Tâm sự đau đớn của vợ một cầu thủ ngôi sao
Ngày cưới, tôi thấy mình là người chiến thắng vì
đã giành được anh – vừa đẹp trai, vừa tài giỏi lại giàu có – từ bao
nhiêu cô gái khác. Nhưng chỉ qua tuần trăng mật, tôi đã hiểu vì sao mẹ
tôi thở dài khi tôi nhất quyết đòi lấy anh bằng được.
Ảnh minh họa
Vừa
đặt chân xuống sân bay sau tuần trăng mật tại châu Âu, anh đi thẳng tới
nơi tập huấn cách nhà của chúng tôi hơn 60km để chuẩn bị cho mùa giải
mới. Dù đã được báo trước, nhưng tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng khi phải về
nhà một mình và ngủ một mình trên chiếc giường rộng thênh thang. Tiếp đó
là những tháng ngày anh vắng nhà thường xuyên vì phải đi tập huấn, đi
thi đấu. Suốt thời gian mang bầu, tôi phải đi khám thai một mình, vì anh
chỉ có thể về nhà vào cuối tuần. Ngày tôi vượt cạn, anh đang thi đấu ở
xa. Dù anh gọi điện về nhà động viên thường xuyên, tôi vẫn có cảm giác
mình bị bỏ rơi.
Từ khi còn là cậu bé mới lớn,
anh đã sống trong môi trường thể thao. Sáng dậy xuống căng tin ăn, sau
đó xuống sân tập. Trưa lại về căng tin ăn, nghỉ ngơi rồi chiều lại tập.
Tối lại về căng tin ăn và nghỉ ngơi, đi chơi với bạn bè. Quần áo thay ra
có người lo giặt sạch rồi lại để về chỗ cũ, phòng ở có người lau dọn,
anh không phải lo bất cứ thứ gì và tôi phải chịu hậu quả của nó.
Anh
sống bừa bộn và không có ý thức chăm sóc gia đình. Quần áo thay ra ở
đâu là vứt ở đó. Khi uống li trà, anh ấy đứng ở cửa là sau đó, li trà sẽ
được đặt ở dưới đất, ngay chỗ đi ra đi vào. Anh ấy không biết quét nhà,
không biết lau nhà và nấu ăn thì chỉ biết luộc trứng, luộc rau và úp mì
tôm.
Anh không biết giúp đỡ tôi với tư cách
là người chồng, người cha. Anh lúng túng không biết chăm sóc vợ khi tôi
ốm, và anh vẫn muốn tôi phải chạy ra cửa đón với nụ cười tươi, miếng
nước phải được đưa vào tận tay, đôi giày của anh phải được đánh bóng và
xếp vào đúng chỗ như bình thường. Khi con quấy khóc, anh không nghĩ là
cần phải dỗ dành con. Anh không thấy cần phải về thăm cha mẹ tôi vào mỗi
dịp lễ tết…
Vì yêu tôi, sau gần 10 năm sống bên
nhau, anh đã thay đổi một chút, biết quan tâm tới việc nhà, tới con cái,
biết thể hiện nghĩa vụ của con với cha mẹ… nhưng có lẽ anh còn xa mới
được bằng những người chồng của bạn bè tôi, những người đàn ông bình
thường, không phải “ngôi sao” như anh. Tôi ghi nhận sự cố gắng ấy của
anh và hài lòng với người đàn ông trụ cột gia đình của mình.
Điều
tôi sợ nhất là những cuộc vui chơi với bạn bè của anh. Tôi có cảm giác
anh và các bạn chỉ có thú vui giải trí duy nhất là nhậu. Khi thắng, các
anh nhậu. Khi nhận được tiền thưởng, các anh cũng nhậu. Khi thua trên
sân cỏ, giải pháp của các anh vẫn là nhậu. Khi rảnh việc, anh và các bạn
cũng tìm tới nhậu nhẹt. Những dịp ít ỏi anh ở nhà, tôi chỉ muốn vợ
chồng con cái loanh quanh bên nhau nhưng anh cũng đi nhậu với bạn bè.
Những cuộc nhậu ấy kéo dài từ giữa trưa tới tối mịt hoặc gần sáng và hóa
đơn thanh toán của nó bằng nửa năm lương của tôi. Bởi nó diễn ra trong
những vũ trường, những nhà hàng sang trọng. Ở những nơi đó, các anh là
khách VIP quen thuộc, có bàn riêng, ô gửi rượu thừa mỗi lần nhậu…
Tôi
thường nghe thấy giọng con gái gọi “anh à, anh ơi” ướt rượt ở trong
điện thoại khi tôi gọi cho anh. Ấy là chưa kể mỗi lần như thế, anh về
nhà trong tình trạng say mềm đến mức không phân biệt được cái giường với
sàn nhà và không biết tôi, vợ của anh là ai. Mỗi khi tỉnh rượu, tôi có
trách thì anh lại xin lỗi, lại tặng tôi những món quà đắt tiền nhưng rồi
cuộc sống vẫn tiếp diễn như vậy.
Làm vợ một
cầu thủ, tôi hiểu môi trường sống của anh, biết bạn bè của anh. Nhưng
tôi không biết sẽ phải cư xử với anh như thế nào nếu anh cứ đắm chìm
trong hào quang của một ngôi sao. Có ai hiểu là tôi rất khổ tâm và cũng
không thể nào làm mất mặt chồng mình với công chúng. Tôi phải làm sao
đây?
Một người vợ đau khổ giấu tên