến vậy.

Chúng
tôi ra ở riêng. Không hôn thú cưới hỏi không sự đồng ý của gia đình hai
bên. Nằm ở phòng trọ với đứa con ngày một lớn lên trong bụng, tôi vẫn
không ngừng mong mỏi một ngày nào đó sẽ được đón về làm dâu đường hoàng.

Tất
cả những gì tôi làm là chờ đợi. Tháng nào tôi đều tự nhủ chỉ hết ngày
tháng này thôi là sẽ được mẹ chồng đến đón. Đến lúc đấy tôi vẫn còn ngây
thơ hỏi chồng rằng “Bao giờ thì em được về làm dâu nhà anh?”. Câu hỏi
đấy được tôi lặp đi lặp lại trong tuyệt vọng suốt những tháng thai kì.

Nhưng
khi con tôi chào đời rồi vẫn không ai chào đón mẹ con tôi. Có chăng là
bố mẹ tôi vì quá xót con xót cháu mới đưa về nhà chăm sóc. Ở nhà vợ,
chồng tôi có cớ không ở lại và về nhà mẹ ruột thường xuyên hơn. Anh bảo
về thuyết phục gia đình.

Song cuối cùng, bao nhiêu sự chờ đợi của
tôi đều hóa ra mòn mỏi. Không biết anh thuyết phục bố mẹ mình ra sao mà
càng ngày những chuyến viếng thăm mẹ con của anh tôi càng thưa dần. Khi
mẹ tôi sang nhà tìm anh thì được báo anh đã ra nước ngoài công tác.

Đến
đây thì mọi chuyện đã quá bẽ bàng. Một người mẹ lạnh lùng thì sinh ra
một người con trai phản bội, nhẫn tâm cũng là điều dễ hiểu. Anh ta đã bỏ
tôi mà đi, không chỉ là đơn giản là vứt bỏ tình yêu bao năm mà là một
đứa con, một sinh linh con người.

Tôi đã mất hơn 2 năm để thích nghi với sự thật rằng mình đã sinh con, sinh cháu cho một gia đình máu lạnh, không tình người.

Tôi
đã tìm mọi cách liên lạc với anh nhưng không được. Tuyệt vọng khiến tôi
càng thêm đau yếu. Sự phẫn nộ vì bị phản bội khiến tôi tê liệt.

Tôi
đã mất hơn 2 năm để thích nghi với sự thật rằng mình đã sinh con, sinh
cháu cho một gia đình máu lạnh, không tình người. Và tôi đã mất gấp đôi
chừng ấy thời gian để quên đi những con người bội bạc đó.

Thật
buồn khi nhiều người trong số chị em chúng ta phải chịu đựng bi kịch như
tôi. Chỉ phải sống trong hoàn cảnh ấy, mọi người mới hiểu tôi đã đau
đớn thế nào. Tôi chỉ mong các bạn sẽ luôn sáng suốt và lý trí để không
bao giờ đặt niềm tim và trái tim sai chỗ như tôi.

Chúc mọi người hạnh phúc!

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x